Tại phòng ăn VIP của nhà hàng Eden V, một trong những địa chỉ đắt đỏ và kín đáo nhất tại thủ đô Washington, ánh đèn chùm treo cao hắt xuống lớp sơn mài bóng loáng của chiếc bàn gỗ trầm cổ điển. Trên mặt bàn, hơi nước ấm bốc lên nghi ngút từ những món ăn vừa được phục vụ, dậy hương thơm nhè nhẹ của tiêu đen, bơ tan chảy và mùi vỏ chanh thoảng qua trong không khí.

 

Lam Tịch Dao ngồi đối diện, khoác áo blazer màu ngọc khói, khóe mi cong cong, nụ cười dịu dàng như cơn gió thoảng qua rừng trúc:

 

“Mời bảo bối của chị.”

2

 

Tề Du ngồi phía đối diện, áo khoác dài đặt gọn sang một bên, để lộ chiếc sơ mi bạc mở một nút. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa trong nét trầm mặc cố hữu:

 

“Em không khách sáo.”

 

Lam Tịch Dao nhẹ ngắm cô em gái, giọng đầy nuông chiều:

 

“Đây món tôm chiên xù mà em thích đấy. Em thử đi.”

 

Món ăn nghi ngút khói, tỏa hương hành tỏi hấp dẫn. Tế nhị giữa âm khí hắc bang và bầu không khí trầm tinh tế.

 

Chiếc đĩa sứ Nhật khẽ va vào nhau, phát ra âm thanh nhỏ vang giữa không gian trầm tĩnh.

 

Tề Du cầm đũa, không nói gì, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng một tia mềm mại. Dù vẻ mặt vẫn là sự điềm tĩnh thường thấy, thế nhưng ở giữa bầu không khí yên ấm và thân quen này, đường nét lạnh lùng ấy cũng có phần thả lỏng.

 

Thế rồi–

 

Một lát sau, Tề Du bắt đầu ăn… nhưng từng món trong dĩa được cô lựa ra cẩn thận.

 

Rau ngò, hành lá, rau răm bị đẩy sang bên trái.

 

Ớt chuông, tách hẳn ra mép đĩa.

 

Dưa leo thái lát mỏng, đặt sang dĩa trống cạnh cái ly nước.

 

Thịt heo bị xé đi phần mỡ.

 

Cá hồi bị bỏ đi phần da.

 

Đến cả đậu Hà Lan cũng bị gắp ra như kẻ không mời mà đến.

 

Ngay cả miếng cà chua bi vừa được rưới giấm balsamic cũng bị lược bỏ không thương tiếc.

2

 

Lam Tịch Dao nhịn một hồi không được, bật cười. Ngữ điệu mang theo sủng nịnh pha lẫn bất lực:

 

“Bé Du nhà ta vẫn khó ăn như vậy nhỉ.”

 

Tề Du không ngẩng đầu, vẫn bình thản lựa bỏ tiếp vài cọng rau mùi:

 

“Em thấy em cũng dễ ăn mà.”

 

Giọng nói điềm nhiên như không, còn nét mặt thì thật sự… không có lấy một chút áy náy nào.

 

Lam Tịch Dao chống cằm, nhướng mày:

 

“Ừ, dễ ăn mà... trừ cá, ốc, sữa chưa chế biến, váng sữa, thịt mỡ, hành, ngò, trứng luộc, tiêu hạt, gừng lát, ớt chuông, rau mùi, bí đỏ, su hào, dưa leo, hành tây, và ti tỉ các món khác”

2

 

Tề Du lúc này mới ngẩng đầu nhìn chị, chớp mắt, gương mặt không hề có biểu cảm tội lỗi nào, thậm chí còn thản nhiên đến mức đáng đánh đòn:

 

“Chị nói vậy là không đúng đâu. Em đâu có bỏ hết – vẫn giữ lại cà rốt đó.”

 

“Cà rốt áp chảo bơ tỏi, sau khi em dìm vào đá lạnh năm phút.”

“Còn hơn không ăn.”

 

Lam Tịch Dao buông đũa, xoa trán bật cười, ánh mắt như muốn nói: đúng là bệnh nan y không thuốc chữa.

 

“Nhưng hôm nay em không dẫn theo Tần Diệp sao?”

 

“Em ấy đi Ý rồi, một thời gian tới – e là không tiện theo em.”

 

Lam Tịch Dao còn muốn hỏi thêm nhưng rồi, cô cũng không nói gì nữa.

 

Chỉ đơn giản là lặng lẽ rót thêm một ly nước ấm, để sát tay Tề Du.

 

“Chị sắp đi Haiti đúng không?”

 

Một câu hỏi tưởng như vô tình, lại mang theo dư âm trầm thấp vang lên từ phía đối diện, khiến bàn tay đang đẩy nhẹ ly nước cam của Lam Tịch Dao đột ngột khựng lại giữa không trung. Chuyển động tinh tế nhưng rõ ràng ấy lập tức lọt vào mắt Tề Du – ánh mắt cô hờ hững như cũ, nhưng đáy đồng tử đã lặng lẽ thu nhận toàn bộ phản ứng kia. Đôi con ngươi xanh đen trầm tĩnh khẽ nheo lại.

 

“Ồ, em nói đúng nhỉ.”

 

Lam Tịch Dao hơi cười, cô nghiêng đầu nhìn em gái, giọng dịu dàng như đang nói chuyện phiếm:

 

“Sao em biết, chị còn chưa kịp nói với em.”

 

Tề Du chậm rãi buông dao nĩa xuống, hai tay đan lại, chống cằm. Giọng cô không nhanh, nhưng rất chắc:

 

“Em vô tình nghe được cuộc nói chuyện của chị với giáo sư Dawson trên hành lang.” cô đáp thản nhiên, “chỉ là em hơi ngạc nhiên… là chú Lam Tư lại để chị đi đến một nơi như vậy.”

 

Ánh mắt Lam Tịch Dao ánh lên vẻ thú vị, cô thở khẽ một hơi như mang theo dư vị của hai ngày đầy mùi thuốc súng trong chính ngôi nhà mà mình lớn lên.

 

“Cũng không dễ dàng đâu,” cô mỉm cười, giọng nói hạ xuống một cung trầm dịu dàng. “đổi bằng hai ngày chiến tranh lạnh đấy.”

 

Tề Du nhướn mày, miệng bật một khẩu hình “wao” không phát ra tiếng, vẻ mặt như thể đang khen ngợi "chị giỏi ghê", nhưng nét mặt chuyển thành nét trầm ngâm của một kẻ đã quá hiểu tính tình anh trai mình.

 

“Chị nói với anh hai chưa?”

 

Lam Tịch Dao khẽ lắc đầu, một tay nâng ly nước lên, ánh đèn phản chiếu qua lớp nước làm hằn lên bóng dáng nhàn nhạt nơi đáy cốc:

 

“Anh ấy bận rộn mà. Chị tính là… sau khi qua Haiti thì gọi cho anh ấy biết.”

 

Vừa dứt lời, Tề Du khẽ nhăn một bên mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó khó trôi, rồi chậm rãi lắc đầu. Vẻ mặt như thể đang nói với một đứa trẻ vừa định giấu kẹo trong túi:

 

“Không được đâu.”

 

Lam Tịch Dao thu ánh mắt về, nhìn cô em gái bằng ánh nhìn nửa nghi hoặc, nửa hứng thú:

 

“Sao thế?”

 

Tề Du thở ra, đặt hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước như muốn nhấn mạnh:

 

“Anh hai của em mà biết chị đã bay sang Haiti rồi mới gọi về báo,” Tề Du nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh băng mang theo một tầng cảnh cáo “thì anh ấy sẽ trực tiếp điều máy bay quân sự bay thẳng sang đó. Và tin em đi, lần này không phải để hỗ trợ chị đâu, mà để cưỡng chế đưa chị về.”

 

Haiti – cái tên nghe tưởng chừng mơ hồ như một hòn đảo nhiệt đới xa xôi, nhưng dưới lớp vỏ bọc xanh rì của cọ dừa và nắng vàng, là một cạm bẫy sinh tử được dệt nên bởi máu, thuốc súng và phản trắc.

 

Nơi ấy không có khái niệm trật tự, càng chẳng tồn tại thứ gọi là "công lý". Chính quyền chỉ là một cái vỏ rỗng, còn thế giới ngầm mới là kẻ thực sự kiểm soát từng mạch máu của đảo quốc. Đạn lạc có thể xuyên qua lớp tường xi măng bất cứ lúc nào, và một lời chào không đúng điệu cũng đủ khiến người ta mất mạng ngay ngã tư lộ.

 

Ban đêm ở Haiti không thuộc về con người, mà thuộc về những bóng đen – đặc vụ đánh thuê, quân phiệt ngầm, buôn vũ khí, buôn người và cả những linh mục Vodou giết người bằng lời nguyền.

 

Trong hẻm sâu Port-au-Prince, một cái nhìn sai cũng có thể khiến người bị cắt lưỡi vứt xuống sông.

 

Luật sinh tồn duy nhất là: người giết, hoặc bị giết.

 

Không ai đến Haiti chỉ để sống – họ đến để trốn, để giết, để mặc cả với quỷ dữ.

 

Bản thân mảnh đất ấy như một sinh thể đang hấp hối, thoi thóp trên mớ nội loạn, thiên tai và ác quỷ, nhưng càng hấp hối, nó càng điên cuồng, càng đớn đau lại càng hiểm độc.

 

Câu nói của Tề Du không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng

 

lời lẽ sắc bén như lưỡi kiếm đánh trúng ngay điểm yếu trong lòng Lam Tịch Dao.

 

Quả thực, với tính cách của Tề Thiên Vũ, người đàn ông luôn điềm tĩnh nhưng chuyên chế trong bảo vệ người mình yêu thương, nếu biết cô gái trong tim anh, lại tự mình bước vào vùng tử địa... thì phản ứng của anh e rằng còn căng hơn cả Lam Tư.

 

Giữa hai chị em, bầu không khí chợt trầm xuống. Mấy ngọn nến bàn lung lay ánh lửa vàng, phản chiếu qua đôi mắt hai người con gái – một tĩnh, một sâu.

 

Lam Tịch Dao khẽ thở ra một hơi dài, như thỏa hiệp, cũng như tự trấn an chính mình:

 

“Vậy… em giữ bí mật giúp chị, được không?”

 

Tề Du nhướng mày, chỉ vào bản thân.

 

“Em?”

 

Lam Tịch Dao gật đầu.

 

Tề Du lắc đầu rồi mỉm cười giả trân.

 

“Em thương chị, cũng thương anh hai. Em thấy chuyện gì cũng nên thành thật, nếu mẹ em mà giấu ba em đi đến một tử địa…” Cô ngừng một lát. “e là bom nguyên tử cũng không bùng nổ bằng ba em.”

 

“Anh trai em cũng sẽ như vậy, thế nên chị hãy thử cân nhắc.”

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên – lôi kéo sự chú ý của cả hai.

 

Tề Du cầm điện thoại lên kiểm tra, cô giơ màn hình về phía Lam Tịch Dao.

 

“Đến giờ em phải đi rồi, đầu giờ chiều em có lịch hẹn.”

 

“Ở Washington luôn sao?”

 

Tề Du vừa mặc lại áo khoác vừa trả lời.

 

“Cũng là Washington nhưng là Washington D.C”

 

“Có cần chị đi cùng không?” Lam Tịch Dao cũng sắp xếp đồ đồ vào túi xách.

 

“Không sao đâu, em tự đi được mà.” Tề Du đưa tay lấy chìa khoá xe. “Chị muốn về trường không? Em có thể chở chị về.”

 

Lam Tịch Dao đứng dậy cùng Tề Du, cô bật cười.

eyJpdiI6IjdORmZjbTlCZDZieWFEU05nMDVCcGc9PSIsInZhbHVlIjoiWVBpQ0tKTjN2dTRMVHhzbUZHa2dNc2RUTktyZXkyTWpxU2xGUndhT3JQMkI2TExkV3ZWRGxZOWkxR29FTXlSWHp1M3B0eTFuVVlCQjgyQlNoSFhlb1E9PSIsIm1hYyI6IjM5NGRmNmI0N2U1ODg5YWNmMDNhNzUyZTFmMDExMGMxMDE0OTI0MGY1NDAzNDA0NDhhZmRhODhjMmI3OWU5MmQifQ==
eyJpdiI6IlV0RXFoU3EyRUJOOGpQcWhuMUVZQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiOGVkS2hOdGdvY2RxMGhvdzRsRm9jQ21SekNraVlXUGNcL3lYc3lCNEJSTElZV3IyQVJtMnh4azhrK1dITXBBMHFRSVVtQ2N6d2NycCt5SmRCczVNXC9cL09xbFJlOW1uckNmOWVJM01jdWVQRFhiNlRKXC9mQllIYmc1V0ozYUdySFZ1SkJkemJJTnhlczZRNW9FUzZJTXpkRitQeGlpWWdmQkpcL1JCNzVTc2pTZ3h4dnJEdnpxVGUxZzFLWFI1aE9ZdjlKbGxNd2lWcnFDcTlNNGVsSGFCRFNnPT0iLCJtYWMiOiIzYmRlYjhmNDk0N2NmNTc0MDFiZjMzYjk5MTE0NmE5MWJjMjZiNzdhMmQyYzc3YTIxOTdjNDRmZmYzNDg2NWExIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x