Tề Du khẽ xoay người. Trước mắt cô là một người phụ nữ phương Tây, tóc vàng uốn lọn mềm mại, đôi mắt xám tro – một dáng hình cô không ngờ sẽ gặp tại nơi nghiêm mật như thế này.
“Nam Cung Tinh Uyển?” Tề Du nhướng mày, giọng không giấu nổi ngạc nhiên. “Là chị sao? Em tưởng chị đang ở Pháp rồi.”
2
Tinh Uyển cười rạng rỡ, bước đến, không chút do dự ôm chầm lấy Tề Du – cái ôm đầy phóng khoáng của văn hóa châu Âu, như trút bỏ mọi nghi lễ xã giao.
“Ôi trời ơi, bé yêu của chị đây rồi! Bao nhiêu lâu rồi, em vẫn vậy, vẫn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm thật lâu. Chị không ngờ gặp được em ở đây đấy! Nghe nói sau tốt nghiệp em đến Massachusetts học đại học, chị còn tính sau khi xong việc sẽ đến Cambridge một chuyến để hẹn em ăn tối.”
Nam Cung Tinh Uyển – tiểu thư độc nhất của gia tộc Nam Cung tại Marseille, từng là người chị thân thiết, đồng hành cùng Tề Du trong dàn nhạc giao hưởng hồi cô học cấp hai. Nếu âm sắc của contrabass dưới tay Tề Du là từng nốt trầm dày như hơi thở của trời đất trong tiết đông lạnh lẽo, thì tiếng sáo của Tinh Uyển lại nhẹ nhàng, phiêu bồng như gió xuân – âm sắc tưởng như trái ngược lại hoà quyện tuyệt đối. Hai người là cặp bài trùng trong bốn học trò hiếm hoi dưới trướng Herbert Blomst – vị nhạc trưởng huyền thoại được giới cổ điển quốc tế kính nể tặng cho cái danh là “bàn tay vàng của dàn nhạc châu Âu”
9
“Em cũng không nghĩ sẽ gặp lại chị ở đây.” Tề Du đáp, đôi mắt thoáng qua một tia hồi tưởng, đôi môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhè nhẹ như ánh trăng soi mặt hồ yên tĩnh mà có hồn.
Tinh Uyển nắm lấy tay cô, không ngừng hỏi: “Em đến đây làm gì? Có việc gì quan trọng sao?”
Tề Du chưa kịp trả lời.
Một giọng nữ khác vang lên từ phía trước, ngắt lời đúng lúc.
“Xin chào.”
Cả hai cùng quay lại.
Một người phụ nữ mặc mặc bộ công sở màu xám tro, cổ áo sơ mi gài cẩn thận. Dáng đứng thẳng, tóc búi gọn sau gáy, ánh mắt nghiêm trang, lễ độ mà vẫn có lực.
“Cho tôi hỏi, cô là Tề Mạn Linh – thực tập vị trí Policy & Technical Briefing tại NSA?”
Tề Du khẽ gật đầu.
“Là tôi.”
Người kia nở nụ cười lịch thiệp, hơi nghiêng đầu ra hiệu.
“Mời cô đi theo tôi.”
Tinh Uyển vẫn nắm tay cô, lúc này mới buông ra, miệng vẫn không thôi thì thầm:
“Thực tập sinh thật sao? Ở đây? Trời đất, em được chọn rồi à?”
Tề Du khẽ gật, ánh mắt mang theo sự điềm nhiên cố hữu.
“Giờ em phải đi rồi, có gì gặp lại sau.”
“Chị chờ em nha, cứ vào đi!” Tinh Uyển vẫy tay, giọng vẫn phấn khích như một thiếu nữ vừa gặp lại tri kỷ cũ.
Tề Du chỉ mỉm cười rồi xoay người bước đi, theo bước người phụ nữ dẫn đường – dáng lưng thẳng tắp. Từng bước chân chạm sàn đá granite lạnh buốt, vọng lại tiếng vang thanh thoát như chuỗi âm thanh nhấn nhá – giống như tiếng contrabass dưới ngón tay cô từng năm tháng.
Sau vài lượt quẹo qua những hành lang dài khảm đồng và đá hoa cương, cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa hợp kim dày, được bảo mật bằng cả nhận dạng võng mạc và mật mã sinh trắc. Người phụ nữ gõ nhẹ.
“Thưa ngài, ứng viên đã đến.”
Từ bên trong, một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo khí thế bẩm sinh của kẻ cầm quân:
“Cho cô ấy vào.”
Cửa mở ra, một văn phòng rộng lớn xuất hiện trước mắt. Cửa sổ sát trần lộ ra toàn cảnh khu liên hợp quân sự rộng lớn phía ngoài. Bên trong, bàn làm việc gọn gàng, hồ sơ được xếp chồng tỉ mỉ. Đứng bên cạnh bàn, một người đàn ông mặc quân phục cấp cao, áo măng-tô xanh rêu với huy chương lấp lánh rực rỡ nơi ngực trái, đang quay lưng về phía họ, dường như đang xem xét một tập hồ sơ dày cộm.
Tề Du nhanh mắt nhìn được bảng tên được đặt trên bàn làm việc kia.
Thanh Thiên Hạo.
Nếu nhớ không nhầm, Thanh Thiên Hạo chính là người anh em tốt của Tề Thiên Vũ.
Nhưng mà họ Thanh…
Vậy đây là người anh họ mà Thanh Dạ đã nhắc đến sao?
Khi gã xoay người lại, ánh sáng phản chiếu từ cầu vai mang quân hàm sáng bạc khiến người khác vô thức dựng thẳng sống lưng. Ánh mắt gã thâm trầm như hải vực, ẩn chứa sự sắc sảo được rèn giũa từ chiến trường, khó đoán và không dễ thân cận.
“Cô là… Tề Mạn Linh?”
Tề Du đứng thẳng, ánh mắt không kiêu không nịnh, lễ độ mà vẫn mang theo vài phần ngạo khí trời sinh. Cô khẽ gật đầu:
“Vâng, tôi là Tề Mạn Linh. Rất hân hạnh được gặp ngài.”
Người đàn ông khẽ nhướng mày, ánh mắt đảo qua hồ sơ rồi nhìn lại gương mặt trước mắt. Một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe môi, nhưng không hề làm giảm đi vẻ sắc bén của gã.
Ánh mắt hắn từ tốn quét qua cô gái trước mặt. Tóc đen buộc gọn sau gáy, làn da trắng hồng, đường cằm mảnh mai, đôi mắt xanh đen lại đặc biệt tĩnh tại, như tàng chứa một cơn bão bị khóa kín. Không giống kiểu sinh viên non nớt hắn từng tiếp, cũng không giống đám người thông minh giả tạo thường ra vẻ “chính nghĩa” hắn vẫn phải giám sát.
Đúng là cô em gái mà Tề Thiên Vũ nâng niu như báu vật.
“Không hổ là ‘tiểu quái vật’ của Tề gia.”
2
Tề Du khẽ chau mày, đôi đồng tử hơi nheo lại, nhưng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
“Danh xưng đó tôi chưa từng nghe ai nhắc đến – khi nói về tôi.”
Người đàn ông phá lên cười, giọng trầm như sấm đầu mùa.
“Chỉ là không dám nói trước mặt cô thôi. Có lẽ cô cũng từng nghe anh trai và người bạn tên Thanh Dạ nhắc về tôi rồi?”
Khóe môi Tề Du nhếch lên một đường cong nhẹ, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Vậy hôm nay ngài đến... để giám sát hay để ‘thị sát’?”
Người đàn ông bước tới, từng bước vững vàng như sấm sét đạp xuống đất. Gã chìa tay:
“Thanh Thiên Hạo – Đại Thống Tướng Hoa Kỳ, cũng là người phụ trách phỏng vấn hôm nay.”
“Ngài biết tên tôi rồi, tôi cần nhắc lại không?”
Tề Du nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay gã, chỉ chạm khẽ rồi thu về. Cái bắt tay lịch sự nhưng không mất khí thế, không tỏ ra hèn kém cũng chẳng bộc lộ sự kiêu căng.
Đúng là, kiểu phong độ đặc trưng của nữ tử Tề gia – cao ngạo nhưng ngông cuồng đúng chỗ.
“Không cần, nhóc cứ gọi tôi là ‘anh’ như Thiên Vũ vẫn gọi, không cần kính ngữ.”
Tề Du gật gù.
Đúng chuẩn phong cách người nhà tướng – rất phong khoáng. Thanh Dạ cũng mang phong thái này.
Ánh mắt Thanh Thiên Hạo thu hẹp lại, gã cười khẽ: “Tề Thiên Vũ nói nhóc thông minh, nhạy bén, có khả năng xử lý áp lực cao. Thanh Dạ thì bảo, nhóc giống một con cáo tuyết, yên tĩnh, nhưng cực kỳ nguy hiểm. Thế nên, hôm nay tôi sẽ tự mình kiểm chứng.”
Gã ra hiệu về phía bàn: “Mời ngồi. Tôi không thích lý thuyết, nên buổi phỏng vấn hôm nay sẽ là mô phỏng thực chiến. Tình huống giả định: hệ thống vũ khí sinh học bị tấn công. Nhiệm vụ: tìm lỗ hổng, tạo thuật toán bảo vệ, đảo ngược mã xâm nhập, khởi động lại hệ thống bằng giao diện giả lập thủ công. Thời gian: không giới hạn, nhưng tôi hy vọng nhóc khiến tôi bất ngờ. Được chứ?”
Tề Du không hề do dự, cô mỉm cười nhạt: “Được.”
Khi cô bước đến máy tính đặt sẵn, ánh sáng trắng hắt từ màn hình chiếu lên khuôn mặt thanh tú khiến khí chất của cô càng thêm lạnh lùng, tựa như đoản kiếm được rút ra khỏi vỏ, lặng lẽ nhưng mang theo sát khí âm ỉ. Cô cúi xuống, các đầu ngón tay bắt đầu lướt trên bàn phím như gảy tì bà, mỗi cú gõ đều dứt khoát, dồn dập, thể hiện tư duy sắc bén đến mức khiến người khác không khỏi rùng mình.
Mắt không chớp, tay gõ phím liên tục.
Một phút… hai phút… đến phút thứ ba mươi chín giây…
“Tách!”
Dòng mã trên màn hình chuyển màu xanh.
“Mô phỏng thành công. Hệ thống ổn định. Thuật toán đảo mã xác nhận – cấp độ tối đa.”
Thanh Thiên Hạo đứng một bên, ánh mắt hẹp lại. Trong đáy mắt quân nhân đã lăn lộn gần ba mươi năm nơi chính trường, lần đầu tiên thoáng hiện một tia hứng thú thật sự.
“Quả nhiên, là tiểu quái vật…”
“Anh không cần quá lời khen.” Tề Du ngẩng đầu nhìn Thanh Thiên Hạo, nét mặt vẫn điềm đạm cố hữu.
Cuối cùng, Thanh Thiên Hạo gập hồ sơ lại, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lạnh nhạt cất lời:
“Rất tốt. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là người giám sát trực tiếp quá trình thực tập của nhóc. Cứ chuẩn bị tinh thần đi – tôi không có thói quen nương tay, dù nhóc là ai.”
Một lời như gió sấm, vừa là cảnh báo, vừa như thách thức.
Tề Thiên Vũ từng hành gã không ít lần. Phải nhanh cơ hội này mà trả thù lên em gái cậu ta mới được.
2
Trong đáy mắt gã hiện lên tia xảo quyệt.
Thế nhưng – cuộc đời luôn bất ngờ theo cách tréo ngoe nhất.
Gã tiễn cô ra đến cửa ngoài của Lầu Năm Góc.
2
Lòng vẫn dâng lên tia đắc ý thì chợt khựng lại.
Phía hàng ghế dài nơi hành lang, có người đang ngồi chờ.
Ánh sáng chiều đổ nghiêng, rọi lên gương mặt tinh xảo, thanh lệ.
Nam Cung Tinh Uyển.
Tóc vàng thả nhẹ, mắt xám như ngọc. Váy midi trắng sữa khẽ tung theo gió điều hòa. Cô ngồi vắt chân lên ghế chờ, ánh mắt ngập tràn mong đợi.
Tim gã khẽ lỡ một nhịp.
Cô ấy… chờ gã sao?
Không phải cô đã rời đi rồi sao? Là quay lại chờ gã? Là chủ động muốn hòa giải?
Tim Thanh Thiên Hạo thoáng run – chẳng lẽ cô ấy hết giận rồi?
Chẳng lẽ hôm nay… là ngày gã được làm chú rể thật sự?
2
Lòng Thanh Thiên Hạo bất giác như có trăm đóa mai nở rộ, hân hoan dâng tràn. Ánh mắt dịu lại, suýt chút nữa buông lỏng cả vẻ cứng rắn trên gương mặt.
Tinh Uyển quay đầu nhìn sang, cô bất ngờ đứng bật dậy chạy về phía gã, gương mặt rạng rỡ như trăng tròn tháng tám.
Cô gái trong mộng của Đại Thống Tướng Hoa Kỳ lao như gió về phía trước.
Thanh Thiên Hạo vốn tưởng sẽ được ôm một cái thì thầm nũng nịu. Nhưng…
“Mạn Linh!!! Em xong rồi à?”
Trước mắt gã – Tinh Uyển chạy tới thật, nhưng đích đến lại không phải là gã.
Mà là Tề Mạn Linh.
Ngay trước mặt gã – cô gái gã gọi là “vị hôn thê” ấy – lao tới ôm chặt lấy người được gã gọi là “tiểu quái vật”, siết lấy như thể xa cách mấy năm trời.
Không rời tay.
Càng không ngại ngùng.
Gương mặt như được nhuộm xuân quang của gã phút chốc tối sầm.
Sét đánh giữa trời quang cũng không bằng cảm giác này.
Mặt hắn… dần đen như bị ai hắt nguyên chậu mực tàu vào mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất