Uyển Uyển.”
Nam Cung Tinh Uyển lúc này mới ngẩng đầu, nhận ra sự hiện diện của vị hôn phu.
“Ơ? Anh đứng đó từ bao giờ?”
Giọng nói của Tinh Uyển vô tội, nhưng càng nghe càng khiến lửa giận trong lòng Thanh Thiên Hạo bùng lên.
Đệch… Cô ta thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của gã! Không hề biết… mà cũng không buồn để ý.
Thanh Thiên Hạo sải bước tới, ánh mắt lạnh lùng tựa lưỡi đao, một tay vươn ra không khách khí mà kéo Nam Cung Tinh Uyển ra khỏi người Tề Du. Lực đạo mạnh mẽ như muốn bóp nát khoảng cách giữa ba người, khí thế sát nhân dâng cao không che giấu.
“Nơi công cộng mà ôm ấp lung tung, còn ra thể thống gì? Buông ra!” gã nghiến răng, giọng trầm như dội ra từ đáy giếng, từng chữ đanh thép, xen lẫn lửa giận lặng âm.
Gã không dám lớn tiếng – không phải vì sợ ai, mà vì sợ bản thân mất khống chế.
Trong ánh mắt của vị hôn thê hắn yêu đến phát điên kia – lại chẳng có lấy một tia phản chiếu của hắn.
Chỉ có “tiểu quái vật” mang họ Tề kia.
“Anh làm gì vậy! Buông ra coi!” Tinh Uyển giãy giụa, giọng trong trẻo vang lên nhưng chẳng có chút nũng nịu nào, mà đầy lửa giận. “Cái đồ đại mã lạp, ỷ mình cao to lực lưỡng thì muốn ăn hiếp tôi hả?!”
Tề Du đứng một bên mím môi, cố nhịn cười. Cái biệt hiệu “đại mã lạp” kia, đúng là độc địa một cách đáng yêu.
Thanh Thiên Hạo chợt cảm thấy khó thở.
Không phải do khí áp, mà là do sự mất mặt trần trụi đến tận xương.
Lần đầu tiên trong đời, gã – một vị đại thống lĩnh, bị bẽ mặt trước ánh mắt trầm ổn lạnh nhạt của một cô nhóc vừa bước chân vào lãnh địa quân sự chưa tròn ngày.
“Anh Thanh, dẫu sao đây cũng là khu vực công cộng, làm vậy với chị Tinh Uyển có phần không thỏa đáng.” giọng Tề Du không cao, không gắt, nhưng mang theo loại áp lực mềm mỏng khiến người khác không thể xem nhẹ.
Gã khựng lại.
Đúng vậy, họ đang đứng ngay tiền sảnh Lầu Năm Góc – nơi mỗi bước chân đều có camera theo dõi, mỗi ánh mắt đều là một chiếc máy ghi hình chạy bằng cơm.
Nhân viên đi ngang dẫu không dám lộ liễu quan sát, nhưng sóng ngầm trong không khí đã sớm cuộn trào.
Thanh Thiên Hạo méo môi, nới lỏng tay. Tinh Uyển rút tay về, cau mày hừ lạnh một tiếng rồi xoay người, không thèm liếc nhìn vị hôn phu của mình lấy một cái. Cô lại nghiêng đầu về phía Tề Du, hai tay khẽ vuốt vai cô:
“Bé yêu, em còn bận việc gì không?”
Tề Du lắc đầu, giọng ôn hòa:
“Không còn việc gì nữa.”
Tinh Uyển nghe xong liền hớn hở:
“Vậy chị dẫn em đi uống café rồi ăn tối ha~?”
Tề Du nhẹ nhàng lắc đầu, mi mắt khẽ cụp xuống giấu đi tia xảo trá, định mở lời từ chối với lý do khoảng cách giữa Washington D.C và Massachusetts không gần, nhưng Tinh Uyển đã kề sát nói nhỏ, giọng thì thầm như lông chim quét nhẹ:
“Chị về Massachusetts cùng em luôn nha, không cho trốn! Dù gì chị cũng rảnh.”
Thanh Thiên Hạo đứng bên, cảm giác mí mắt mình giật liên hồi. Cảnh tượng trước mắt khó mà nuốt trôi.
Nam Cung Tinh Uyển – từ lúc yêu nhau đến khi đính hôn, cô còn chưa quấn quýt với gã như vậy. Nay lại mặt dày dính lấy một con nhóc, tay còn không chịu buông.
Tề Du liếc thấy sắc mặt của “sếp lớn” đã tối đen như mực liền nhẹ giọng, cố gắng khôi phục chút công bằng cho gã:
“Thực ra từ đây về Cambridge hơi xa. Nếu đi bây giờ thì đến nơi đã tối muộn, chị lại mệt, không muốn ăn nữa. Hay... mình ăn tối ở gần đây thôi. Anh Thanh cũng đi cùng đi, tiện thể đưa chị về luôn. Phòng khi ăn xong trời đã trễ.”
Lời nói nhẹ nhàng, khéo léo, ẩn một lời ban ơn duyên dáng.
Thanh Thiên Hạo khựng người.
Cô nhóc này… biết rõ gã đang bị gạt ra ngoài, mà vẫn mời theo… Là thương hại, hay là thủ đoạn hòa giải kiểu mới thế?
“Ơ! Sao lại rủ thêm hắn?” Tinh Uyển lập tức phản đối, quay qua nhìn Thanh Thiên Hạo. “Em không biết hắn ta hay phá không khí thế nào đâu, đi với hắn là hỏng hết mood luôn.”
“Em rủ anh ấy đi vì sự an toàn của chị.” Tề Du vẫn điềm nhiên. “Anh ấy có thể đưa chị về sau bữa tối.”
Tinh Uyển cắn môi:
“Nhưng còn em? Em còn ở xa hơn chị nữa đó! Không được, không được. Nguy hiểm lắm…”
Thanh Thiên Hạo nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm đánh giá Tinh Uyển. Trong lòng cười nhạt – ở đất nước này, ai dám động vào con nhóc kia? Nhưng dĩ nhiên… Tinh Uyển làm sao biết thân phận thật sự của “bé yêu” cô đang ôm ấp?
“Em không sao.” Tề Du nói, vẻ mặt điềm tĩnh tựa sương mai đầu đông.
Tinh Uyển vừa định tiếp tục phản đối, thì giọng nói lạnh lùng xen vào, cắt đứt dòng cảm xúc dông dài:
“Người ta đã nói không sao, thì là không sao.” Thanh Thiên Hạo khoanh tay, giọng điềm nhiên nhưng đầy uy nghi. “Em cố chấp chỉ khiến người ta khó xử hơn thôi.”
Tinh Uyển định phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của vị hôn phu kia liền cắn môi. Hiếm khi cô cảm thấy, lời của gã đàn ông này… không vô lý.
Bọn họ – thật sự đang quá giống… khách sáo với nhau.
Cuối cùng Tinh Uyển cũng nghe theo ý kiến của Tề Du.
Cả ba cùng nhau ra bãi đỗ xe, Tinh Uyển không chịu đi chung xe với Thanh Thiên Hạo nên Tề Du bất đắc dĩ phải để Tinh Uyển đi chung xe.
Nhưng Tinh Uyển sau đó liền cảm thấy hối hận khi ngồi lên xe của Tề Du bởi tốc độ chạy xe của “bé yêu” này… quá đáng sợ rồi – tới mức cô không còn nhìn thấy trời đất gì nữa.
***
Trời Florida đã ngả về đêm, bầu trời nhuộm một tầng lam thẫm, rải rác vài ánh sao mờ nhạt chìm trong những làn mây đen đang chuyển động lặng lẽ. Không khí giữa quân khu khép kín mang theo mùi sắt thép, dầu nhớt và cả vị khô lạnh đặc trưng của đất trại huấn luyện. Những ngọn đèn pha từ sân đỗ máy bay quét một vòng sáng trắng rực lên tường bê tông thô ráp, phản chiếu lên mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau gáy của Lam Tịch Dao.
Chiếc Range Rover đen tuyền thắng gấp một đoạn ngắn trước hàng rào an ninh. Lam Nhiên bước xuống trước, mở cửa ghế sau, ánh mắt bất giác nghiêm nghị hơn thường lệ.
"Dao Dao, anh nói lần cuối... nếu em đổi ý ngay bây giờ, vẫn còn kịp."
Lam Tịch Dao không trả lời ngay. Cô chỉnh lại cổ áo khoác ngoài, động tác ung dung mà trầm ổn. Ánh sáng từ đèn cao áp hắt lên gò má cô, vẽ nên những đường cong tinh tế, dịu dàng thanh cao.
“Đã quyết rồi.” giọng cô trầm tĩnh, không nhanh không chậm, như từng chữ đều được rèn giũa từ ý chí sâu xa.
Lam Nhiên siết nhẹ tay, ánh mắt bất lực, rồi tự mình mở cốp xe, lấy ra vali xám đã được đóng gói kỹ lưỡng.
Từ xa, giáo sư Dawson đã đứng sẵn cùng vài quân y Hoa Kỳ. Thầy mặc áo sơ mi caro cùng quần tây, tay kẹp bảng kê khai y tế, vừa nhìn thấy Lam Tịch Dao liền gật đầu nghiêm túc.
"Tới giờ rồi, Tịch Dao, trò nhanh lên."
Lam Tịch Dao nói lớn.
“Vâng, em đến ngay.”
Cô cầm vali rồi chạy về phía người thầy của mình, mỗi bước đi đều mang theo cốt cách kiên nghị của người đã trải qua trui rèn sống – chết trong giới hắc đạo nhưng vẫn giữ vững y đức như một tín điều. Áo khoác phấp phới nhẹ theo làn gió đêm. Ánh sáng từ đường băng khẽ soi lên hàng lông mi dài, đổ một lớp bóng nhạt lên đôi mắt nâu tĩnh mịch.
Tiếng động cơ phi cơ quân sự C-130 vang vọng sau lưng. Bốn động cơ phản lực gầm rú như những con thú dữ đang chờ được thả xích.
Đoàn quân y bắt đầu di chuyển theo hàng dọc, mỗi người mang theo dụng cụ y tế riêng biệt, bước chân đều đặn theo hiệu lệnh chỉ huy. Lam Tịch Dao hoà vào đội hình mà không chậm một nhịp.
Sứ mệnh của cô lúc này là sinh tồn, là cứu người, là chứng minh bản thân có thể đứng vững trên chính đôi chân của mình… giữa hoang tàn máu lửa Haiti.
Lam Nhiên đứng phía sau, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng em gái dần khuất trong luồng sáng mạnh của đèn máy bay. Cậu không gọi với, cũng không cản ngăn. Chỉ thở dài, nói nhỏ một câu:
“Dao Dao, em đang cố gắng vì Tề Thiên Vũ hay vì em?”
Cậu vẫn hy vọng – đáp án là vế sau.
2
Em gái cậu, không nên cực khổ dày vò bản thân vì người khác.
Tiếng sắt rít lên khi cửa khoang máy bay đóng lại, cắt ngang mọi âm thanh phía dưới.
Cánh quạt xoay vòng.
Máy bay dần dần rời mặt đất.
Đêm nay, có một ngôi sao không sáng nơi Florida – nhưng lại đang cháy sáng giữa vùng đất đang chìm trong khói súng bên kia đại dương.
***
Trong phòng họp chính của đại sảnh trung tâm biệt thự phía Đông, ánh đèn trần thủy tinh mờ nhạt hắt xuống tấm bản đồ cỡ lớn đang trải dài trên bàn họp bằng gỗ đàn hương cổ. Trên đó, từng khu vực đều được đánh dấu rõ ràng bằng ký hiệu quốc tế. Riêng tại khu vực phía tây Haiti – là một chấm đỏ chói mắt, bị khoanh tròn bằng mực đỏ tươi như máu.
Tề Thiên Vũ đứng lặng trước bản đồ. Bóng lưng anh cao lớn, thẳng tắp, thân vận áo sơ mi đen phối với âu phục sẫm màu, cả người toát lên một luồng khí thế trầm tĩnh mà sắc lạnh, như sơn hà cẩm tú nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng không ai dám động vào dù chỉ một sợi tóc.
Đôi mắt đen như vực sâu đáy biển chăm chú nhìn vào điểm đỏ nhỏ bé ấy, ánh nhìn tưởng chừng bất động nhưng thực ra đã nổi sóng ngầm dữ dội. Tay phải anh khẽ siết chặt chiếc bút bạc, khớp ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rõ ràng.
Tần Trạch đứng bên cạnh, không dám mở lời. Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn màn hình vệ tinh thu nhỏ bên cạnh – cho thấy tín hiệu vừa xác nhận máy bay quân sự chở đội y tế đã hạ cánh an toàn.
Trong đó… có một người là Lam Tịch Dao.
“Đã đến nơi rồi.” Tề Thiên Vũ cất giọng, trầm thấp như dòng nước ngầm chảy xiết. Rõ ràng là câu thông báo, nhưng ẩn chứa trong đó là sát khí bị đè nén đến cực độ.
Anh dừng một nhịp, rồi chậm rãi đưa tay bấm một nút trên màn hình điện tử kế bên. Lập tức, hình ảnh vệ tinh cận cảnh khu vực trại y tế hiện ra: những lều trại tạm dựng, địa hình rừng núi gồ ghề xen lẫn đồi cát, thậm chí còn xuất hiện cả vài điểm đỏ nhỏ di động – biểu thị hoạt động vũ trang ở vùng lân cận.
“Chỗ đó cách biên giới chưa đầy 30 cây số.” anh nghiêng đầu, đôi mày nhíu lại như lưỡi dao khắc sâu.
Tần Trạch nuốt nước bọt, không dám thở mạnh.
“Lão đại…” cậu dè dặt lên tiếng, “Lam tiểu thư là người có lý trí, lại được bảo vệ kỹ càng. Tôi tin cô ấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Tề Thiên Vũ không đáp. Anh chỉ khẽ nâng mắt lên – ánh nhìn sắc như kiếm bén.
“Không phải tôi không tin cô ấy.” giọng anh trầm trầm vang lên, từng chữ như vết khắc vào đá tảng, “Mà là… tôi không tin vào những chuyện xấu sẽ trừ bất kỳ ai.”
Lam Tịch Dao bước ra khỏi vòng tay anh, để tìm lấy một vị trí ngang tầm – dù phải đi xuyên qua địa ngục.
Một phút sau, Tề Thiên Vũ giơ tay ra hiệu. Cánh cửa phòng họp bật mở. Ngân Hồ và Hoả Diệm bước vào, đồng loạt chào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất