Washington D.C, tám giờ tối.
Trời vừa xuống đêm, bầu không khí thủ đô mang theo vẻ ngưng trọng đặc trưng của một trung tâm quyền lực quốc tế. Phía ngoài làn kính dày của nhà hàng nằm trên tầng cao khách sạn Waldorf Astoria – nơi thường tiếp đãi giới chính khách và tài phiệt cao cấp – ánh đèn thành phố như rải vàng ròng xuống dòng Potomac lặng lẽ chảy. Những ánh đèn giao thông nhấp nháy phía xa tựa như nhịp đập hối hả của thế giới chính trị đang vận hành không ngừng.
Phòng ăn riêng nằm cuối hành lang tầng thượng, tường được cách âm tuyệt đối, cửa đóng kín như che chắn những bí mật có thể làm chấn động địa cầu.
Trên bàn tròn bằng gỗ mun Nam Mỹ, món khai vị đã được dọn qua, phần chính cũng vơi đi quá nửa, chứng tỏ cuộc hội kiến đã kéo dài một thời gian. Mùi vang đỏ Burgundy nhè nhẹ quyện cùng hương bò Black Angus nướng sốt tiêu đen, tạo nên một sự sang trọng thanh nhã, điềm đạm mà không phô trương.
Đĩa tráng miệng trên bàn cũng chỉ còn lại vài viên chocolate vị mâm xôi phủ bột cacao. Không khí bữa ăn hiển nhiên đã kéo dài từ sớm, đậm màu ôn cố tri tân.
Nam Cung Tinh Uyển cười không ngớt, đôi mắt sâu thẳm ánh lên niềm vui thực sự khi được ngồi cạnh người em gái ngày xưa từng sát cánh bên mình trong dàn nhạc giao hưởng.
“Thầy Blomst năm nay cũng đã 97 tuổi, mắt mờ mịt rồi vẫn ngồi giữa phòng hòa nhạc… đọc từng bản nhạc.”
“Lại nhớ, hồi ấy thầy còn bảo nếu để cho Tề Mạn Linh chỉnh nhạc mãi thì ông không cần làm nhạc trưởng nữa!” Tinh Uyển vừa nói vừa chống cằm, tay còn vân vê quai ly rượu vang đã cạn.
Thanh âm của cô như gợn lên những sợi ký ức sâu xa trong mắt Tề Du, dù không nói nhiều nhưng khóe môi cô vẫn cong nhẹ, ánh nhìn ẩn chứa ý vị lắng đọng. Dưới ánh đèn vàng, đôi đồng tử màu trà của cô như gợn nước thu – lạnh, sâu, nhưng lại phản chiếu tinh quang sắc bén.
Thanh Thiên Hạo – người đàn ông ngồi đối diện, khuôn mặt góc cạnh không cảm xúc. Trong suốt cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ, gã lặng im uống rượu, chỉ lắng nghe.
Gã vốn không phải người dễ tin vào lời khen người khác, nhưng những gì Tinh Uyển kể về cô gái này – lại đúng đến kỳ lạ với những gì Thanh Dạ từng nhắc.
Rằng Tề Mạn Linh có độ cảm âm hoàn hảo tuyệt đối. Ngay cả khi không nhìn bản nhạc, vẫn có thể bắt sai nốt trong vòng chưa đầy một nhịp.
Cũng nhờ thế mà gã biết được kha khá về mối quan hệ giữa Nam Cung Tinh Uyển và Tề Du. Mối quan hệ của cả hai rất tốt, hôn thê của gã rất yêu mến Tề Du, phải nói là cực kỳ yêu mến.
Nếu sắp tới, gã mượn danh công việc mà quá tay với con nhóc này. E là Tinh Uyển có thể cầm đao múa kiếm với gã.
Nhưng nếu ngược lại thì…
Gã có lá bài may mắn rồi.
Bỗng lúc ấy, cửa mở khẽ.
Trợ lý mặc vest xám bước vào, cúi người ghé tai thì thầm vào tai Thanh Thiên Hạo, động tác vừa nhanh gọn vừa lịch sự. Không khí trong phòng lập tức biến đổi – dẫu mỏng như tơ, nhưng người nhạy cảm như Tề Du vẫn cảm nhận được.
“Thiên Hạo, có chuyện quan trọng à?” Tinh Uyển đặt ly rượu xuống, ánh mắt mang ý quan tâm. “Cần rời đi không?”
Thanh Thiên Hạo lắc đầu, giọng hơi xa:
“Không liên quan em đâu. Sáng nay có khách VIP từ Nga đến Washington, tổng thống yêu cầu tôi phải giám sát một số công tác an ninh.”
“Khách VIP?” Tề Du khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như hồ nước phản chiếu ánh đèn trần – lạnh lùng mà tĩnh mịch. “Là chỉ cấp mã của quan chức cao cấp, đúng không?”
Thanh Thiên Hạo hơi sững người. Một tia bất ngờ xẹt qua đáy mắt gã.
Gã nheo mắt, cười nhạt:
“Không ngờ nhóc cũng rành thuật ngữ chính trị đấy.” rồi gật đầu, đáp gọn “Đúng. Nhưng người này không phải loại ‘cao cấp bình thường’.”
Tề Du nhướng nhẹ chân mày, chất giọng thanh lãnh nhưng rõ ràng:
“Không bình thường sao?”
“Người này là Tổng Tư lệnh tối cao của Quân đội Liên bang Nga, đồng thời giữ chức Cố vấn cấp cao đặc biệt của Điện Kremlin.”
Gã nhấn mạnh chữ “đặc biệt” như cố tình khơi gợi sự chú ý.
Tề Du nhẹ nhíu mày:
“Cố vấn cấp cao… đặc biệt?”
Thanh Thiên Hạo gật đầu, đáy mắt loé lên một tia lạnh:
“Đặc biệt vì vừa cố vấn về chính trị vừa về ngoại giao. Người đó chính là nhân vật đầu tiên trong lịch sử Liên bang Nga hiện đại nắm song quyền – điều phối cả quân sự lẫn chính sách đối ngoại. Cũng chính là đứng sau nhiều quyết sách ảnh hưởng sâu rộng đến quan hệ quốc tế.”
Nam Cung Tinh Uyển "Ồ!" một tiếng, vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ngạc nhiên:
“Nghe như... quái vật chính trường vậy.”
Thanh Thiên Hạo cười nhạt, mắt nhìn ra ngoài cửa kính nơi màn đêm Washington đang phủ mờ rặng treo quốc kỳ:
“Không chỉ máu mặt trong nước, mà còn là một con thú săn mồi giữa bàn cờ quốc tế.
Tên đó từng chỉ mặt gọi tên nguyên thủ các nước ngay tại Liên Hiệp Quốc, chỉ trích trực tiếp mà không chút kiêng dè. Thế giới không lạ gì việc nước Nga không bao giờ sợ khiêu khích – vì vũ khí hạt nhân của họ chẳng bao giờ chỉ để trưng bày.”
Một luồng khí lạnh như tràn qua khung cửa sổ kín gió, lan khắp không gian.
“Nên nhớ, nước Nga hiện nay...” giọng nói Thiên Hạo trầm xuống, như chuông cổ gõ trong lòng núi. “... vẫn là di cốt của Liên Xô. Một con gấu trắng chưa bao giờ thực sự ngủ đông.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tề Du dừng lại nơi gương mặt Thanh Thiên Hạo, không phải vì câu chuyện, mà bởi vì cô cảm nhận rõ – dưới giọng điệu trầm ổn ấy là sự khinh miệt đan xen ngưỡng vọng, kiểu cảm xúc chỉ có thể dành cho một kẻ ngang hàng.
Tinh Uyển vô tư hỏi:
“Vậy người đó... đã đến rồi à?”
Thanh Thiên Hạo nhìn mặt mũi Tinh Uyển đã đỏ vì rượu, gã không nhìn được – đưa tay vuốt ve má cô:
“Hỏi thừa.”
Tề Du nhìn khung cảnh trước mặt thì nhẹ lắc đầu, mỉm cười. Cô lại suy nghĩ về người khách VIP kia.
Thời gian thấp thoáng cũng đã chín giờ đêm, gió thổi qua hành lang đá hoa cương của nhà hàng cao cấp, những chùm đèn pha lê khúc xạ ánh sáng thành từng vệt lấp lánh trên nền gạch cổ điển, như muốn lưu giữ chút dư hương của một buổi tiệc chưa hoàn toàn kết thúc.
Nam Cung Tinh Uyển – người mang khí chất quý tộc của gia tộc Nam Cung tại Pháp – lúc này lại đang như một tiểu nữ nhân ngây ngô, ôm cứng Tề Du không chịu rời tay. Trên gò má trắng mịn phơn phớt đỏ, ánh mắt lấp lánh nhưng đã phủ hơi men, miệng còn líu ríu gọi “bé yêu” khiến người đi phía sau là Thanh Thiên Hạo trán đã nổi gân xanh vì kìm nén.
Đi phía sau hai người là nhân viên phục vụ đang cung kính bê một chiếc túi giấy in logo cao cấp, bên trong đựng đầy bánh ngọt và trà hoa quả – món mà Tinh Uyển vừa cố ý mua riêng cho Tề Du “để phòng khi bé đói đêm”.
Tề Du dừng lại dưới mái hiên, quay đầu nhìn người đàn ông bước sau mình, ánh mắt trong veo dưới ánh đèn tỏa một tầng sáng mờ ảo:
“Phiền anh Thanh đưa chị ấy về giúp.”
Thanh Thiên Hạo nhướng mày, cười nửa miệng, giọng nói trầm thấp mang theo nghi vấn sâu xa:
“Nhóc... cố tình chuốc say cô ấy đúng không?”
Làm sao ánh mắt từng lăn lộn giữa ngũ quốc hội đàm và mật thất quân sự của gã lại không nhìn ra mưu đồ? Gã nhìn rõ từ đầu đến cuối: trong lúc dùng bữa, Tề Du tự nhiên khơi mào nói rằng thịt bò nếu không có rượu vang sẽ mất vị, Tinh Uyển liền vui vẻ chiều theo, cô còn rót cho Tề Du. Nhưng con nhóc kia vừa nâng ly rượu đã khéo léo chỉ nhấp nhẹ đầu môi rồi hạ xuống, lại còn vừa ăn bò vừa khơi gợi: “Rượu vang đỏ rất hợp với thịt nướng”, khiến Tinh Uyển vốn đã cao hứng lại càng không kiềm chế, ly sau nối ly trước. Người ngoài tưởng tình thâm, chứ gã thấy – đó là đòn tâm lý.
Tinh Uyển chẳng nhận ra, nhưng Thanh Thiên Hạo thì nhìn rõ từng chút.
Tề Du không phủ nhận, cũng chẳng biện giải. Cô chỉ nhếch môi khẽ:
“Anh Thanh đa nghi rồi.” ngữ khí hững hờ, ánh mắt như phủ một tầng sương mỏng, nửa trong suốt, nửa che giấu.
Quay sang Tinh Uyển, cô dỗ ngọt:
“Chị Tinh Uyển, anh Thanh sẽ đưa chị về nhé. Hôm khác mình lại gặp.”
“Không chịu đâu~ Bé yêu à~ Mới gặp nhau mà~ Tăng hai nhé? Tăng hai tăng hai tăng haaaaai~” Tinh Uyển nhõng nhẽo như tiểu hài tử, ôm siết lấy Tề Du, giọng lè nhè đầy men cay. “Bé yêu à, lâu lắm mới gặp, chị còn chưa tâm sự hết mà. Mình đi thêm một chỗ nữa đi, được không?”
1
Thanh Thiên Hạo nén một tiếng thở dài, trong lòng âm thầm thở hắt: Con nhóc này độc miệng nhưng tâm cũng không độc lắm. Lúc say Tinh Uyển còn bám như thế, nếu tỉnh rượu, có khi đi theo con bé này về Massachusetts chơi đến mấy ngày mất. Gã sải bước đến gần, cúi người xuống, vác Tinh Uyển lên vai như xách một bao bông, cử chỉ gọn gàng như lính đặc nhiệm hành động.
“Cảm ơn ý tốt của nhóc, bọn anh đi trước.”
Tề Du đứng yên, tay đón lấy túi bánh từ nhân viên, giọng bình thản:
“Hai người đi cẩn thận.”
Đợi đến khi đoàn người kia khuất hẳn trong đêm, ánh đèn đuôi xe SUV lẫn vào biển người, cô mới khẽ quay đầu, cô dõi về khoảng không như phủ đầy sương mù. Đôi mắt cận thị về đêm của cô bắt đầu phản ứng, ánh đèn mờ ảo tạo nên hiệu ứng mông lung như khói sương, mọi thứ mờ mờ ảo ảo như thể bị nhuộm bằng sơn dầu – hư thực lẫn lộn.
Mùi rượu thoảng trên áo khiến cô khẽ cau mày.
Tề Du vừa mở túi lấy mắt kính, vừa quay sang hỏi người phục vụ chỉ nơi có khu mua sắm quần áo gần nhất. Khi họ vừa chỉ xong, cùng lúc đó, chiếc Koenigsegg Gemera màu xám tro dừng lại nơi lối đón khách. Tề Du mở cửa bước lên xe, đầu ngón tay trắng ngần chạm vào vô lăng lạnh như sắt, rồi rẽ theo hướng nhân viên vừa chỉ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất