Tiếng còi xe mở đường vang lên, chói tai mà đè nén.

 

Phía bên kia đại lộ, một dàn xe hộ tống màu đen tuyền chạy chậm lại, bao quanh hai chiếc Aurus Senat bọc thép với quốc huy Liên bang Nga gắn trên mui. Lực lượng cảnh sát địa phương chặn kín các ngả đường, từng động tác đều kín kẽ, không một sơ hở.

 

Cửa xe mở ra.

 

Một bóng người bước xuống – cao lớn, dáng dấp thâm trầm, thân khoác áo choàng dạ màu đen tuyền viền ánh bạc, từng bước chân dẫm lên nền đá vang lên thanh âm trầm ổn mà cường thế.

 

Tạ Cố Thương.

 

Ánh sáng từ đèn đường hắt xuống khuôn mặt hắn, rọi ra từng đường nét cương nghị: sống mũi cao, ánh mắt sâu u như vực thẳm, tựa như hàm chứa vạn cổ tịch liêu. Đôi đồng tử hổ phách như dã thú, tĩnh mịch nhưng lại khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Hắn không cần lên tiếng, khí chất bẩm sinh đã khiến không gian xung quanh như bị ép lặng đi – một loại uy áp lạnh lẽo, được tôi rèn từ máu tanh và súng đạn, từ chính chiến trường và thương trường giao nhau của Trung Đông và Kremlin.

 

Đúng khoảnh khắc đó – chiếc Koenigsegg màu xám phóng đi.

 

Ánh mắt hắn thu lại hình ảnh cuối cùng là bóng dáng nhỏ bé trong khoang lái, tay cầm vô-lăng nghiêng đầu nhìn đường, bóng tóc dài như từng vết mực uốn lượn trên nền ánh sáng vàng.

 

Tạ Cố Thương đứng sững.

 

Trong đáy mắt lạnh tanh, thứ gì đó khẽ lay động – không mạnh mẽ như bão, chỉ là... một gợn sóng mơ hồ như vết cào trong tim. Nhưng đủ để khiến hắn thất thần trong hai giây ngắn ngủi.

 

Là hình bóng hắn đã ghi tạc vào tận cốt tủy.

 

Là Tề Du.

 

Mạc Sâm từ phía sau bước tới, thấy hắn cứ nhìn mãi một phương liền hạ giọng:

 

“Ngài cố vấn, có chuyện gì sao?”

 

Tạ Cố Thương không đáp.

 

Hắn chỉ khẽ nhắm mắt, đứng yên vài giây như để thu lại toàn bộ tâm tình đã chệch nhịp một thoáng.

 

“Không có gì.” giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên như băng phong tan rã. “Vào thôi.”

 

Chiếc áo choàng khẽ tung trong gió. Bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa xoay tự động.

 

Tề Du sau khi mua xong đồ cũng thay đồ luôn trong tiệm.

 

Cô mặc chiếc sơ mi trắng cổ trễ, gài hờ vài nút trên cùng, bên ngoài khoác chiếc gilet đen ôm sát, thắt eo gọn gàng như được đo ni đóng giày cho đường cong ngạo nghễ. Mỗi động tác, mỗi chuyển mình đều mang theo sự kiêu bạc và cao ngạo trời sinh, tựa như một đóa u lan nở rộ nơi vách đá – đẹp đến nghẹt thở, nhưng không ai dám tiến gần.

 

Gió đêm mơn man, mang theo chút hơi lạnh nhưng không thể ngăn cản bước chân của một cô gái.

 

Thế nhưng tiếng động nơi hẻm nhỏ ở bên một góc phố vắng lại thu hút cô, ánh mắt Tề Du rơi xuống những cái bóng nhỏ đang co cụm lại dưới gầm một thùng hàng cũ. Đó là một bầy mèo hoang, gầy gò nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc trong đêm.

 

Cô khẽ cúi người rồi quay về xe, được một lúc cô trở lại với một túi giấy trong tay. Rồi lấy ra một ít thức ăn còn mới. Mùi thơm vừa tỏa ra, đôi tai của bầy mèo lập tức giật nhẹ. Một con mèo trắng với cái đuôi xám ngọ nguậy đầu tiên, rồi sau đó, những con khác cũng từ từ tiến lại gần, dù vẫn dè chừng.

 

“Tao chỉ có thể cho hai món này thôi, lo mà ăn trước khi tao đổi ý.”

 

Lời nói đáng ghét nhưng giọng Tề Du lại mềm như nước, không mang theo chút uy hiếp nào.

 

Cô ngồi xuống, đưa tay ra trước mặt để bầy mèo ngửi, rồi nhẹ nhàng đặt phần đồ ăn xuống. Cái bụng đói thắng thế, bầy mèo cuối cùng cũng không chống cự lại cơn thèm ăn, bắt đầu cúi đầu nhấm nháp.

 

Tề Du nghiêng đầu, chống cằm nhìn chúng, đôi mắt ánh lên ý cười.

 

“Nhà tao cũng có một con mèo lớn, nhưng nó hơi béo một chút.”

 

“Mấy đứa có muốn làm bạn với nó không?”

 

Mạn Kỳ không thích Hắc Hắc, chắc vì không cùng loài nên chúng đánh nhau suốt ngày. Buộc cô phải giam hai đứa ở hai chỗ khác nhau.

 

Không ngoài dự đoán, đám mèo chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp lại.

 

Nhưng Tề Du không vì thế mà ngừng lại cuộc trò chuyện, cô đột nhiên chớp mắt, hai tay chụm lại trước miệng, rồi bất ngờ

 

"Meo~"

 

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của con hẻm.

 

Bầy mèo lập tức dừng động tác, vài con ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, đôi tai vểnh lên cảnh giác như thế chúng đang cố gắng xác định xem sinh vật trước mặt có phải đồng loại không.

 

"Meo meo~"

 

Tề Du lại kêu thêm hai tiếng, bàn tay khẽ động.

 

Một con mèo đen nhỏ nhất trong đàn nghiêng đầu, dường như hứng thú với hành động kỳ lạ của cô. Nó tiến gần hơn một chút, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia tò mò. Dường như đang cân nhắc có nên giao lưu với con người kỳ lạ này không.

 

"Meo meo ~"

 

Chú mèo đen nhỏ cuối cùng cũng đáp lại.

 

Màn đối thoại đầy đáng yêu giữa người và mèo cứ thế diễn ra dưới ánh đèn đường, cho đến khi-

 

"Không ngờ ngoài việc đụng đâu đánh đó, Tề tiểu thư còn có khả năng giao tiếp liên loài nữa đấy."

 

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng khiến Tề Du giật bắn người.

 

Cô quay phắt lại theo bản năng, nhưng quên mất đôi môi mình vẫn đang chu lên vì dư âm khẩu hình của tiếng "meo".

 

Thế nên, cảnh tượng trong mắt Tạ Cố Thương chính là–

 

Một cô gái với đôi mắt mở to như bị bắt tại trận, môi vẫn còn chu ra một chút, đôi má phớt hồng vì xấu hổ, nhìn qua thế nào cũng thấy ngốc nghếch đến mức buồn cười.

 

Và… cô mang mắt kính? Lần đầu hắn thấy hình ảnh này.

 

Cả người Tề Du như đông cứng lại.

 

Trong đầu cô vang lên tiếng "oanh" một phát.

 

Một cơn sóng xấu hổ từ đầu dội xuống chân, Tề Du hốt hoảng quay đi, nhắm chặt mắt, mày nhíu lại, hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này.

 

“Anh là ai?! Không quen!”

 

“Em quen mà.”

 

“Tôi nói là không quen mà.”

 

Cô vung tay, giọng điệu rõ ràng là ra lệnh.

 

"Anh đang bị thôi miên nên nhìn nhầm thôi."

 

Lạy Chúa, cô đang nói gì vậy.

 

Tề Du nào hay biết, chỉ vì một câu nói vô tâm mang theo chất giọng cao vút như chuông ngân trong chiều sương mỏng, cùng đôi má bất giác nhuộm sắc hồng e lệ – mà người đàn ông trước mặt đã phải dùng toàn bộ lý trí để áp chế bản năng chiếm hữu nguyên thủy nhất của mình.

 

Chỉ một chút không cầm lòng thôi là hắn đã có thể cúi xuống, ép cô ngẩng đầu để áp môi mình lên nơi mềm mại kia – vừa trừng phạt, vừa thỏa mãn thứ khao khát cứ mãi cuộn trào trong huyết quản.

 

Thế nhưng… hắn không làm vậy.

 

Bởi hắn biết, nếu đôi môi kia chạm xuống, hắn sẽ không dừng lại đơn thuần chỉ ở một nụ hôn. Và nếu không đơn thuần chỉ ở nụ hôn, hắn chắc chắn sẽ bị “bạo lực” bởi cô.

 

Tạ Cố Thương không để lộ bất kỳ biểu cảm nào trong suy nghĩ của mình. Hắn nhướng mày, không nhanh không chậm nhấc chân bước lại gần.

 

"Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng đáng tiếc..."

 

Hắn dừng lại, nghiêng đầu, cười nhàn nhạt.

 

"Cảnh đẹp hiếm thế này, tôi không quên được."

 

Tề Du: "..."

 

Cô mím môi, hai tay siết chặt thành quyền.

 

Đáng ghét!

 

Cô còn chưa tính số với hắn vụ đột nhiên xuất hiện làm cô mất mặt, giờ lại bị hắn trêu ngươi thế này!

 

Tề Du dứt khoát xoay người bỏ đi.

 

Tạ Cố Thương nhìn theo.

 

Nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

 

Vừa rồi hắn đến không một tiếng động, bước chân trầm ổn của kẻ quen sống giữa hiểm nguy, đôi mắt sâu thẳm trầm mặc như đêm. Tạ Cố Thương đứng sau cô nửa bước, cách nhau không quá một sải tay. Hắn đứng phía trêm cao hơn cô, nên từ góc nhìn đó – khi Tề Du xoay người nhìn hắn – vô tình… một khoảng trắng mềm mại nơi lồng ngực cô hiện ra dưới ánh đèn, viền nội y lụa mỏng ẩn hiện sau lớp áo trễ, trắng thuần, thanh khiết.

2

 

Khoảnh khắc ấy, con ngươi hổ phách của hắn hơi khựng lại, như mặt hồ bị ném vào một viên sỏi nhỏ. Không phải dục vọng, mà là một thứ mềm yếu không tên len lỏi – một cảm giác vừa muốn tránh đi, lại vừa không nỡ dời mắt.

eyJpdiI6IjJhM3ZLMlorSlBHTzdjcWpQMzNzeEE9PSIsInZhbHVlIjoidWdFb0czOElCclE1ODhzWnp2XC92UVwvaG1SOU90Rm9PaTdxb3FoYlRuSUhyeWd6XC9zS1piZTlMTGpMK2VoUFk4dHl5ZXVIYUpremQzdjZOKzlVZFF5Smc9PSIsIm1hYyI6IjhhMDA5ZTdlZTYxZTY5MmIzODk3YTcwOGY3MjQxNDA5ZjU0ZTBkYjMxODY5MTkxZTQxODI3ZmJkMWQ0ZTEyMzYifQ==
eyJpdiI6InJ2dGtING91WDBQVlF2YzFVT3dtd2c9PSIsInZhbHVlIjoiaVRSYktQVUhCbERTV1VDeTBoUTRNbzV1R2l1d1MrbXpqYU8rUVRNM2pNbjJRQmJVZCtPXC91cjlkU0xjdE9OMWdhYXFvSXgwSGo3cW0zZVRuQXR5WDE1eExEcU0yZ1dYUVc5M2w1ZGJxek1xcklsNEJxUWcxRFg1NDJWdk94QitYNURXM2VzUXNzNDk5ZVhYYTh2SWNzKzdvcndmMVVQbkp0dVhVRzZlQU9TbXBhUzlTMlVsXC9kb2p3UkxKMTRSSnFjSytPUUlvcUFcL0NMaEkwT1dUdzZ4T2VVV1NpUTFqeTIzVHJ0d2JIWFNQNDM2S0FySFhEVERkODd1KzRFWUlhYSIsIm1hYyI6IjM5MWU4ZmMxM2JlZTU0MTIxOTZhODM1NDRjY2I3OWMzN2VhNTNjMzQxNWFkZDRkMTFmNGJkMjBiYmQ0MzBlYjAifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x