“Gió đêm lạnh như vậy, em vẫn không chịu cài kín áo,” Tạ Cố Thương trầm giọng nói, câu chữ nhẹ như hơi thở, lời nhắc nhở mười phần dịu dàng.
Tề Du không quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt:
“Lạnh thì tự tránh. Đừng ở gần tôi.”
Lạnh lùng.
Dứt khoát.
Đến một cái liếc mắt cũng không ban cho hắn.
Thế nhưng cô không hay biết sau lưng, người đàn ông ấy đã tiến thêm một bước.
Một tiếng "sột soạt" rất khẽ vang lên.
Trước khi Tề Du kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đen tuyền đã từ phía sau phủ lên bờ vai mảnh của cô, mang theo mùi thuốc lá nhạt và hương gỗ cùng sương sớm đặc trưng nơi hắn. Mùi hương lạnh lẽo, nhưng lại khiến tim người ấm lên như lửa.
Tề Du lập tức quay người, nhíu mày, giọng băng lạnh:
“Ai cho anh...”
Lời còn chưa dứt, Tạ Cố Thương đã cúi người, vươn tay nắm lấy hai vạt áo khoác trước ngực cô, kéo nhẹ, lực không mạnh, nhưng dứt khoát đến mức cô không thể không bước về phía hắn, bị ép sát vào thân hình cao lớn, rắn chắc như tường đồng vách sắt.
Hơi thở hắn phả bên tai cô, ấm nóng, quyến luyến:
“Lạnh thì tự tránh? Vậy em nghĩ tôi nên tránh em bao nhiêu cm nữa đây, hửm?”
Tề Du bị bất ngờ, hơi khựng lại, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Người đàn ông này... sao lại khác với những lần trước?
Nhưng chỉ thoáng chốc, cô lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm cố hữu, giọng nhạt đến mức gần như vô cảm:
“Anh muốn đánh nhau đúng không? Tôi không cần anh quan–”
Tạ Cố Thương khẽ bật cười, nụ cười mang theo âm sắc trầm khàn, như rượu ủ lâu năm, quyến rũ đến mê hoặc. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt hổ phách như ngọn lửa:
“Em không cần, nhưng tôi muốn. Em ăn mặc thế này, người khác thấy... tôi nhịn không nổi.”
Tề Du không có phong cách ăn mặc nhất định, hở hay kín - cô đều sẽ thử qua.
Khẽ liếc mắt nhìn lại trang phục của mình.
Ờ thì… nếu nhìn từ vị trí cao, đúng là sẽ hơi lộ da thịt. Tề Du khẽ điều chỉnh lại hai vạt áo sơ mi một chút.
Ngón tay hắn cũng thả lỏng, nhưng lại không buông. Lồng ngực hắn phập phồng, áp sát lấy thân thể mềm mại như thể muốn khảm cô vào xương cốt.
Chiếc gilet ôm sát, sơ mi trắng hờ hững cổ vuông, đường cong yểu điệu được vẽ ra rõ ràng trong mắt hắn – là một loại cám dỗ mà hắn không thể giả vờ không thấy.
“Tề tiểu thư,” hắn trầm giọng, ngữ điệu mang theo sự nguy hiểm đè nén đến cực độ, “Đừng để tôi phải ra tay kéo em vào lòng theo cách... không dịu dàng này nữa.”
Ánh mắt Tề Du dao động, thoáng xao động như mặt hồ bị gió thổi nhẹ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã lạnh lùng đẩy nhẹ hắn ra.
“Tốt nhất anh nên giữ giới hạn, Tạ Cố Thương.”
Nhưng hắn không giận. Trái lại, hắn nhìn cô với ánh mắt như cười như không, vừa dịu dàng, vừa áp bức, như con dã thú bị xiềng xích đang nhẫn nhịn trước con mồi duy nhất mà hắn không nỡ làm đau.
Hắn cúi thấp đầu, thì thầm vào vành tai cô:
“Giới hạn của tôi, luôn là ở chỗ em.”
1
Nói rồi, hắn buông cô ra thật, bước lùi lại, dáng đứng thẳng tắp, như thể chưa từng làm điều gì quá phận. Nhưng trong ánh mắt hắn, tia dục vọng trầm mặc và cảm xúc bị đè nén đang thiêu cháy.
Chiếc áo khoác vẫn còn vắt trên vai cô, bao bọc lấy thân hình mảnh mai ấy như dấu ấn của hắn – vô thanh vô tức, nhưng tuyệt đối không ai được chạm vào.
Tề Du chớp mắt vài cái - không nói thêm gì, xoay người tiếp tục đi về xe.
“Em tính đi về Massachusetts?”
Tề Du không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không lẽ về nhà anh?”
Hắn cong môi, trầm thấp như gió rít qua tầng tầng lửa cháy.
“Em muốn không?”
Cô quay lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn, rồi lãnh đạm nói:
“Không.”
Tề Du vừa định mở cửa xe, thì bàn tay rắn chắc của Tạ Cố Thương đã đặt lên mép cửa, nhẹ nhàng nhưng không cho cô cơ hội từ chối.
“Khoan đã.”
Giọng hắn trầm thấp như tiếng đàn double bass trong đêm, mang theo chút uy nghiêm nhưng lại dịu dàng khó cưỡng.
“Em không thấy xe mình có vấn đề à?”
Tề Du khựng lại, đôi mắt trong veo nhưng sắc lạnh liếc hắn đầy hồ nghi. Hắn hất mặt về phía bánh xe.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn xuống, ánh mắt quét qua lốp xe rồi lập tức nhíu mày. Quả nhiên, bánh sau của chiếc xe đã xẹp lép tự lúc nào, hoàn toàn không thể tiếp tục di chuyển. Ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lẽo, khí chất vừa bất cần vừa bướng bỉnh một lần nữa phủ kín gương mặt xinh đẹp.
“Anh làm?” Tề Du nghiêng người, ném về phía Tạ Cố Thương một câu hỏi mang theo mười phần tức giận.
Hắn lại cong môi cười nhẹ, đường nét khuôn mặt tuấn lãng càng thêm phần mê hoặc dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt phượng khẽ nheo lại như đang thưởng thức một điều thú vị.
“Tề tiểu thư, tôi có nhiều cách để giữ em lại, cần gì phải làm hỏng xe?”
Hắn cúi người xuống thấp hơn một chút, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm nóng mang theo mùi bạc hà dễ chịu của hắn phả nhẹ lên gò má cô.
“Huống hồ, với khả năng của em, chẳng phải tôi đang tự tìm đường chết sao?”
Tề Du không nói gì, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét nhanh qua con đường vắng, tính toán gì đó. Đúng lúc này, Tạ Cố Thương lại nói tiếp, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn một chút, mang theo chút ý cười sâu xa khó đoán.
“Ở một số đoạn đường sẽ hay xảy ra những sự việc này, có thể do biểu tình hoặc chỉ đơn giản là những kẻ muốn kiếm chuyện dàn dựng sự việc. Dù đây là thủ đô thì vẫn có thể xảy ra như thường.”
Hắn quan sát vẻ mặt cô một lúc, tiếp tục nói.
“Cũng phải, nhìn là biết - em ít khi ra ngoài vào ban đêm, mỗi lần ra ngoài đều là ngồi xe nhà nên không biết việc này cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nghe tới đây, ánh mắt Tề Du hơi thay đổi. Cô không thể phản bác bởi hắn nói đúng.
Bởi bị cận thị đêm nên cô rất hiếm khi ra ngoài vào buổi tối, nếu có ra ngoài cũng là với người nhà hoặc thuộc hạ.
Tạ Cố Thương không cho cô cơ hội hỏi thêm, hắn bình thản đứng thẳng người, ánh mắt hướng về phía chiếc Karlmann King đen tuyền đang lặng lẽ đậu cách đó vài bước chân.
“Trực thăng của em vẫn đang chờ ở sân bay tư nhân đúng không? Tôi đưa em đi.”
Tề Du không lập tức đồng ý, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng như trước. Hắn hiểu ý cô, khẽ cười, giọng nhẹ nhàng lại mang theo mười phần dụ hoặc.
“Em còn không mau về nghỉ ngơi, không sợ Tề lão đại và chủ mẫu lo lắng sao?”
Nghe vậy, đôi mi cong dày của cô khẽ rung lên một nhịp nhỏ gần như không thể phát giác. Trong một khắc do dự, cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu, ngạo mạn như thường lệ, bước thẳng về phía chiếc xe của hắn, gót giày cao gõ trên mặt đá tạo nên âm thanh lộc cộc trong trẻo vang vọng giữa đêm vắng.
Tạ Cố Thương lắc đầu cười bất lực, đáy mắt dịu dàng trước giờ chưa từng xuất hiện chậm rãi lan tỏa, mang theo một chút cưng chiều đến mê hoặc lòng người. Hắn không để thuộc hạ mở cửa mà nhanh chân vài bước mở cửa xe cho cô, động tác cung kính nhưng vẫn không làm mất đi khí thế đỉnh thiên lập địa vốn có của hắn, nhưng lại vô tình thể hiện một sự nhượng bộ duy nhất, chỉ dành cho cô gái trước mặt.
Khi Tề Du yên vị, hắn mới vòng sang kế bên, ánh mắt vô thức lướt qua người con gái bên cạnh, thấy cô đã quay mặt đi, đôi mắt màu lam tối đầy mê hoặc nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa kính. Mái tóc đen dài xõa tự nhiên xuống bờ vai mảnh mai, che khuất nửa khuôn mặt tinh xảo, tôn thêm vài phần lạnh lẽo cô tịch, tựa như bức họa vô cùng mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa nhiều bí mật không ai có thể nhìn thấu.
Chiếc Karlmann King chậm rãi khởi động, tiếng động cơ trầm ổn vang lên như tiếng rống khẽ của mãnh thú chuẩn bị xuất chinh, nhẹ nhàng lăn bánh vào đêm tối thăm thẳm. Bầu trời đêm nay đặc biệt quang đãng, vô số vì tinh tú như những hạt kim cương nhỏ li ti, điểm xuyết lên tấm màn nhung đen của màn đêm, tựa như một bức họa đầy bí ẩn của Vincent van Gogh, đẹp đến mức khiến người ta vừa say mê vừa ngẩn ngơ tiếc nuối.
Được một lúc, giọng Tạ Cố Thương vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Nếu em thích mèo đến vậy, sao không nuôi thêm vài con? Biệt thự của em cũng không thiếu chỗ.”
Tề Du vẫn không nhìn hắn, chỉ thản nhiên đáp.
“Anh rảnh rỗi quan tâm sở thích của tôi đến thế sao?”
Nghe được câu này, Tạ Cố Thương thoáng bật cười rất khẽ, môi mỏng hơi cong lên tạo thành một độ cong đẹp mắt. Giọng nói thấp trầm như tiếng đàn cổ nhẹ ngân vang bên tai cô, dịu dàng đến độ khiến người ta bất giác chìm sâu vào mê hoặc:
“Không rảnh, nhưng nếu liên quan đến em, thì lúc nào cũng sẽ rảnh.”
Tề Du hơi khựng lại một lát.
Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không đáp thêm lời nào nữa.
Hắn dường như chẳng mấy để tâm tới sự lãnh đạm của cô, vẫn thong thả tiếp lời, ngữ khí pha chút tò mò đầy thành ý:
“Em bị cận thị sao? Tôi chưa từng thấy em mang kính bao giờ.”
Lần này Tề Du rốt cuộc không nhịn được nữa, cô chống cằm, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt mang đầy vẻ bất đắc dĩ xen lẫn chút phiền chán, giọng điệu lạnh nhạt như băng nhưng lại ẩn chứa chút trẻ con:
“Ngài Tạ, hôm nay sao lại thích nói chuyện như vậy?”
Vừa nãy còn cường quyền ác bá với cô, giờ lại như con người khác.
Khóe môi hắn cong lên, lần đầu tiên nở một nụ cười rộng rãi trước mặt cô, gương mặt nam tính như được ánh trăng tô điểm, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng đầy ôn nhu mà kiên định:
“Có lẽ vì có Tề tiểu thư bên cạnh, tự nhiên cảm thấy rất thích nói chuyện.”
Nghe vậy, Tề Du nghiêng đầu, không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa. Chỉ là lấp ló dưới mái tóc óng ả, đôi môi mọng đỏ bất giác lại hờn dỗi… như trẻ con.
Tất cả hình ảnh trên, đều không thoát khỏi tầm mắt của người ngồi kế bên.
Xe nhanh chóng tiến vào khu sân bay tư nhân.
Trực thăng riêng của Tề gia đã chờ sẵn, cánh quạt quay vù vù khuấy động không khí, làm mái tóc cô bay nhẹ trong gió. Tạ Cố Thương nhẹ nhàng xuống xe trước, bước vòng sang bên kia, mở cửa xe một cách đầy lịch thiệp cho Tề Du. Khi cô vừa đứng lên, hắn đột nhiên vươn tay chỉnh lại chiếc áo khoác đang trượt xuống bờ vai cô, ánh mắt tràn đầy phong tình:
“Ra ngoài nên mặc kín đáo.”
Tề Du hơi ngước mắt, cố giữ nét mặt lạnh nhạt như cũ nhưng đáy mắt không còn sự chán ghét như những ngày đầu họ gặp. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, lạnh giọng đáp lại:
“Nếu tôi không thích?”
Tạ Cố Thương không giận, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Tôi có rất nhiều áo khoác, không thiếu áo để che cho em.”
Tề Du ngưng lại một giây, rồi nhanh chóng quay người – bước lên trực thăng, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn nhìn cô bước về phía trực thăng rồi lại không nhịn được lên tiếng gọi.
“Tề tiểu thư, tôi vẫn đang chờ câu trả lời của em.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất