Trên bầu trời u tối của Haiti, chiếc chuyên cơ quân sự hạng nặng hạ xuống sau hơn hai giờ bây với tiếng rít dài sắc lạnh, bánh đáp chạm nền bê tông của sân bay Port-au-Prince đã rạn nứt. Gió bụi tung mù, trời đất như cũng nín lặng trước khung cảnh hoang phế – tàn tích của một thủ đô từng náo nhiệt, giờ đây chỉ còn là mảnh đất tranh đoạt của bạo loạn.

 

Lam Tịch Dao bước xuống theo sau đoàn quân y. Dưới ánh sáng mờ đục của đèn đường bay, mái tóc dài của cô khẽ tung bay, thân khoác đen đơn giản mà sạch sẽ, nổi bật giữa bối cảnh tan hoang. Đôi mắt cô khẽ nheo lại khi thấy phía xa, chỉ có vài nhân viên mặt nạ đầy bụi đón tiếp, số còn lại vẫn nán lại ở đường bay, gương mặt mệt mỏi vì chuyến bay dài xen lẫn lo âu vì điểm đến sắp tới.

 

Từ trong hoa tai tín của Lam Tịch Dao – thiết bị mẹ cô đã tặng lại cho cô – nó đã được nâng cấp thêm chế độ, bắt sóng các cuộc trò chuyện bộ đàm ở cự li nhất định.

 

Bên tai cô vang lên những tín hiệu rời rạc của bộ đàm – những mã lệnh nội bộ phân chia khu vực tiếp ứng.

 

“Báo cáo, địa điểm đầu tiên đã được tiếp ứng y bác sĩ.” một giọng lính phiên dịch từ cánh bên truyền lại, “Chuẩn bị khởi hành đến địa điểm tiếp theo.”

 

Lam Tịch Dao lập tức siết chặt tay cầm vali, nghiêng người vịn tay giáo sư Dawson – người đã dìu dắt cô trong những năm học y và đồng hành cùng cô trong nhiều chiến dịch nhân đạo ở trường:

 

“Thầy,” giọng cô trầm ổn nhưng rõ ràng. “các quân y còn lại sẽ đến đâu?”

 

Ông Dawson, tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ như thể đã gánh trên vai cả trăm cuộc đời, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô. Giọng nói ông trầm mặc như tiếng chuông cổ vọng lại từ nơi xa:

 

“Khu vực miền Bắc và các khu vực trung tâm như Mirebalais, Saut d’Eau, Kenscoff... và Cité Soleil cùng các vùng ngoại vi Port-au-Prince.”

 

Ông ngừng lại một nhịp, lồng ngực phập phồng như cố nén xuống cơn xúc động đang trào lên từ tận đáy lòng.

 

“Ở vùng Trung tâm, hơn hai trăm ba mươi nghìn người đã phải lìa bỏ nhà cửa trong sáu tháng qua. Bệnh viện chính ở Mirebalais buộc phải đóng cửa, chỉ còn Hinche và Artibonite cố cầm cự trong cảnh thiếu thốn nghiêm trọng. Còn Cité Soleil...”

 

Ông khựng lại. Một cái lắc đầu nặng trĩu nỗi thương xót và bất lực của một người hành y.

 

“Còn Cité Soleil… thì không còn là nơi có thể gọi là khu dân cư nữa. Dịch tả bùng phát. Nạn đói chạm mốc cảnh báo thảm họa. Chỉ số IPC đã xếp nơi đó vào cấp độ thảm họa, nó chạm đến cấp 5. Mỗi ngày có người chết mà không ai dám thu dọn xác bởi nỗi sợ bệnh dịch.”

 

Tịch Dao lặng thinh. Đôi mày hơi chau lại, như đang chắt lọc từng con chữ từ lời thầy, rồi trầm giọng:

 

“Thầy… Em muốn điều chỉnh vị trí tiếp ứng. Em muốn đến Cité Soleil.”

 

Không khí giữa họ đột nhiên ngưng đọng.

 

Gió lạnh lùa qua vạt áo khoác của cô, khiến dáng người mảnh mai thêm phần đơn độc giữa bãi đáp chênh vênh này. Nhưng trong mắt cô – không hề lay chuyển.

Là một loại tín niệm không thể ép xuống.

 

“Hồ đồ!” Dawson gần như gằn lên, ánh mắt ông dâng tràn một thứ đau đớn xen lẫn trách nhiệm. “Em hiểu rõ nơi đó bệnh dịch và nạn đói nguy hiểm đến nhường nào không? Người làm y phải biết lượng sức mình. Cứu người cần phải bảo toàn bản thân trước! Hơn nữa, em có tâm của người hành y, nhưng còn chưa có đủ kinh nghiệm để đối mặt với hỗn loạn thực chiến ngoài tầm kiểm soát.”

 

Tịch Dao khẽ gật đầu, nụ cười dịu dàng như mưa đầu xuân vẽ lên gương mặt xinh đẹp:

 

“Em biết chứ. Nhưng thầy, Port-au-Prince đã có đủ bác sĩ có dày dặn kinh nghiệm rồi. Nhưng ở Cité Soleil… nơi đó cần người hơn. Thầy giúp em chuyển giấy điều động.”

 

Ông Dawson sững người, nhìn học trò như muốn trách mắng mà lời không nỡ thoát ra. Ông bật thốt:

 

“Con bé này! Cãi lời thầy à?”

 

Cô bật cười khẽ, tiếng cười như làn suối róc rách giữa vùng cát cháy:

 

“Chính thầy là người đã dạy em cứu người mà.”

 

Ông như nghẹn họng. Ánh mắt lão già từng trải hiện lên sự bất lực xen lẫn tự hào, rồi lại biến thành giận dỗi chân thành.

 

“Không phải bằng cách liều mạng như vậy! Cũng không phải đẩy thầy già này ra sau tuyến!”

 

“Em không có đẩy thầy ra sau tuyến, em thấy ở đây cần thầy hơn.” Lam Tịch Dao mỉm cười lấy lòng, vẻ mặt vô tội. 

 

Nói rồi, Lam Tịch Dao vừa xoay người, bước nhanh về phía xe quân sự đang chờ sẵn.

 

“Thầy duyệt giấy cho em nhé.”

 

“Con bé này, thầy là người dạy em những năm qua. Em là đang chê thầy già, dễ chết đúng không?!”

 

Ông bước vài bước, vội nắm vạt áo khoác của cô kéo lại, mắt ánh lên sự kiên quyết của người từng đi qua sinh tử:

 

“Nghe đây! Thầy chỉ duyệt cho em đến vùng Mirebalais, Kenscoff và Saut d’Eau. Nếu em trái lời…”

 

Ông nghiến răng.

 

“Thì thân lão già này sẽ đích thân đi chung!”

 

Tịch Dao xoay lại, ánh mắt hiện rõ tia hoảng hốt:

 

“Đừng mà! Em nghe lời thầy! Em không đến Cité Soleil nữa! Em đi khu trung tâm!”

 

Ông Dawson hừ lạnh một tiếng, vỗ vai cô đầy sức nặng, nhưng cũng đầy tín nhiệm:

 

“Tốt! Những gì thầy dạy, không được quên. Nhớ lấy, Tịch Dao, y đạo là tín niệm, không phải vinh quang. Đừng bao giờ để lòng thương biến thành cái cớ để hy sinh vô nghĩa.”

 

Ông nhìn cô – người học trò năm nào vẫn ngồi cuối lớp, nay đứng trước mình như một đóa ngọc lan trổ rực giữa trận gió dữ. Rút trong túi ra thẻ quân y lệnh, Dawson ký tên rồi đưa về phía Tịch Dao.

 

“Đi đi.”

 

Lam Tịch Dao nhận lấy. Cô nhìn thầy và gật đầu, ánh mắt long lanh nhưng đầy quyết liệt.

 

“Thầy giữ gìn sức khỏe đó.” xoay người, cô nhanh chóng kéo vali về phía xe đang được gấp rút chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo.

 


 

Mặc dù hứa với Dawson sẽ đến các khu vực phía Bắc nhưng khi lên xe, Lam Tịch Dao xin được tác chiến tại khu vực Cité Soleil trước, rồi sẽ đến các khu vực phía Bắc và trung tâm. Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe jeep địa hình rung lắc lăn bánh qua con đường đất gồ ghề dẫn vào nội khu Cité Soleil – khu vực bị xếp vào mức độ thảm họa cao nhất của Haiti. Gió thốc từng cơn bụi mù, tiếng chó hoang tru vọng giữa tường đổ nát, xé tan không khí vốn đã đặc quánh sự tuyệt vọng.

 

Lam Tịch Dao ngồi trong khoang xe, hai tay siết chặt quai balo, đôi mắt từng dịu dàng giờ đây phủ thêm một tầng nghi hoặc và trầm mặc. Xe vừa dừng lại, cánh cửa mở ra, mùi hôi thối, thuốc súng và mồ hôi trộn lẫn bốc thốc vào mặt. Không khí không còn là thứ để thở nữa – mà là một lưỡi dao, rạch nát thần kinh của bất kỳ ai vừa đặt chân tới.

 

Cô bước xuống.

 

Chỉ trong vài bước chân, trước mắt cô là một dãy lều dã chiến dựng tạm bằng bạt nylon, chằng chịt vết rách. Trẻ con trần trụi, ánh mắt không còn ánh sáng. Một bé gái chừng năm, sáu tuổi ngồi ôm thi thể đã lạnh ngắt của em trai, không khóc – tận cùng của đau đớn là muốn khóc cũng không thể khóc – cô bé ấy giờ đây, chỉ lặng lẽ run rẩy trong sợ hãi. Cách đó không xa, một phụ nữ lớn tuổi bị thương ở chân, máu chảy ướt đất, đang ngồi co ro trong góc tối như một bóng ma vô danh.

 

Lam Tịch Dao khựng bước.

 

Từ sâu thẳm lồng ngực, một cơn nghẹn dâng lên, nhưng cô không thể quá cảm xúc được. 

 

Không được phép. 

 

Không được chảy nước mắt ở nơi này – nơi mà cái chết là điều duy nhất luôn hiện diện như hơi thở. 

 

Nó chỉ vô dụng thôi.

 

Một bóng người bước ra từ phía cổng trại dã chiến – vóc dáng cao lớn, mặc quân phục rằn ri phủ đầy bụi súng, súng trường chéo sau lưng, mắt sắc như lưỡi dao đã rút khỏi vỏ.

 

Anh ta dừng trước mặt Lam Tịch Dao, giọng nói dứt khoát bằng tiếng Anh, như tiếng lệnh phát ra từ giữa chiến hào:

 

“Nghe nói cô yêu cầu được ở lại khu vực này. Vậy nên tôi cần làm rõ vài điều trước.”

 

Đôi mắt màu xám tro nhìn cô chăm chú, rồi trầm giọng nói tiếp:

 

“Sáng nay tổ chúng tôi mất ba người. Một bị bắn ngay đầu ngõ, hai bị bắt cóc chưa tìm thấy xác. Cô… vẫn quyết định ở lại?”

 

Câu hỏi của anh không phải để đe dọa, mà là để xác tín. Một lời nhắc khô khốc rằng: bước qua ranh giới này, là bước vào chốn tử sinh, không có đường lui.

 

Lam Tịch Dao hít sâu một hơi, thu lại hết thảy xúc cảm vào đáy mắt. Ánh nhìn cô như lưỡi dao bén – không sợ hãi, không chần chừ.

 

“Tôi ở lại.”

 

Người lính thoáng sững người, rồi khẽ gật đầu. Bọn họ đã thấy đủ những bác sĩ đến rồi rời đi vì quá sức chịu đựng. Nhưng ánh mắt của người con gái này… kiên định đến mức khó ai dám phủ nhận quyết tâm trong đó.

 

Anh đưa tay ra, bàn tay thô ráp chai sạn như gạch đá.

 

“Tôi là Alain, chỉ huy đại đội tuyến đầu lực lượng quốc tế.”

 

Lam Tịch Dao không nao núng, nhẹ nhàng đưa tay ra bắt lại, thanh âm bình tĩnh mà rõ ràng:

 

“Tôi là Lam Tịch Dao. Cứ gọi tôi là Tịch Dao.”

 

Cái bắt tay giữa họ – ngắn gọn, nhưng đầy hàm ý. Không phải xã giao, mà là sự giao nhau giữa lý tưởng và máu thịt.

 

Alain khẽ gật đầu, rút tay về, giọng trầm hơn:

 

“Bác sĩ Dao, đi theo tôi.”

 

Trên đường tiến vào trung tâm trại, bóng chiều phủ dần lên mặt đất đầy thương tích. Xung quanh họ là những thân thể nằm bất động, phủ vải trắng tạm bợ – không phân biệt già trẻ, nam nữ. Có đứa trẻ sơ sinh tím tái trong lòng mẹ đã chết, có người đàn ông mất nửa cánh tay còn run lên từng hồi, và có người phụ nữ vừa được cứu khỏi một vụ cưỡng bức đang được băng bó trong đau đớn câm lặng.

 

Lam Tịch Dao càng nắm chặt hộp dụng cụ y tế trong tay. 

 

Trong tâm trí cô lúc này, một giọng nói như hồi âm vọng lại – rất trầm, rất quen, từng là cơn gió âm thầm chạm vào lòng cô mỗi đêm:

 

Nếu em không thể né bão, vậy hãy thử học cách bước vào tâm bão – bằng chính cốt cách của tiểu thư họ Lam.”

 

Đó là lời dặn của Tề Thiên Vũ. Chỉ cần nhớ đến câu nói ấy, Tịch Dao như cảm nhận được sự hiện diện thầm lặng của anh bên cạnh. Cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt của Thiên Vũ khi anh nói ra những lời này. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, bình tĩnh mà kiên định, tựa như muốn truyền cho cô sức mạnh. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nỗi lo lắng khó nhận ra, và chính sự lo lắng thầm lặng đó làm tim cô ấm lên. Giọng anh trầm và ấm, từng từ cất lên đều đặn và vững chãi, không cao giọng khích lệ nhưng đủ sức thắp lên trong cô niềm tin mãnh liệt.

 

Tịch Dao hiểu, đằng sau câu nói tưởng chừng lạnh lùng ấy là cả một tấm lòng quan tâm. Thiên Vũ luôn như vậy – lặng lẽ ở phía sau, trao cho cô lời khuyên thay cho lời hứa hẹn bảo vệ. Anh tin vào bản lĩnh của cô, và sự tin tưởng ấy chưa bao giờ lay chuyển. Đối với Tịch Dao, sự tin tưởng thầm lặng đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất

 

Lam Tịch Dao hít một hơi thật sâu.

eyJpdiI6IjhraWFmOWw4MTNRRWZlWFhzdjRUU0E9PSIsInZhbHVlIjoidFl0Q0ZIV0pITmNEZ3hcLzVXZjByTnVDODM0WWZUNHlZWVJIUzJDOFVDOWxqdzcxQ1BIcEkwN0daXC9sRHVseEc1YUoxSFdJd2lsV3hnWGVxcjR3Q3Z3QT09IiwibWFjIjoiMzk3MDc2MWQ1NWI1ZmEwMTZkZmVjNTJkYWE5MDU3NWFiYjQzZWVjMDU4Y2UxNmMwZGI5YmQwM2ExYzA1NzE1NyJ9
eyJpdiI6InNNN094d0tBT0NQTDJpZU0xOVlPWmc9PSIsInZhbHVlIjoiZVwva1BsOWJcLzkzd05vcFVCUEFtMHg4TUNwOFZwdmVqTHVsdXF2ZEg1QlliNk9zTEx2cHZPaEZwWGFnXC9ZXC9SSVRlOVdiYUxlY1Ayam1tVjAxZ0JFRDN5QUczTkc5YllQVElac1UyZ1JVcnNzU09DdDNGUytmUVEraHBXZ3BORFFaQUVoVlg0TlU2VDdTVDNMcHVcL2dCcGUxaEp3V1lJRCsrWHNkVnJxbW1YMXlGYWlvVFFzSklxQllmdnUxU0djcStMY2F5ZWhVWWpNeDF6UlI1V3pWVzlcL3p0U01rdWxKcTFoamxmVmpabFNWRTlxRVp4Y2NWXC9oMHU4azYxQVVkUHJSM1BrVVJ4UFwva2ZQTTN0V2k5NXNYQT09IiwibWFjIjoiODQ1NTJhOGZiNDU1NDVjOTJmZWJhODdiYjFlZWJiYzBkODQzNzI1NzQyYmRlNmYyZGE5Y2JlNmQzYWRiM2Q5NyJ9

 

Ads
';
Advertisement
x