Bước chân đầu tiên của cô tại Cité Soleil – dù là một người đã nhìn thấy mặt tàn khốc nhất của hắc đạo, nhưng vẫn không ngờ được… thế gian này còn có một nơi không chỉ vô pháp mà còn vô nhân. 
 
Ít nhất hắc đạo mà cô biết, có thể vô pháp nhưng không hại người vô tội. 
 
Gió nổi lên, cuộn tung mái tóc cô lên bầu trời nhuộm tro bụi. 
 
Lam Tịch Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời bị che lấp bởi khói xám, ánh mắt không còn là của một thiên kim tiểu thư Lam Bang, mà là của một chiến sĩ nơi tiền tuyến. 
 
Cô khẽ cất giọng – rất khẽ, nhưng đầy lực: 
 
“Trung bình mỗi ngày… có bao nhiêu người chết ở đây?” 
 
Alain đi trước, bước chân nặng nề khựng lại trong giây lát. Câu trả lời của Alain – ngắn gọn, dứt khoát như viên đạn găm thẳng vào tim người nghe. 
 
“Chỉ trong sáng nay đã tìm thấy mười hai thi thể, nằm lê lết trên đường, cùng xác chuột bị gặm nham nhở.” 
 
Lam Tịch Dao hơi khựng lại một nhịp. Môi cô khẽ mím, ánh nhìn lướt qua những xác người được phủ vải mỏng như những tấm khăn tang tạm bợ giữa sa trường. 
 
“Từng cái chết ở đây… đều vô thường.” 
 
Nó đau đớn và dày vò. 
 
Alain im lặng một lúc, rồi nghiêng đầu nói bằng giọng trầm: 
 
“Chúng tôi thiếu bác sĩ ở tuyến hỏa điểm số 3 – đó là nơi xảy ra vụ nổ bom sáng nay. Một khu tạm trú của trẻ em cũng bị đánh sập. Tôi định tự mình đến đó, các quân y và bác sĩ khác đều đang bận chữa trị ở các khu vực. Nếu cô mệt thì có thể qua–” 
 
Lam Tịch Dao không đợi anh ta nói hết, chỉ cất bước tiến lên trước, bóng dáng mảnh mai nhưng lẫm liệt như chạm vào vùng nguy hiểm cũng chẳng chùn chân. 
 
“Dẫn đường.” 
 
“Cô không mệt sao?”
 
Lam Tịch Dao lấy kẹp càng cua, búi gọn lại mái tóc của mình. Vừa búi, cô vừa nói.
 
“Sự mệt mỏi của tôi – làm sao so bằng sự đau đớn của nạn nhân ở đây, anh dẫn đường đi. Tôi vẫn ổn.”
 
Alain khẽ nhướng mày, rồi nở một nụ cười – vừa vì vui, mà vì nể phục ý chí của người con gái này. 
 
Phía sau lưng họ, ánh đèn lều y tế rọi lên những dãy băng ca loang máu.  
 
Phía trước, là một vùng đất chưa có ai dám gọi là hi vọng. 
  
Và giờ phút này, đứng trước hoang tàn, bạo loạn và dã tâm... cô sẽ chứng minh – mình không cần núp sau lưng ai, cũng có thể vì nhân thế mà nghênh chiến giữa địa ngục. 
 
Cát bụi cuộn thành từng vòng xoáy, nhuộm đỏ màu trời bởi tàn dư của lửa đạn. Những vách tường đổ nát dựng đứng như chứng tích sống cho đòn tập kích vừa xảy ra. Mùi khét lẹt của bom mìn và thịt cháy trộn lẫn trong không khí, làm người ta chỉ hít một hơi cũng muốn nôn ra cả phế phủ.
 
Lam Tịch Dao đi sát sau Alain, đôi giày y tế trắng của cô giẫm lên nền đất loang máu, không dừng lại, cũng không rụt rè.
 
Trước đó, khi hành lý đã được binh sĩ đưa vào láng trại riêng dành cho y bác sĩ, cô cùng Alain trao đổi nhanh về tình hình y tế hiện tại. Cô không nói nhiều, chỉ đặt ra từng câu hỏi đúng trọng tâm, giọng điệu điềm đạm, nhưng đầy áp lực.
 
“Thuốc men chủ yếu còn gì?” 
 
“Có morphine không?” 
 
“Loại kháng sinh nào vẫn còn hiệu lực – cephalosporin hay carbapenem?” 
 
“Dịch truyền còn đủ không?” 
 
“Nước sinh hoạt cho bệnh nhân thế nào?” 
 
“Tỷ lệ lây lan các bệnh truyền nhiễm sau vụ nổ?”
 
Alain thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt dừng lại vài giây trên gương mặt xinh đẹp nhưng thanh lạnh của cô.
 
“Tôi cứ tưởng cô chỉ chuyên ngành dược, điều chế thuốc...?”
 
Tịch Dao khẽ mỉm cười, nét cười nhẹ tựa sương khói, nhưng ánh mắt lại sắc sảo như đã đọc thấu suy nghĩ trong anh.
 
“Anh có thể hỏi tôi bất kỳ loại dược nào, tôi đều có thể phân tích phân tử, cấu trúc, tính năng và tương tác. Nhưng tôi không phải chỉ là dược sĩ. Tôi được huấn luyện y học thực chiến bởi Dawson – ông ấy không cho phép học trò của mình chỉ ngồi giảng đường mà không dấn thân vào chiến trường.”
 
“Tôi không phải bác sĩ toàn năng, nhưng đủ kiến thức để cứu người trong lúc khẩn cấp. Đó là đạo của kẻ hành y.”
 
Từ năm nhất đại học, Lam Tịch Dao đã là ngoại lệ duy nhất được phép tiếp cận nhóm nghiên cứu hạt nhân của giáo sư Dawson – vị trưởng khoa truyền kỳ của Viện Y học Đại học Washington, người từng góp mặt trong đội ngũ cố vấn cấp cao cho WHO và từng là bác sĩ riêng của bao đời nguyên thủ Hoa Kỳ. Không giống những sinh viên bình thường còn đang mải miết làm quen với hóa chất trong phòng thí nghiệm, Lam Tịch Dao đã theo ông rong ruổi khắp các trại tị nạn, vùng bạo loạn, các khu dân cư ổ chuột ở biên giới của Mỹ hoặc các khu vực nhân đạo… Dù mỗi lần công tác chỉ gói gọn trong một đến hai ngày, nhưng từng giờ từng phút đều được Dawson tận dụng tối đa để mài giũa cô học trò duy nhất này.
 
Trong mắt Dawson, kiến thức sách vở chỉ là lớp nền. Thứ tạo nên một người xứng đáng khoác áo blouse trắng là bản lĩnh giữa thực địa – nơi bệnh nhân không có thời gian chờ xét nghiệm, nơi máu đổ xuống là thật, và sai sót là cái chết.
 
Ông đã dạy cô khâu vết thương bằng chỉ phẫu sinh học, xử lý gãy xương hở không có dụng cụ, tiêm adrenaline qua khe xương ức khi tim bệnh nhân ngừng đập, thậm chí ép cô học cả kỹ năng cơ bản về... mổ tử thi trong môi trường chiến tranh sinh học.
 
Chính vì thế, dù không phải bác sĩ chuyên ngành y khoa lâm sàng, nhưng chỉ cần một chiếc túi dụng cụ y tế trong tay, Lam Tịch Dao có thể xử lý những ca khẩn cấp mà không ngượng tay.
 
Không hiếm lần, chính các bác sĩ từng cùng tham gia hỗ trợ nhân đạo phải kinh ngạc thốt lên khi chứng kiến cô cầm máu trong vòng chưa đến một phút, hay điều chỉnh liều thuốc kháng sinh phù hợp với thể trạng của một đứa trẻ chỉ sau vài lần xem mạch và nghe nhịp thở.
 
Kiến thức dược lý của cô – đã sớm vượt khỏi mức tinh thông. Kỹ thuật sơ cấp cứu – chính là bản năng. Năng lực phán đoán trong môi trường áp lực cao – như thể đã in hằn vào từng tế bào thần kinh.
 
Cái danh "thiên tài y học của Viện y trường đại học Washington" không phải là hư danh truyền miệng, mà là kết quả của máu – mồ hôi – nước mắt và cả những đêm dài trong nhà xác, khi cô học cách phân loại tử thi, đếm từng hơi thở sống – giữa các phòng bệnh ở các bệnh viện giả lập.
 
Dưới ánh đèn của học thuật, cô là biểu tượng. 
 
Nhưng giữa chiến trường của sinh tử, cô là vũ khí cứu rỗi của nhân loại.
 
Ánh mắt Alain dần trầm xuống, trong lòng sinh ra một tia tôn trọng.
 
Họ không cần nói thêm nhiều. Giữa chiến loạn, những người hiểu việc sẽ tự tìm thấy nhau.
 
Và rồi họ đến nơi.
 
Tuyến hỏa điểm số 3 – vết thương mới toác rộng của Cité Soleil, nằm sau một dãy tường đổ sụp. Nơi chỉ vài giờ trước vừa hứng một đợt oanh kích. Theo lời Alain, một trái mìn tự chế đã phát nổ gần khu vực phát cơm cứu trợ, khiến binh sĩ và dân thường thiệt mạng lẫn bị thương không ít. Mùi chất nổ vẫn còn lẩn khuất trong không khí, xen lẫn tiếng rên rỉ dở sống dở chết của những người chưa kịp được chuyển vào lều y tế. 
 
Trước mắt Lam Tịch Dao là cảnh tượng không khác gì địa ngục thứ hai.
 
Đất đá văng tung tóe, máu chảy hòa vào bùn đỏ ngầu. Một binh sĩ đang gào thét trong đau đớn, chân bị cắt ngang tận đầu gối. Một người mẹ trẻ ôm xác con thơ, nước mắt đã khô nhưng thân thể vẫn run lên như chiếc lá giữa bão. Một đứa bé trai nằm bất động, bụng trương phình vì nội tạng bị dập nát.
 
Lam Tịch Dao không chớp mắt.
 
Cô quỳ xuống bên cạnh một binh sĩ đang chảy máu ồ ạt từ vùng bụng, không hỏi han, cũng không thốt ra câu an ủi sáo rỗng nào. Ngón tay thon dài nhanh như chớp xé băng quấn, rút dụng cụ y tế từ hộp đeo chéo bên hông.
 
“Người này bị rách cơ hoành, chảy máu nội tạng. Alain, tôi cần băng gạc loại nặng, adrenaline để ngăn tụt huyết áp, và khẩn cấp truyền huyết tương – nhóm máu O nếu không có sàng lọc.”
 
Alain lập tức ra hiệu, người bên cạnh chạy vội đi. 
 
Sau khi hỗ trợ xong cho binh sĩ đầu tiên.
 
Tịch Dao tiếp tục bước đến các nạn nhân khác, cô mở vết thương ra, tay không hề run. Ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao mổ, lia nhanh qua từng chỗ – phân tích, nhận định, ra quyết định.
 
“Nạn nhân này gãy xương chậu, chấn thương sọ nhẹ, vẫn còn phản xạ đau – có thể cứu sống nếu không để xuất huyết nội lan rộng.”
 
Cô di chuyển giữa đống người bị thương như một cơn gió gấp, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính sát vào thái dương, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại rực lửa sinh mệnh. Tay phải nắm chặt túi y cụ, tay trái vén nhẹ một lớp khẩu trang dính bẩn, giọng cô dõng dạc vang lên:
 
"Bên này có trường hợp xuất huyết nặng ở động mạch đùi, lập tức buộc garô trên cao, cần dịch truyền ngay lập tức."
 
Một binh sĩ đang loay hoay không biết nên xử trí ra sao, lập tức bị giọng nói của cô kéo về hiện thực. Lam Tịch Dao không chờ anh ta phản ứng, đã lao đến, rút kéo trong túi y tế cắt phần quần dính máu của bệnh nhân, tay lật kiểm tra vết thương chỉ trong chưa đầy mười giây.
 
“Mảnh bom cắt xéo lớp mô mềm, đã xuyên qua cơ đùi, nguy cơ hoại tử cực cao nếu không có oxy và dịch bù đủ nhanh. Anh cho gọi thêm người, chuẩn bị di chuyển người này về lều phẫu thuật.”
 
Các binh sĩ liền nghe lời Tịch Dao, hỗ trợ băng ca – đưa bệnh nhân về trại y tế để chờ phẫu thuật.
 
Sau khi bệnh nhân được đưa đi, Lam Tịch Dao quay sang bên trái, nơi một đứa bé gái khoảng bảy tuổi đang khóc thút thít vì bị bỏng hóa chất ở cánh tay. Cô quỳ xuống, đôi bàn tay mang găng y tế nhẹ nhàng lau sạch vùng da bị phồng rộp rồi lấy trong hộp dụng cụ ra một tuýp thuốc bôi đặc chế kháng khuẩn – loại thuốc không phổ biến nhưng lại do chính cô nghiên cứu công thức sơ cấp trong thời gian thực tập tại phòng thí nghiệm của thầy cô.
 
“Chất kiềm dính vào vết thương. Cần trung hòa trước khi bôi thuốc. Lấy tôi nước giấm loãng.”
 
Một y tá người Ấn sững sờ nhìn cô, ngờ vực hỏi:
 
“Làm sao cô biết đó là kiềm?”
 
Lam Tịch Dao không ngẩng đầu, chỉ đáp hờ:
 
“Chất ăn mòn gây bỏng ngoài da thường có mùi, tôi ngửi được. Kiềm gây cảm giác trơn nhờn, không đau ngay nhưng phá hủy mô nhanh hơn axit. Nếu không xử lý đúng, bé sẽ mất vĩnh viễn chức năng tay trái.”
 
Không ai phản bác. Chỉ có sự im lặng và làm theo.
 
Một bác sĩ quân y đứng phía bên kia bức vách tạm, quần áo loang lổ mồ hôi, tay còn dính băng gạc, len lén đưa ánh mắt nhìn về phía cô gái mặc blouse trắng đang quỳ một gối bên một đứa trẻ.
 
Hắn cúi đầu, hạ giọng hỏi Alain, người đứng chếch bên trái, giọng khô khốc như đất cát Cité Soleil:
 
“Bác sĩ tiếp ứng lần này… kỹ thuật quả thực không tồi. Tôi còn tưởng họ lại phái đến một đám lang băm dự án.”
 
Alain nhìn theo bóng lưng trắng đang quỳ bên vũng máu, im lặng một lúc mới trả lời:
 
“Xem như chúng ta gặp được hồ nước giữa sa mạc.” 

Ads
';
Advertisement
x