Trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, Lam Tịch Dao đã xử lý mười ba ca thương tích liên hoàn. Ba ca mảnh bom găm vào xương đùi và động mạch, hai ca bỏng hóa chất cấp độ ba, bốn trẻ em hít khí độc dẫn đến co thắt phế quản, ba cụ già hôn mê vì mất nước lẫn chấn động não do vụ nổ, và một bà mẹ trẻ đang mất máu sau cưỡng hiếp.
Máu nhuộm đỏ tay áo blouse, bụi đất bám cả mi mắt và vạt váy trắng, nhưng ánh mắt cô – vẫn trong suốt như ngọc lạnh, như băng kết giữa mùa xuân đẫm lệ.
Alain đi bên cạnh, thấp giọng hỏi:
“Cô... học hết những điều này từ đâu?”
Lam Tịch Dao chỉ nhẹ cười, trong mắt lộ ra một tầng sắc lạnh dịu dàng:
“Tôi học từ các vị giáo sư, từ bệnh nhân, từ các lần học thực tế. Học chưa bao giờ là đủ.”
Gió lại nổi lên. Gió ở Cité Soleil không bao giờ là gió mát. Nó mang theo tro bụi, mùi xác thịt cháy và tiếng than khóc câm lặng.
Tịch Dao đứng dậy, bàn tay dính máu vẫn nắm chặt ống tiêm rỗng. Cô quay đầu nhìn Alain, ánh mắt thâm trầm.
“Alain, anh giúp tôi thông báo cho toàn bộ bác sĩ và tổ quân y. Nếu không muốn ngày mai dọn xác tập thể, tôi cần lều tạm cách ly, cần thêm điều dưỡng, và cần một bảng trắng để tôi phân loại thương tật theo cấp độ ưu tiên. Nếu không thể chữa tất cả – thì ít nhất phải cứu được người có thể cứu.”
Giọng cô không cao, nhưng từng chữ rơi xuống như đinh thép đóng vào ván gỗ mục. Không một ai dám phản đối.
“Nơi này… hỗn loạn đến mức gần như là một nghĩa địa sống. Nhưng tôi không tin không thể vực dậy. Trừ khi chính các anh đã chọn bỏ mặc nó chết.”
Alain nhìn cô thật lâu – người con gái nhỏ nhắn với mái tóc lấm tro bụi, thân thể gầy mảnh bị gió hất tung, nhưng vẫn đứng đó như một pho tượng cẩm thạch chôn giữa sa trường.
Anh hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.
“Được, tôi sẽ hỗ trợ cô hết sức.”
Cô quay sang một nữ y tá quốc tế đang bối rối bên chiếc bàn băng cá nhân:
“Chị giúp tôi lấy danh sách thuốc kháng sinh phổ rộng tôi đã đề xuất. Nếu không có, ghi lại tên gốc để tôi tự điều chế dung dịch tương đương. Dược sĩ không phải chỉ biết phát thuốc, chúng tôi còn có thể tạo ra thuốc.”
Đúng như tác phong trong quân ngũ, điều lệnh đã đưa đi liền được thực hiện.
Lều hội nghị vải bạt tạm dựng bằng các cọc gỗ dài, nền đất xốp cứng và bụi mịn màu đỏ quạch bám đầy giày lính. Một chiếc quạt trần chao đảo phía trên đầu, phát ra âm thanh rè rè như rên xiết, càng khiến không khí thêm phần ngột ngạt.
Khoảng hơn hai chục người – gồm quân y, bác sĩ từ các tổ chức y tế quốc tế, trợ lý y tế đến từ nhiều tổ chức phi chính phủ và vài điều dưỡng địa phương – đang ngồi rải rác quanh chiếc bàn dài phủ bản đồ. Họ xếp thành một vòng cung tạm, nhưng ánh mắt phần lớn đều nhìn về phía người con gái duy nhất đứng khác chiều với họ, đa phần mang theo nghi hoặc, một số mang vẻ kiêu căng, còn lại… đơn thuần là khinh miệt.
Lam Tịch Dao – trắng trẻo, mảnh mai, tuổi đời còn chưa chạm ngưỡng hai mươi tư – đang đứng trước một tấm bảng trắng được kê vội lên hai thùng đạn rỗng, tay cầm bút dạ, dáng người thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ đảo qua từng khuôn mặt phía trước.
Một người đàn ông tóc hoa râm, người Pháp, khoanh tay trước ngực, khẽ cười nhạt:
“Vậy ra… cô là người muốn tái tổ chức tuyến cứu thương?”
Một bác sĩ người Pháp khác lật sơ yếu lý lịch của các bác sĩ hỗ trợ trên bàn, nhướn mày hạ thấp giọng:
“Sinh viên năm ba ngành dược, không chuyên ngành y lâm sàng, chưa cấp chứng chỉ hành nghề tại Mỹ. Vậy thì... cô lấy tư cách gì chỉ huy một nhóm toàn bác sĩ và quân y có trên mười năm kinh nghiệm?”
Một cơn xôn xao nhỏ lan ra quanh bàn. Dưới ánh đèn dầu mờ đục, vài người mím môi, vài kẻ cong môi cười nhạt. Họ không nói nhưng trong mắt viết rõ ba chữ: “hữu danh vô thực”.
Một quân y người châu Phi nhướng mày, nửa đùa nửa mỉa:
“Chúng tôi ở đây ba tháng còn chưa làm được. Cô bé, em mới đến chưa đầy một ngày.”
Lam Tịch Dao không hề đổi sắc.
Cô lặng lẽ bước lên trước, kéo mạnh tấm bảng trắng đặt nghiêng bên cạnh, dùng tay áo lau sạch vết bụi bám, rồi cầm bút lông lên – không nói không rằng, vẽ ra trước mắt mọi người sơ đồ phân loại thương tích cấp chiến trường.
Tay cô nhanh nhẹn, đường bút rõ ràng, từng lớp sơ đồ hiện ra: Tổn thương do mảnh nổ, nhiễm độc hóa chất, nhiễm trùng huyết, suy đa cơ quan, shock do mất máu cấp…
Sau đó, cô dùng bút đen kẻ những vòng tròn nối liền nhau.
Bắt đầu từ trạm tiếp nhận, đến phân loại thương tích, tiếp theo là tiểu phẫu, sau là trạm khử trùng, bước tiếp là hồi sức, cuối cùng là theo dõi hậu chấn thương.
Vừa vẽ, cô vừa giải thích, giọng nói trong trẻo nhưng từng chữ như cắt vào không khí nặng nề – vừa thô vừa thật:
“Bệnh nhân ở đây không chết vì vết thương. Họ chết vì các anh chuyển tuyến rối loạn, xử trí không đồng bộ. Có người hoại tử ba ngày nhưng vẫn nằm giữa trung tâm trại vì không ai ghi lại phân loại ban đầu. Có người sốt cao bốn mươi độ nhưng lại được tiêm adrenaline.”
Giọng cô vang lên, không lớn, không gấp, nhưng từng chữ như chém vào da thịt người nghe:
“Tôi không cần các vị tin tôi. Nhưng tôi cần các vị nhìn vào dữ kiện. Trong mười bốn giờ qua, tổng cộng chúng ta tiếp nhận 36 ca – trong đó 12 ca chết ngay khi vừa nhập lều, 7 ca tử vong sau hai giờ vì không kịp bù dịch và xử lý sốc, 9 ca nhiễm trùng chưa được cách ly.”
Cô xoay người, ánh mắt quét một vòng, ngữ điệu lãnh đạm:
“Nếu chỉ vì tôi trẻ tuổi, các vị phủ nhận phác đồ này. Vậy xin lỗi, các vị không phải bác sĩ, các vị là đao phủ.”
Lam Tịch Dao chỉ vào sơ đồ:
“Còn về vấn đề cần cách ly thương binh và nạn nhân giai đoạn cấp tính với người có triệu chứng lây nhiễm, thiết lập vùng khử khuẩn, có bảng theo dõi – không cần thiết bị điện tử hiện đại. Viết tay, thay phiên ghi sổ. Nếu không, 3 ngày nữa, trại dã chiến sẽ thành lò ấp dịch tả.”
Một nữ bác sĩ người Canada cười lạnh:
“Nói thì dễ. Em tưởng mình là ai? Chúng tôi có bao nhiêu người thiệt mạng ở đây rồi, không phải vì chúng tôi không cố gắng. Ở Cité Soleil này, thứ tốt đẹp sớm đã chết rồi.”
Tịch Dao ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như hồ băng mùa đông, giọng nói không lớn, nhưng đâm thẳng vào tim đen của những người đối diện:
“Chính vì nơi đây mọi thứ đều mục ruỗng… thì càng phải giữ lấy cái căn bản cuối cùng là nguyên tắc cứu người.”
Sự trầm mặc lan ra.
Mọi người bắt đầu không cười nữa.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ trong trẻo mà rành mạch vang lên từ cuối lều:
“Tôi đồng ý với bác sĩ Lam.”
Mọi người đồng loạt quay đầu. Một nữ quân nhân bước vào, trên vai là quân hàm Trung tá, phù hiệu đặc biệt của lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế. Mái tóc buộc gọn, đôi mắt sắc như chim ưng, uy nghi hiện rõ trên gương mặt rám nắng.
Một quân y bên cạnh khẽ gọi:
“Trung tá Nari?”
Lam Tịch Dao cũng hơi nghiêng người, đôi mắt dõi theo người phụ nữ bước đến, khí chất vừa như dã thú, vừa như thần hộ mệnh nơi ranh giới sinh tử.
Nari đi thẳng đến cạnh bảng, nhìn sơ đồ một lượt rồi quay sang Tịch Dao:
“Là cô sao? Tôi đã nghe về cô. Học trò dưới trướng của thầy Dawson. Tôi tin vào trực giác của thầy ấy, và tin vào mắt mình.”
Lam Tịch Dao nghe đến cái tên “Dawson” thì có chút chột dạ.
Nhanh như vậy – đã bị thầy phát hiện rồi sao?
“Thầy… nói với chị sao?”
“Không phải trong giấy báo của cô là do giáo sư Dawson duyệt sao? Chúng tôi nhận được thông tin thầy Dawson có dẫn theo sinh viên dưới trướng thầy.” Nari kiểm tra lại giấy tờ xin phép của nữ sinh viên trước mặt.
Lam Tịch Dao khẽ thở phào. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Thì ra là vậy, lần này thầy hỗ trợ tại tuyến Port-au-Prince. Còn tôi thì xin đến đây.”
Nari bật cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô:
“Cô gái à, ở chiến trường chỉ có kết quả, không có danh phận. Tôi hy vọng mình ủng hộ đúng người.”
Lam Tịch Dao chỉ hơi cúi đầu, lễ độ nói:
“Cảm ơn Trung tá Nari, tôi sẽ không làm chị thất vọng.”
Nari quay đầu nhìn các quân y và bác sĩ khác:
“Tôi sẽ phối hợp với bác sĩ Lam. Ai không muốn theo, có thể rút khỏi tuyến ba.”
Không khí chùng xuống trong một thoáng. Rồi, từng người, từng người bắt đầu gật đầu. Có người thở dài, có người miễn cưỡng, nhưng không ai phản bác.
Alain khẽ cười, ghé sát đầu gần Tịch Dao thì thầm:
“Xem ra, lần này hồ nước giữa sa mạc… đã biến thành suối nguồn rồi.”
Lam Tịch Dao không cười. Chỉ cúi đầu chỉnh lại tay áo blouse dính máu, giọng nói vẫn nhẹ như gió lướt qua đỉnh đầu người chết:
“Không cần suối nguồn. Tôi chỉ cần đủ nước để tưới lại một vùng đất mục nát.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất