Gần nửa đêm, màn đêm Washington như đổ mực, những con phố tĩnh lặng dưới ánh đèn vàng hắt dài trên mặt đất lạnh. Dinh thự của tư nhân của Phó Tổng thống chìm trong yên tĩnh tưởng như chết lặng. Các trạm gác được bố trí rải rác, lính canh mang súng trường bán tự động đứng im như tượng.

 

Mộ Dực bước ra từ chiếc Chevrolet Suburban chống đạn, áo choàng dạ màu tro tối phủ qua thân hình cao lớn. Ông ta đã qua tuổi trung niên, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao, khí thế vững chãi như cự thạch giữa chính trường. Ông vừa trở về sau cuộc họp nội bộ với Đảng Dân Chủ về việc tiếp đón vị khách VIP từ Nga - kẻ đáng gờm mà bọn họ không dám phát ngôn bừa trước hắn.

 

Vừa bước vào cửa chính, Mộ Dực tháo găng tay da, cặp mắt sắc lạnh khẽ liếc qua những người đứng chờ. Thừa Viễn – trợ lý riêng thân cận, tiến lên một bước, cúi đầu chào theo nghi thức cận vệ.

 

“Chào ngài Mộ.”

 

Mộ Dực ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức những người còn lại đều lui xuống. Không một tiếng động. Cánh cửa lớn phía sau họ khép lại “cạch” một tiếng, đoạn hành lang dài lát đá hoa cương chói sáng dưới ánh đèn trần. Chỉ còn hai người họ – bóng dáng một đứng, một theo sát.

 

Mộ Dực không chậm trễ, sải bước dài thẳng về phía phòng làm việc. Tiếng giày da nện lên sàn đá phát ra âm thanh dồn dập, lạnh băng.

 

“Hôm nay có thông tin gì không?” Giọng ông đều đều, nhưng ẩn chứa uy nghi đè ép.

 

“Hồi ngài.” Thừa Viễn bước theo sau, giọng đều đều như dòng nước ngầm. “Tề gia đã phát hiện ra mưu kế hai chiều tại Columbia. Phó Tư Dạ… không rõ bằng cách nào đã lấy được con chip từ một trong những đặc vụ tuyến dưới. Hắn đã đích thân giao nó cho Tề Mặc.”

 

Tiếng bước chân trên hành lang cẩm thạch bỗng khựng lại. Không khí lạnh lẽo như bị đông kết trong khoảnh khắc.

 

“Chát!”

 

Một tiếng bạt tai mạnh đến mức khiến Thừa Viễn lệch hẳn đầu, dấu tay đỏ thẫm in trên gò má.

 

“Một lũ phế vật.”

1

 

Giọng nói Mộ Dực trầm thấp như kim loại va chạm, bên trong ẩn hàm lửa giận không thể lường.

 

Thừa Viễn không né tránh, chấp nhận một cách điềm tĩnh: “Thuộc hạ đã làm việc thất trách, xin ngài xử phạt.”

 

“Hiện giờ tình hình thế nào?” Mộ Dực gằn giọng.

 

“May mắn là ‘người kia’ đã tạo ra vụ tai nạn tại đại lộ 295 đúng lúc. Tề Mặc phân tích được chip, nhưng dữ liệu lõi đã bị đánh tráo. Tạm thời chúng ta vẫn an toàn.”

 

Mộ Dực hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa phòng làm việc. Ánh đèn vàng rọi lên gương mặt lão cáo già – từng đường nhăn trên trán ông như in hằn những lớp toan tính. Ngọn đèn vàng vẫn âm ỉ cháy, hắt lên bức tranh “The Oath of the Horatii” treo đối diện cửa lớn, một vẻ áp lực vô hình như sát khí âm u đọng lại.

 

Ngay khi ông ngồi xuống, màn hình máy tính lớn tự động sáng lên.

 

Vừa lúc máy tính cảm ứng sáng đèn. Một thư điện tử được mã hóa đặc biệt hiện lên màn hình lớn.


 

Dưới tiêu đề là ba dòng ngắn gọn:

 

1.  Tề gia đã bắt đầu siết chặt nội bộ. Tạm thời án binh bất động.

 

2.  Lam Bang bắt đầu tăng cường giám sát sau khi tiếp nhận tin từ vị ở Trung Đông.

 

3.  Lam Tịch Dao đã đáp xuống Haiti.

 

“Haiti à…” Giọng ông bật ra, thâm trầm.

 

Mộ Dực tựa người vào ghế bành da đen. Ngón tay gõ nhịp lên thành tay vịn. Đôi mắt hồ ly sắc bén híp lại, đáy mắt ánh lên tia thú vị lạnh lẽo.

 

“Tiểu bảo bối của Lam Tư thật to gan. Còn dám dấn thân vào nơi như vậy.”

 

“Chúng ta có hai băng lớn cắm chốt ở đó,” Thừa Viễn cúi người, “có cần thông báo chúng ‘chào đón’ tiểu thư Lam Bang?”

 

“Sao lại không?” Mộ Dực rót cho mình một ly whisky, ngón tay thon dài khuấy nhẹ viên đá trong cốc. Giọng ông nhàn nhã nhưng lạnh băng: “Nếu tiểu công chúa Lam Bang đích thân đến, không nghênh đón một phen, há chẳng thất lễ?”

 

Ánh sáng trên trán ông phản chiếu từ đèn bàn, chiếu lên vẻ mặt nham hiểm mà thư thái của một lão hồ ly thành tinh.

 

Thừa Viễn tiếp lời: “Sắp tới ngài sẽ có buổi hội thảo với các sinh viên chuyên ngành chính trị học của đại học MIT. Tiểu thư của Tề gia… cũng tham gia.”

 

Mộ Dực trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nhếch môi:

 

“Oh? Xuất thân từ hắc đạo lại đi học chính trị sao? Chuyện cười gì đây?”

 

“Tôi nghĩ – nếu Tề Mặc cũng không ngăn cản con gái học chính trị, chứng tỏ việc này không đơn giản.” Giọng nói của Thừa Viễn không nhanh không chậm, nhưng tựa như thanh đao đánh vào suy nghĩ của người kia. “Ngài… có cần tôi sắp xếp người tiếp cận cô ta.”

 

“Không vội.” Mộ Dực cắt ngang. “Ta muốn tận mắt xem xem, đứa con gái được Tề Mặc bảo vệ như trân châu ấy. Là rồng thật, hay chỉ là mèo hoang khoác lông chim.”

2

 

“Hội thảo tổ chức vào ngày nào?”

 

Thừa Viễn mở lịch trình trên điện thoại: “Buổi hội thảo diễn ra vào thứ năm tuần này, với sự có mặt của toàn bộ nội các cấp cao, cùng đại diện các học giả thuộc nhóm ưu tú nhất trong chương trình Đào tạo nhân tài quốc tế.”

 

Mộ Dực mỉm cười, rót một chén rượu vang đỏ sẫm từ bình pha lê.

 

“Tốt.”

 

“À, cô ta tên gì?”

 

Thừa Viễn nhớ lại một lúc rồi đáp.

 

“Thưa, cô ta tên… Tề Du.”

 

***

 

Cùng thời khắc đó, tại bản doanh Massachusetts, màn đêm đã sớm buông xuống từ lúc nào, ánh trăng bạc như dòng suối mơ hồ chảy tràn vào qua khung cửa kính. Tề Du vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt mềm mại tùy ý xõa xuống, phủ nhẹ lên vai cô những vệt nước li ti, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ. Cô mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào, cả người như đóa u lan vừa chịu đựng một trận gió lớn, lặng lẽ ngã xuống chiếc giường trắng muốt. Đầu vừa chạm gối, cô khẽ thở dài một hơi rất nhẹ, đôi mắt mỹ lệ khép hờ, hàng mi dài cong cong rung nhẹ, như cánh bướm nhỏ lạc đường trong đêm tối.

 

Ấy vậy mà yên tĩnh chưa được bao lâu, bụng cô lại vô thức réo lên hai tiếng. Cơn đói thật sự đáng ghét, thúc giục Tề Du phải rời khỏi sự êm ái nơi chiếc giường thân quen. Miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, cô khẽ chau mày, từng bước lười biếng di chuyển về phía bộ sofa màu xanh nhạt đặt cạnh ô cửa kính rộng. Cầm điều khiển nhỏ trên bàn, cô nhẹ nhàng ấn xuống, lớp kính mờ của trần vòm lập tức chuyển sang chế độ trong suốt, để lộ toàn bộ bầu trời đêm huyền hoặc ngoài kia. Ngay tức khắc, vô số vì tinh tú lấp lánh đua nhau khoe sắc, như một dòng ngân hà vô tận trải dài trước mắt, khiến người ta bất giác cảm thấy lòng bình yên đôi chút.

 

Tề Du vươn tay lấy hộp bánh ngọt mà trước đó Tinh Uyển đã chu đáo chuẩn bị, chọn một chiếc bánh mousse dâu thơm ngát. Cô tao nhã cầm chiếc muỗng nhỏ, đưa lên môi thưởng thức từng chút một. Hương vị ngọt ngào hòa quyện cùng vị chua thanh nhàn nhạt, tan trên đầu lưỡi, xua tan phần nào mệt nhọc ban ngày của cô.

 

Đôi mắt đẹp của cô vô tình đảo qua căn phòng, rồi bất chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc áo khoác lớn quá khổ đang vắt ngang trên lưng ghế sofa. Lúc này cô mới để ý, hoà quyện với mùi hương đặc trưng của cô – trong phòng còn có một mùi hương khác – hương gỗ cùng sương sớm. Ký ức về khoảnh khắc Tạ Cố Thương ngang ngược choàng chiếc áo đó lên vai cô, rồi kéo cô áp sát vào lòng hắn, lại bất chợt ùa về rõ ràng đến đáng sợ.

 

"Giới hạn của tôi, luôn ở chỗ em."

 

Giọng nói trầm thấp nam tính ấy dường như vẫn còn vương vấn bên tai cô, rõ ràng như hắn đang đứng sát cạnh, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da mẫn cảm.

 

Tề Du khẽ nhắm mắt. Môi hơi mím lại, không cam lòng mà để bản thân bị kéo về cơn sóng ký ức ấy. Cô tự cười nhạt, nội tâm phản ứng ngay tức khắc.

 

Tề Du à Tề Du, mày bị sao vậy? Sao lại đi nghĩ đến hắn? Một kẻ phiền phức, con rắn vừa xấu xa lại còn thích quản đông quản tây. Trước kia hắn có nói nhiều như vậy đâu, hôm nay sao lại lắm lời đến thế?

1

 

Nghĩ đến đây, Tề Du bất giác khựng lại, đôi mắt sáng chợt lóe lên tia sắc bén khó tả. Cô ngẩn người tự hỏi:

 

“Khoan đã… Sao lại để ý chuyện hắn nói nhiều hay ít?

 

Tề Du đặt chiếc bánh xuống bàn, lòng dạ bỗng dưng có chút bất an. Để phân tán suy nghĩ của chính mình, cô nghĩ đến Lam Tịch Dao, trong lòng thầm tự hỏi không biết chuyến công tác đến Haiti lần này của chị ấy đã như thế nào rồi? Cô không nhận được thông tin gì từ anh hai, có lẽ hai người đó đã tự xử lý xong rồi chăng?

 

Ánh mắt mông lung của cô nhẹ nhàng dừng lại nơi bầu trời ngoài kia, chưa kịp chìm sâu vào suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại khi nhìn thấy dãy số xa lạ trên màn hình.

 

Chần chừ một chút, cô nhanh chóng thao tác vài bước để truy ra vị trí cuộc gọi. Thế nhưng kết quả định vị lại khiến cô cảm thấy khó hiểu vô cùng: địa điểm hiển thị lại nằm ngay giữa đại dương mênh mông ngoài khơi Đại Tây Dương.

 

Cá mập gọi? Hay cá heo có tín hiệu 5G?

 

Đùa một cách vô thức, nhưng ánh mắt đã chuyển lạnh.

 

Cô lướt ngón tay, mã hóa ngược tín hiệu nhưng không bẻ được định vị. Kẻ có thể giấu vị trí mà cô không lần ra, tuyệt đối không phải tôm tép. Người biết được số của cô, lại càng không thể là người ngoài.

eyJpdiI6InRZdnBDaEFHa2lnTFZjYVVmQ2FOMGc9PSIsInZhbHVlIjoiZDRaUVpIbWFTelFCWFgzUG15RDkrXC9ieCtqVnRqYW1HK3Jmbmd0SFlkQUt4djdcL3pvbXAyem9iSk1yYk1TVUpHaE1rd05BYmxqYkNVT25UMlVSWnB2Zz09IiwibWFjIjoiMzhkMTJkZDMwM2Q2MTIxOTRlNzI2MzgwZDhlNzkyNTc0MTgyMWFkZjUyOWUxOTk4OTdlYzQ5N2YyZGE1M2U4MSJ9
eyJpdiI6IlA4WUEreEZcL2lodEhmVEpyYUZLVDV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imt1YVNEM3lDeFhqRFd0SU1Sbjg3clJ5ODZmWUpQaWxQRE1FRHdyZHEwZngzY256R1JxcnlObGtkWlVDdCtaMnlRSm5QMExoQVlCODJoUjhvYlRteVwveXVENnVJT2lJak5aWnVoaExwUEszdFRGNGNJV1o0OG81WVU3ZE5OeGdFMVwvdk93VTJNSDhHMHdQcmMzVXo3aWgwUFA0cXVMeGkwOWdUTTN4ZXVwZm5rVWNLZkxueVRqN0hKaEZ3cjNKYTVWMTNhQ2ZmXC85S1BDNndYNUNTRnhvVXhGV0wzZTBJUkp3bXZlVTA5TXhEUWgzcW1iKzg4NDhodEZRdnNGT2JXRGxwaEhPM0xZa25XSlNzOHExZjBDdURmZ1pTUDJSTjZZUlVORUZnUTJvSXNUZTVcL0wyZFk0d2pzSVFjK0ZJN2RkOHExWnpxQmg4VmFZbWtoY1QrYjZRS1RWVDZIWTBIaExDUEk3cFhZUFcrcFwvZ0cxczlYOEV0RTdVeWhCT3RLYUlBIiwibWFjIjoiN2Q0OTA4NjZhZGVlNDQ3MDgwYmI2YmU4NDI2MDJiZDM4NjMwYjJjOTBjZWZlZGE0MDg4OGQxMDU0MmFkOTk1MyJ9

 

Ads
';
Advertisement
x