Đầu dây bên kia dường như đã sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, nhẹ nhàng vang lên thanh âm quen thuộc đầy từ tính, thấp thoáng ý cười, lại mang theo nét dịu dàng cố hữu, mơ hồ xen chút cưng chiều bất đắc dĩ:
“Đã bắt máy, vì sao lại không lên tiếng?”
Nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Tề Du bất giác nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy thốt lên tên hắn, mang theo vài phần nghi hoặc, vài phần lạnh nhạt nhưng vẫn thấp thoáng nét xao động rất nhỏ:
“Tạ Cố Thương?”
Người đàn ông phía bên kia dường như rất hài lòng khi nghe thấy cô gọi tên hắn, hắn cười khẽ, chất giọng trầm ấm như dòng nước âm thầm chảy vào đáy lòng cô, dịu dàng mà ngang ngược đến mức không cho phép kháng cự:
“Không ngờ mới xa nhau có vài giờ, em đã nhớ giọng tôi rồi.”
Tề Du nhếch môi cười lạnh, nhưng tông giọng khó chịu đã nâng lên quãng cao – nghe như… trẻ con làm nũng:
“Tạ tiên sinh, anh tự luyến đủ rồi đó. Chơi trò định vị giữa biển khơi thế này, thú vui mới của anh à?”
Hắn không phản bác, chỉ dịu dàng thở dài, âm thanh vọng qua điện thoại như sóng vỗ vào bờ cát, cuốn theo cả chút tình ý rất sâu:
“Em đang làm nũng với tôi?”
“Anh–!” Tề Du cảm giác máu nóng dâng lên, hắn càng nói càng ngang ngược. Nhưng còn chưa kịp nói thành câu, Tạ Cố Thương đã quay về chủ đề cũ.
“Nếu không làm vậy, em có chịu nghe điện thoại của tôi không?”
Sau lần nhắn tin chúc mừng cô nhập học, hắn đã bị chặn mà không rõ lý do.
Cơn giận trong lòng Tề Du bỗng dịu đi vài phần, cô thoáng im lặng, trong lòng bất giác nổi lên một tầng sóng nhỏ. Nhưng cô vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng cố hữu, đáp lại một câu đầy cao ngạo:
“Tôi đang bận, không có thời gian đôi co với anh đâu.”
“Bận nghĩ đến tôi sao?” hắn nhẹ nhàng đáp, thanh âm trầm thấp đầy dụ hoặc.
Tề Du: “…”
Cái tên xấu xa này!
“Chà, im lặng như thế này – là tôi đoán đúng?”
Cô nghiến răng, lòng bàn tay vô thức siết chặt, trong lòng vừa tức giận vừa không biết làm sao với tên đàn ông ngang ngược này. Tạ Cố Thương, hắn thật sự ngày càng phiền phức rồi!
Tề Du hít thở thật sâu, cô phải trấn tĩnh bản thân.
Muốn chơi tôi? Được, tôi chơi với anh.
“Nếu tôi nói anh đoán đúng thì sao?”
Giọng nói mềm như lụa gấm nhưng lại mang theo gai nhọn, rơi vào tai người đàn ông phía bên kia, như giọt rượu hồng ngọc đổ xuống mặt gương, sóng sánh rung động đến tận đáy tâm khảm.
Đầu bên kia điện thoại bất chợt chìm vào sự tĩnh lặng quái dị. Không gian như bị đóng băng lại trong vài giây ngắn ngủi, yên lặng đến mức Tề Du có thể nghe rõ tiếng hơi thở của chính mình. Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua tia giảo hoạt xen lẫn một chút hiếu thắng, khóe môi cong nhẹ đầy vẻ khiêu khích. Để xem tên đàn ông kia lần này sẽ phản ứng thế nào.
Cùng thời khắc đó, tại phòng tổng thống của khách sạn Waldorf Astoria, một không gian xa hoa bậc nhất của giới thượng lưu, Tạ Cố Thương đang đứng cạnh cửa sổ sát đất rộng lớn. Toàn bộ thành phố về đêm như được thu gọn vào trong tầm mắt hắn, ánh đèn rực rỡ trải dài phía dưới tạo nên một bức tranh mỹ lệ đầy kiêu sa, song tâm trí hắn lúc này hoàn toàn không còn chỗ dành cho cảnh sắc trước mặt.
Nghe được lời nói vừa rồi của Tề Du, bàn tay đang cầm điện thoại của hắn bất giác siết chặt hơn, những khớp ngón tay thon dài nổi rõ lên, bộc lộ sự căng thẳng cùng kích động mà bản thân hắn không hề ngờ tới. Trong đôi đồng tử thâm trầm của hắn thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã được hắn cố gắng kiềm chế, che giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh lạnh nhạt quen thuộc.
Hắn hơi nhướng mày, khóe môi mỏng cong lên thành một độ cong đẹp mắt, thanh âm phát ra tuy đã khôi phục nét ung dung bình thản thường ngày, nhưng lại mang theo sự khàn nhẹ không thể giấu giếm được:
“Tề tiểu thư, em nói thật sao?”
Ở đầu dây bên kia, nghe thấy hắn đáp lại một cách dè dặt như vậy, nụ cười trên môi Tề Du càng trở nên rõ ràng hơn vài phần. Cô tao nhã ngả người dựa vào lưng ghế sofa, bàn tay trắng nõn vô thức quấn quanh một lọn tóc mềm mại của mình, giọng nói nhẹ như làn khói vấn vít, đầy vẻ ung dung nhưng lại vô cùng hấp dẫn:
“Tạ tiên sinh, không phải bình thường anh rất tự tin hay sao? Sao hôm nay vừa nghe tôi nói vậy đã nghi ngờ bản thân rồi?”
Giọng điệu cố ý trêu chọc của cô khiến Tạ Cố Thương khẽ bật cười một tiếng rất nhỏ, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự bất đắc dĩ rõ ràng. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, đáy mắt sâu hun hút dần trở nên mềm mại hơn đôi chút, thấp thoáng một chút dịu dàng mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Tự tin với người khác thì dễ, nhưng riêng với em thì không chắc lắm,” hắn dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Em không biết mỗi lần em lên tiếng đều là một thử thách lớn với tôi sao?”
Nghe câu trả lời này, trái tim Tề Du bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Điều này khiến cô khó chịu – Tề Du rất ghét việc mọi thứ vượt khỏi sự kiểm soát của cô. Nhưng cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cố tình lạnh giọng chế giễu:
“Tôi không ngờ đường đường là bá chủ Trung Đông đến Trung Á như Tạ tiên sinh, vậy mà cũng có lúc không chắc chắn về bản thân mình như vậy.”
Ở bên kia điện thoại, Tạ Cố Thương thoáng cong môi cười nhẹ. Hắn ung dung xoay người, rời khỏi cửa sổ bước về phía bộ sofa lớn giữa phòng, chiếc áo choàng dài bằng lụa mỏng màu xám bạc nhẹ nhàng buông lỏng, làm tôn lên vóc dáng cao lớn đầy khí chất vương giả của hắn. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế da mềm mại, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn ly rượu vang đỏ sóng sánh trên bàn, ngón tay thon dài lơ đãng vuốt ve thân ly pha lê lạnh buốt.
“Trên đời này, thứ tôi không chắc chắn nhất chính là suy nghĩ của em đấy, Tề tiểu thư.”
Thanh âm hắn cất lên trầm thấp, tựa như tiếng piano ngân nga giữa màn đêm yên tĩnh, từng chữ từng chữ như sợi tơ mỏng manh nhưng lại quấn chặt lấy trái tim cô gái đang cách xa ngàn dặm kia:
“Nên khi nghe em nói em đang nghĩ đến tôi, tôi thật sự đã có phần hoang mang. Nhưng tôi hiểu rõ, một người kiêu bạc như Tề tiểu thư, đâu dễ dàng đặt ai vào lòng mình như vậy. Thế gian này đều nói em lãnh tình, vô tâm, nhưng riêng tôi lại biết rõ, trái tim em vốn không phải sắt đá vô tình, chẳng qua là đang đợi một người thật sự xứng đáng.”
Tề Du nghe vậy, chớp mắt, lòng ngực vô thức siết chặt. Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng phủ sương:
“Tạ Cố Thương.”
“Tôi nghe.” Hắn đáp, gọn gàng, không chút do dự.
“Anh có biết anh thật sự rất phiền không?”
“Có.”
“Biết mà vẫn cố tình?”
“Vì như vậy, em mới để ý đến tôi.”
Đến đây, không khí qua đầu dây trở nên kỳ lạ. Tề Du thoáng trầm mặc.
“Tạ tiên sinh, anh bớt dùng mấy lời đó đi.”
Hắn chẳng những không giận, ngược lại giọng nói càng thêm phần ôn nhu, rõ ràng chất chứa sự cưng chiều vô hạn đối với cô gái bướng bỉnh này:
“Em nói đúng. Tôi không giỏi nói lời ngọt ngào, cũng chẳng thích mấy thứ đó, nên nói không thuận tai lắm nhỉ. Có điều, tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”
Không cho cô cơ hội phản bác, hắn nói tiếp, âm sắc dịu dàng hơn, lại chứa vài phần ôn nhu hiếm thấy:
“Em chắc đang ăn bánh mousse vị dâu phải không? Mấy món quá ngọt ăn vào buổi tối dễ mất ngủ đấy.”
Tề Du lập tức sững lại, đôi mắt phượng sáng lên tia nghi hoặc cùng chút bất ngờ:
“Sao anh biết tôi ăn bánh mousse vị dâu?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ đầy bí ẩn, rõ ràng có chút ý cười hài lòng khi lần đầu thấy cô lúng túng:
“Tôi vô tình thấy – khi em lấy túi bánh ngọt ra khỏi xe thôi.”
Tề Du im lặng, hô hấp thoáng chốc trở nên nặng nề, không biết nên đáp lại hắn thế nào.
“Được rồi, không làm phiền em nữa. Mau đi ngủ đi, ngày mai em còn có tiết học sớm. Có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
“À, lưu số điện thoại của tôi đi.”
Dứt lời, Tạ Cố Thương không cho cô cơ hội đáp lại, lập tức cúp máy, chỉ để lại dư âm câu nói vừa rồi vang vọng trong đầu cô, khiến lòng Tề Du vô thức nổi lên từng tầng sóng nhỏ.
Tề Du chậm rãi đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt vô thức lần nữa rơi vào chiếc áo khoác của hắn. Cô vươn tay, khẽ chạm vào lớp vải mềm mại ấy, hơi ấm của hắn dường như vẫn còn lưu lại, bao bọc lấy đầu ngón tay cô, từng chút từng chút một len vào tận đáy lòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất