Sương đêm ở Haiti ngày càng dày và tiếng côn trùng thưa thớt vọng lại từ những lùm cây cháy sém bên ngoài, Lam Tịch Dao vừa trở về từ trại họp. Cô ngồi thu mình bên mép túi ngủ, bóng lưng in lên tấm bạt dã chiến mỏng tang. Bên cạnh cô là chiếc balo chưa kịp mở, bộ blouse trắng vương máu đã được thay ra, xếp gọn gàng trong túi nilon. Cô tựa đầu vào vách lều, ánh mắt khẽ cụp xuống như chiếc lá héo mòn vì sương lạnh.
Điện thoại chập chờn bắt sóng.
Tín hiệu vừa ổn định, màn hình sáng lên, báo có một tin nhắn chưa đọc. Là của Tề Thiên Vũ gửi từ rất lâu, trước cả khi cô đặt chân đến Cité Soleil.
Tin nhắn ngắn gọn như chính con người anh.
Qitiayurs:
Đến nơi thì nhắn.
Anh không cản em, nhưng em buộc phải bình an.
1
Ngón tay Tịch Dao khẽ run, nhưng môi lại cong lên thành một nụ cười khẽ – rất khẽ. Giữa nơi đất trời đổ nát, giữa những mảnh xác thịt còn đang được gom lại ngoài kia, chỉ cần một câu ấy thôi… cũng đủ để chống chọi.
Cô bấm trả lời.
Laoxiyao:
Em đã an toàn đến nơi, mọi thứ chưa kịp sắp xếp nên hơi bận.
Tin nhắn được gửi đi không đầy hai giây, nhưng ở bên kia bán cầu – một cơn sóng đã khuấy động mặt hồ vốn tưởng như tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, trong căn phòng ngủ tại biệt thự phía Đông của đại bản doanh Tề gia ở ngoại ô New York, ánh đèn mờ ấm áp đổ bóng lên thân người cao lớn đang ngồi dựa vào thành ghế. Trước mặt hắn là bàn trà sơn mài, trên mặt bàn đặt một chiếc chip điện tử bé xíu chứa đựng mật mã gián điệp mà hắn vừa thu về từ ổ cứng Bạch Ưng.
Tề Thiên Vũ mặc sơ mi đen, cổ tay xắn cao, khom người cầm con chip lên. Hai ngón tay thon dài lật qua lật lại con chip nhỏ như đang nghiền ngẫm điều gì đó vượt xa khỏi hình dạng vật lý của nó. Ánh mắt hắn không rời khỏi màn hình máy tính bên cạnh, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút khi điện thoại bất ngờ rung nhẹ.
Hắn nghiêng đầu nhìn.
Là Lam Tịch Dao. Tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, đúng kiểu của cô.
Laoxiyao:
Em đã an toàn đến nơi, mọi thứ chưa kịp sắp xếp nên hơi bận.
Khóe môi Tề Thiên Vũ khẽ nhếch, nụ cười không rõ hình thù, như là bất đắc dĩ, như là bất lực, mà cũng giống như... yêu thương không thể nói thành lời.
Ngay khi hắn còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn thứ hai bật lên. Lần này là từ Ngân Hồ – tin nhắn được gửi bằng mật mã tín hiệu.
Diện Hồ:
Lão đại, định vị vừa cập nhật.
Lam tiểu thư không còn ở trung tâm Port-au-Prince, đã di chuyển đến Cité Soleil
Đội ẩn vệ vẫn theo sau, sẽ đảm bảo báo cáo liên tục từng chuyển động của cô ấy.
Tề Thiên Vũ trầm mặc.
Đôi mắt đen như mực thẫm lặng lẽ nhìn vào màn hình.
Không ngạc nhiên – bởi anh biết được phần nào tính cách kiên quyết của Lam Tịch Dao, đã muốn làm thì sẽ không làm qua loa.
Không tức giận – bởi anh có tức giận cũng không làm gì được, anh đã đồng ý cho cô đi thì sẽ không giới hạn bước chân cô.
Nhưng bàn tay cầm con chip đã siết lại, khớp ngón tay trắng bệch như đá cẩm thạch dưới ánh đèn vàng.
Một lát sau, anh lạnh nhạt nhấn vài dòng.
Tề Thiên Vũ:
Bảo vệ từ xa.
Nếu có gì bất thường, cân nhắc độ nguy hiểm, báo ngay.
Lệnh truyền đi, đơn giản đến lạnh lùng.
Nhưng chính cái lạnh ấy… mới là loại lửa cháy ngầm âm ỉ trong xương tủy.
Anh không cản cô, nhưng tuyệt đối sẽ không để mất cô.
Thế nên, anh âm thầm dõi theo.
Âm thầm ở sau lưng cô, chống lưng cho cô như một bức tường vĩnh viễn không đổ.
Tề Thiên Vũ đứng dậy, đi đến bên cửa kính, nơi ánh trăng bị chắn lại bởi lớp kính chống đạn dày nặng. Đôi mắt anh nhìn ra ngoài, nơi trời đêm New York vẫn bình thản, khác xa với bóng đêm nhuộm mùi máu ở Haiti.
Có lẽ trong lúc chờ Lam Tịch Dao, anh cũng nên tìm ra con chuột đang trốn trong Tề gia.
Nhớ về sự việc cuối tuần vừa rồi. Sự việc xảy ra trùng khớp với thời điểm con chip được chuyển giao. Mọi thứ… quá hoàn hảo để là trùng hợp.
“Thời gian, địa điểm, tuyến rút lui… tất cả như thể được vẽ ra trước.”
Thiên Vũ trầm ngâm trong lòng, ánh mắt tối lại, từng mạch suy tư như lưới nhện siết chặt, không chừa kẽ hở.
Anh lật lại toàn bộ trình tự sự kiện trong đầu, như một cỗ máy chiến lược được lập trình đến từng hơi thở. Bàn tay xoay nhẫn dừng lại đột ngột. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp bật ra, lạnh như băng ngàn năm phủ tuyết:
“Nếu đây là trùng hợp, thì không thể có lần thứ hai.”
Anh ngước mắt lên, đáy mắt lóe sáng ánh sắc bén như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ. Sự nghi ngờ đã ăn sâu vào từng tế bào, nhưng Thiên Vũ không để nó hiển hiện lên nét mặt. Trong thế giới này, lộ ra một phần yếu điểm cũng là ban cho kẻ thù một con dao. Anh quen với việc giấu suy nghĩ của mình sau lớp mặt nạ lạnh nhạt, điềm tĩnh đến mức đáng sợ.
Một cơn gió mạnh thốc vào, tấm rèm lụa đen tung bay như cánh quạ lượn qua đêm tối. Ánh trăng rọi thẳng lên gương mặt Thiên Vũ, tạc nên những đường nét rắn rỏi, góc cạnh đầy khí chất quân lâm thiên hạ. Tĩnh mịch, trầm mặc, lãnh khốc nhưng cũng sâu không đáy như vực u linh.
Một tiếng "tích" vang lên, Thiên Vũ bấm tắt màn hình.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Dù là người của ta, cũng không được bỏ sót.
Anh muốn xem, kẻ nào dám thò tay vào ổ rồng, hy vọng kẻ đó đã chuẩn bị tinh thần bị rút gân, róc thịt.
***
Trời vừa hửng sáng tại Massachusetts, một mảnh sáng mờ của ban mai còn chưa kịp len lỏi vào phòng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại sắc nhọn xuyên qua tầng không khí, bức bách mà gấp gáp.
Reo– Reo– Reo–
Tề Du nằm sấp – tay ôm chân gác lên Hắc Hắc, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà khó chịu trở mình, với tay lấy gối chụp lên đầu như để chặn thứ âm thanh nhiễu loạn ấy. Nhưng điện thoại như cố tình khiêu khích thần kinh cô, từng hồi từng nhịp gấp gáp vang lên, không chịu buông tha. Một lúc sau, chuông ngừng – nhưng trước khi thần kinh kịp lắng lại, nó lại vang lên lần nữa, dồn dập, gắt gao.
Cô gái trẻ lầu bầu nguyền rủa vài câu gì đó bằng ba thứ tiếng.
“Chết tiệt...” Cô rên rỉ một tiếng, bàn tay thò ra từ dưới chăn, mò mẫm với lấy chiếc điện thoại đang rung trên mặt bàn đầu giường. Không buồn nhìn màn hình, Tề Du trực tiếp trượt nhận cuộc gọi bằng một tay, đầu vẫn còn vùi trong gối.
Chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm ổn đầy mỉa mai đã từ đầu bên kia truyền đến.
“Nhóc quái vật, dậy đi.”
Tề Du khựng lại. Đôi mắt lười biếng đang lim dim.
Giọng nói kia là của Thanh Thiên Hạo.
“Chuẩn bị tới Washington D.C. Ngay hôm nay, nhóc sẽ xử lý toàn bộ tài liệu chuyên môn cho nhóm lãnh đạo quốc phòng. Cuộc họp mật với đại diện Nga sắp bắt đầu.”
1
Lông mày Tề Du lập tức cau lại.
Cô từ từ mở mắt.
Trong ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ, con ngươi sâu như mực dần tỉnh táo.
Hắn dám gọi thẳng vào số cá nhân được mã hóa cấp cao của cô, lại còn dõng dạc ra lệnh như thể cô là binh sĩ dưới trướng?
“Tôi chưa thực tập một ngày nào, anh định ném tôi vào trung tâm cuộc đàm phán quốc phòng mật?” Giọng cô lười nhác, nhưng hàm chứa mỉa mai lẫn sát khí.
“Nhóc thông minh như thế, còn hỏi làm gì.” Gã thản nhiên. “Cuộc họp khẩn, phía Nga có động thái mới. Lãnh đạo cần tài liệu chuyên sâu, còn tôi thì cần một đầu não xử lý phản tuyến.”
Tề Du hừ một tiếng, đưa điện thoại ra xa khỏi tai, nheo mắt nhìn giờ.
Năm giờ sáng.
Hóa ra, cái thứ gọi là quân nhân – đúng chuẩn là sinh vật không cần ngủ.
Nhưng cô thì cần! Cô mới chợp mắt được bốn tiếng, đã bị lôi dậy như lính đặc nhiệm cấp tốc.
“Miễn tăng ca.”
Ngay khi Tề Du tính tắt máy, đầu dây bên kia, Thiên Hạo vẫn thong thả như không, giọng đều đều, cố tình khơi lên thêm vài lớp sóng.
“Nhóc không thấy tò mò vì sao lại là mình à? Tề Thiên Vũ có nói nhóc nghe về Genesis không?”
“Genesis?” Tề Du nhíu mày, tay rời khỏi trán, ngồi bật dậy.
“Biết ngay, Thiên Vũ sẽ không cho nhóc biết điều này. Vậy để anh đây nói nhóc biết, hiệp ước về vũ khí sau khi được đưa ra – Tề gia đã gặp vấn đề về các đơn hàng. Sau khi xem xét tần số nhiễu và mã nền truyền ngược từ hệ thống Genesis, La Lôi Địch đã phát hiện có dấu hiệu chèn lệnh – chuyển hoá hoàn toàn bất hợp pháp, xuyên qua tầng dữ liệu chính phủ. Tề Thiên Vũ gọi đó là tấn công ngầm hoá, đó là một dạng thao túng thần kinh điện tử cấp cao.”
Tề Du khẽ nhướng mày, vẻ mệt mỏi tan biến. Cô vén tóc, xuống giường.
Nếu xuyên qua tầng dữ liệu của chính phủ mà vẫn tồn tại được lâu dài như thế. Tức là có hai hướng: một là người từ chính phủ nắm quyền, hai là có liên kết với người nắm quyền cao của chính phủ.
“Tiếp đi,” giọng cô trầm nhẹ, không mang cảm xúc.
“Cái gọi là ‘dẫn mạch sinh thể’. Tín hiệu không truyền bằng cáp mà dùng vật chủ làm kênh. Sóng dữ liệu đồng bộ với nhịp tim và hormone. Chính là loại thiết bị nhóc từng lấy từ xác của hai tên sát thủ. có thể thực hiện bởi các viện nghiên cứu nằm ngoài khuôn khổ đạo luật nhân quyền quốc tế. Những tổ chức đó đều đã và đang hợp tác với Genesis. Và Genesis hầu như là cơ sở hợp tác liên bang là từ chính phủ và chính phủ thì đang muốn hợp tác với nước Nga để đẩy mạnh hiệp ước về vũ khí.”
“Sao nào?” Thanh Thiên Hạo bật cười nhạt. “Nhóc hiểu lý do tôi gọi chưa?”
“Gửi tài liệu, tôi sẽ chuẩn bị. Mọi mốc giờ cuộc họp, gửi hết qua cho tôi.” Giọng Tề Du ngắn gọn, không thương lượng.
“Nhóc có mặt tại D.C trước bảy giờ. Và hãy làm tài liệu cho cẩn thận.” Hắn đột ngột đổi giọng, trầm hơn, nghiêm nghị hơn. “Cuộc họp mật này, không phải trò đùa với thân phận thật của nhóc đâu.”
Không đáp lại, cô dứt khoát tắt máy.
Tại một nơi khác – căn hộ cao cấp do quân đội Hoa Kỳ cung cấp cho các sĩ quan cấp cao.
Màn hình điện thoại của Thanh Thiên Hạo tắt đen. Gã nhìn nó một lúc, ánh mắt thản nhiên xen lẫn bất lực.
“Cả anh lẫn em, một nết y như nhau. Chẳng đứa nào có lịch sự cơ bản là trả lời người ta một câu rồi mới cúp máy cả.”
Gã ngẩng đầu, song, xoay người, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong chăn, hơi thở phập phồng đều đặn như một nhành lan trắng giữa chiến hào.
Đó là Nam Cung Tinh Uyển – gương mặt xinh đẹp khiến dáng ngủ của cô càng giống một tiểu hồ ly nằm mộng. Cô, vị hôn thê Thanh Thiên Hạo yêu suốt mười ba năm, kiêu ngạo như tuyết, tinh tế như sương, là người duy nhất khiến trái tim gã chịu rơi tự do giữa chốn quân cơ lạnh lẽo.
1
Gã ngồi xuống mép giường. Một tay vén nhẹ sợi tóc khỏi trán cô, tay còn lại vuốt ve gò má trắng ngần.
Gã cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
“Ngủ ngoan, công chúa nhỏ của anh.”
1
Ánh mắt gã khi rời khỏi giường mang theo mấy phần dịu dàng hiếm hoi, chỉ dành cho người con gái này.
Gã đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất