Cùng thời điểm đó, tại Haiti. Bầu trời còn chưa kịp rạng, Cité Soleil vẫn phủ lên mình một tầng sương mờ bụi mịt, xen lẫn mùi khét của xăng cháy và máu tanh lặng thinh. Trại dã chiến chưa hề yên giấc, bởi những vết thương và cơn đau chẳng đợi đến bình minh mới trỗi dậy. 
 
Lam Tịch Dao mở mắt trong lều vải tạm bợ. Không chăn nệm, chỉ có một túi ngủ quân dụng sờn màu. Cô ngồi dậy, gỡ chiếc dây buộc tóc đeo trên cổ tay, gom lại mái tóc dài, cột gọn thành búi thấp. Ánh mắt, từ lúc tỉnh dậy đã trong veo, không một tia mơ hồ. 
 
Sau khi rửa mặt, súc miệng bằng nước sát khuẩn lạnh đến tê lợi, việc đầu tiên cô làm không phải ăn sáng, mà là đến kho vật tư. Một y tá người Pháp thuộc tổ chức MSF tên Aina đi cùng cô. Họ cẩn trọng đối chiếu từng mục thuốc, từng dụng cụ, từng kiện hàng. Bảng kê trong tay Tịch Dao ghi rõ số lượng, nhưng khi đến khu vực vật phẩm cao cấp – gồm kháng sinh thế hệ mới và băng chống nhiễm trùng áp lực – cô sững lại. 
 
Thiếu. 
 
“Aina,” cô gọi khẽ bằng tiếng Pháp, ngữ điệu mang theo sự trầm ổn: “Một số vật phẩm trong danh mục hỗ trợ từ WHO đã không còn.” 
 
Anh y tá người Pháp kia ban đầu còn ngẩn ra, nhưng khi theo cô rà lại bảng thống kê thì cũng phải thừa nhận sự thật – không chỉ các vật phẩm cao cấp mà một số thuốc giảm đau mạnh, huyết thanh, cùng dụng cụ phẫu thuật di động đã biến mất. 
 
Ánh mắt cô khẽ tối đi, không để lỡ thời gian, lập tức rút bộ đàm ra khỏi túi áo blouse. 
 
“Đây là bác sĩ Lam, hiện tại Trung tá Nari có đang ở doanh trại không? Hết.” 
 
Chỉ vài giây trôi qua, âm thanh rè rè trên bộ đàm vang lên. 
 
“Đây là Trung tá Nari, tôi hiện đang ở trại y tế số 1. Bác sĩ Lam cần hỗ trợ gì? Hết.” 
 
“Đây là bác sĩ Lam, Trung tá Nari hãy đến kho vật tư y tế ngay. Tôi cần cô xác nhận vài việc. Hết.” 
 
Chưa đầy mười phút sau, một người phụ nữ da nâu, tướng mạo nghiêm nghị bước vào. Ánh mắt cô sắc sảo nhưng phảng phất nét mệt mỏi của người đã chịu đựng quá nhiều thảm cảnh. 
 
Vừa thấy Tịch Dao, Nari gật đầu chào: 
 
“Bác sĩ Lam, tôi đã nghe thông báo, có chuyện gì vậy?” 
 
Tịch Dao không trả lời ngay. Cô đưa tay chỉ bảng kê và hai chiếc kệ phía sau, nơi lộ rõ khoảng trống như vừa bị ai đó dọn đi một cách gấp gáp. 
 
“Thuốc kháng sinh thế hệ ba, loại tiêm tĩnh mạch, mất năm hộp. Gạc y tế vô khuẩn loại C mất chín bịch. Đặc biệt là... mười lăm ống Naloxone – thuốc giải độc opioids – không có trong danh mục xuất.” 
 
Nari nhíu mày, nhất thời không nói gì. Rồi cô thở ra, áy náy lẫn bất lực: “Có lẽ… là nhầm lẫn thôi.” 
 
Có thể thấy, Nari rất lo ngại vấn đề này là thật. 
 
“Không phải nhầm.” Tịch Dao cắt lời. 
 
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nari, đáy mắt sâu như nước lạnh – ánh nhìn không công kích, nhưng lại khiến người khác không thể giấu giếm. 
 
“Tôi từng phụ trách kiểm toán dược cho viện đại học ở Washington. Không có chuyện nhầm ba mục quý như thế. Đây là hành vi có chủ đích.” 
 
Không khí trong kho như ngưng đọng. 
 
Nari nghe xong, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: 
 
“Tôi có thể đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra rồi. Gần đây nhân sự thâm hụt nghiêm trọng, một số người mất tích, một số bị điều đến tuyến đầu. Không ai có thời gian kiểm kê vật tư. Hơn nữa…” Cô dừng lại, ánh mắt lộ chút bất lực. “…các nhóm vũ trang quanh đây ngày càng lớn gan, chúng không chỉ cướp lương thực… đã bắt đầu nhắm vào thuốc men. Sắp tới sẽ đến đợi tiếp tế vật dụng y tế từ các tổ chức, chúng tôi còn đang sợ…” 
 
Câu nói bị bỏ lửng, cho thấy sự bất lực về an ninh tại đất nước này. 
 
Ánh mắt Lam Tịch Dao sắc như dao, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cánh lông vũ: “Nari, tôi sẽ không để tình trạng này tiếp diễn. Không chỉ vì tổn thất y tế, mà bởi nếu để thuốc rơi vào tay những kẻ dùng chúng để thao túng nạn nhân… thật sự không thể tưởng tượng nổi.” 
 
Nari gật đầu, nhưng vẫn nén tiếng thở dài. 
 
“Chỉ là… nếu muốn tra ra ai đã lấy, trong hoàn cảnh này là điều không dễ.” 
 
Lúc này, cô im lặng vài giây, rồi nói tiếp: 
 
“Cho tôi toàn quyền kiểm kê lại toàn bộ kho. Tôi sẽ điều tra được ai là người lấy cắp.” 
 
“Cô nghĩ sẽ bắt được người đó sao?” Nari khẽ cau mày. 
 
“Không cần bắt.” Tịch Dao mỉm cười, nhưng nụ cười không có lấy một tia ấm áp. “Tôi chỉ muốn biết mục đích. Đôi khi... biết được vì sao người ta phải lấy, lại quan trọng hơn là bắt được người lấy.” 
 
Ánh nắng đầu tiên vừa ló qua mái lều. Gió sớm lùa vào mang theo bụi tro từ xa, cuộn lấy tà áo blouse trắng đã lấm lem của Tịch Dao. Mái tóc cô khẽ bay, dáng đứng như một ngọn thương bạc giữa địa ngục đỏ máu. 
 
Từ phía xa, Alain bước đến, nhìn thấy bóng cô dưới nắng sớm, bất giác trầm giọng: 
 
“Cô định giăng lưới à?” 
 
Lam Tịch Dao không quay đầu, chỉ buông một câu nhàn nhạt: 
 
“Không giăng. Tôi chỉ dọn lưới người khác thả thôi.” 

Trên bàn gỗ cũ kỹ trong lán chỉ huy, Lam Tịch Dao trải ra một sơ đồ đơn giản cô vừa phác họa tay. Dưới ánh đèn pin cầm tay, ngón tay cô chỉ vào từng ô phân khu.

“Tối nay,” cô chậm rãi nói. “tôi muốn chia ba nhóm nhỏ, giả làm nhân viên tiếp tế đêm. Chúng ta sẽ làm giả một chuyến hàng đến kho. Trong hàng sẽ có vài hộp ‘thuốc’ – là thuốc giả, nhưng được đóng gói như thật, đặt ở vị trí dễ lấy. Trong balo của tôi có thiết bị định vị loại nhẹ, tôi sẽ rắc thêm một lượng nhỏ bột phát quang không màu.”

Ánh mắt Nari bừng sáng.

“Ý cô là… để kẻ lấy trộm tưởng thật, rồi lần theo dấu phát quang và định vị?”

Lam Tịch Dao khẽ gật đầu.

“Phát quang sẽ chỉ hiện ra dưới tia UV. Tôi đã chuẩn bị sẵn đèn, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi. Không bắt tại trận cũng sẽ lần ra dấu vết.”

Giọng nói của cô không hề mang theo chút tức giận, nhưng lại ẩn chứa khí phách không thể khinh thường – tựa như mũi kim nhọn trong lớp lụa mềm.

***
 
Đồng hồ tích tắc đến tám giờ ba mươi…

Tòa Bạch Ốc tại Washington D.C buổi sáng như được dát một lớp sương mỏng lên từng mảng tường cẩm thạch trắng, dưới ánh mặt trời đầu xuân nhàn nhạt. Trên quảng trường cẩm thạch rộng lớn trước khu nhà chính, dãy cờ quốc gia rì rào trong gió. Tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng như nhịp trống báo hiệu thời khắc trọng đại. Cổng sắt phủ vàng được mở ra, đoàn xe ngoại giao bọc thép mang huy hiệu đại bàng hai đầu của Liên bang Nga chầm chậm tiến vào.

Phó Tổng thống Mộ Dực – khoác lên bộ suit xanh than trang nghiêm, ánh mắt sâu thẳm như băng ngầm – bước ra cùng Tổng thống Mỹ đón đoàn. Bên cạnh là Thừa Viễn và các quan chức cao cấp. Giữa dàn vệ binh đứng thành hai hàng, chiếc Aurus Senat ở giữa mở cửa, thân ảnh cao lớn khoác áo choàng đen viền bạc bước xuống, dáng người cao lớn rắn rỏi, ánh mắt trầm mặc mang theo áp lực vô hình khiến toàn bộ sân đón tiếp thoáng chốc lặng đi như ngừng thở, khí thế vững như bạo quân đế vương.
 
Tổng thống Mỹ chủ động chìa tay:

“Chào mừng ngài Cố vấn đến Washington D.C. Hy vọng đây sẽ là bước khởi đầu cho một cuộc đàm phán thành công.”

Tạ Cố Thương – với thân phận Tạ Trì – Cố vấn cấp cao đặc biệt của Điện Kremlin kiêm Tổng Tư Lệnh Tối Cao của Quân đội Liên bang Nga. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn chỉ được biết qua một vài bản tin gián đoạn, nhưng hôm nay, bằng xương bằng thịt, lại bước vào lòng trung tâm chính trị của Hoa Kỳ với khí thế như vương giả lữ hành.
 
Hắn lịch sự bắt lấy tay của người đàn ông trung niên trước mặt, mỉm cười xã giao.
 
“Cảm ơn ngài. Tôi cũng hy vọng như vậy.”
 
“Xin mời.” Mộ Dực lên tiếng lịch sự.
 
Trong lúc đó, ở lối hành lang phụ dẫn đến phòng họp mật, Tề Du sánh vai cùng Thanh Thiên Hạo. Cô là thực tập sinh duy nhất được chọn theo vào buổi đàm phán mật hôm nay. Bộ suit màu ghi tro ôm gọn lấy dáng người thanh thoát của cô gái, đôi mắt xanh đen phản chiếu ánh sáng từ những chùm đèn thủy tinh treo cao, sâu lắng mà lạnh nhạt. Cô đưa tài liệu cho Thanh Thiên Hạo. Nhẹ giọng hỏi, giọng nhỏ trên nền tiếng giày và thì thầm bận rộn của đội phiên dịch:
 
“Lĩnh vực đàm phán là… vũ khí? Đây là nội dung của phiên đàm phán hôm nay?”
 
Thanh Thiên Hạo liếc cô, khóe môi cong cong như cười mà chẳng hề vui:
 
“Giờ nhóc hiểu vì sao tôi phải kéo nhóc vào chưa?”
 
Dù mím môi căng, anh biết đích thân Tề Thiên Vũ có nghe tin sẽ giận anh chết, nhưng phải lôi người trong cuộc… mới cứu được thế trận.
 
Bước chân hai người rẽ sang hành lang kín đáo, cánh cửa bằng thép mở ra không một tiếng động. Phòng họp sáng chói bởi đèn trần cùng với ánh sáng từ màn hình hiển thị bản đồ điện tử và tài liệu phân tích.
 
Trong phòng đã có sẵn, năm người, đại diện cho hai quốc gia đứng đầu thế giới. Ghi âm và ghi hình đều bị cấm tuyệt đối. 
 
Không có phóng viên. 
 
Không có báo giới. 
 
Kết quả cuộc họp sẽ được soạn lại, làm sạch nội dung, sau đó mới phát hành cho công chúng.

Tề Du được bố trí ngồi phía sau Thanh Thiên Hạo. Khi thông báo an ninh vang lên, cả căn phòng đồng loạt đứng dậy. Cô cũng đứng, ánh mắt như vô tình nhưng thật ra vẫn lạnh nhạt lướt qua cửa chính.
 
Khi bóng người ấy bước vào – cao lớn, uy nghi, mang theo hơi thở của phương Bắc xa xôi lạnh giá khiến trái tim Tề Du bỗng chùng xuống một nhịp
 
Đi đầu, là Tổng thống, kế là Phó Tổng thống Mỹ – Mộ Dực, ánh mắt uy nghi, thần sắc khó dò. Phía sau ông ta là nhóm chiến lược gia cấp cao và bộ trưởng các ban ngành liên quan. Cạnh bên là phái đoàn đến từ Nga – dẫn đầu là người đàn ông bước đi ung dung giữa ánh đèn pha lê vàng nhạt, mặc âu phục trang nghiêm, dáng người to lớn như một con gấu đáng sợ, huy hiệu ngôi sao đỏ bạc sáng trên ve áo.
 
Người đàn ông ấy… là Tạ Cố Thương?

eyJpdiI6ImJROVplT1wvMEJUa2t1OTVGa0NFR3BBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklaMEtveHFEYVNoOVwvWW9LR2djcmNRbHlOdmlOckJlOVBsaWxqWTZ4OUJiRjNrV1loSk13dnpTZnBDQlllSnQ1VmZcL3NkdEpmektIZ3JmcFVvTmNFZ0E9PSIsIm1hYyI6ImRlNmM3YWZlZDE2ZjZjODUwYmE0ZTEyYTgwMGY5MzhkZGVhNmZhNGYwOGM2ZGEyNGE1MmU3YjVlMjc2MjU3YjUifQ==
eyJpdiI6InNHZ0RTT0xEeUdCalwva1wvS0lQXC9SY1E9PSIsInZhbHVlIjoibHBTaHVsSzlOSzNibGI2b3VRbEJZSjJ4SWRZZXcxUk94M0s3ZzZvUzIyUVpBZ1dKN2JJdUowR0xVa1RaRGdNSXpYTm1reGdDeXRVUnppeUFJZXEwNEdBbjJmQzJ3MHdmZmNhV2F0N2xMdzFOVEhVZEJpckc0a0d3Z1wvVmtBWmUyVkRNRmNxYSttYzV2dVJiY0NhYUk5ejFYTkdOOFlWSGtEaTBoa1pOMWZMT1BDeEhRTlwvcHFWNERGemlWR2haRit2MUY4TkNaenhrM2tcL3lMcWc3eVwvQzVDd0VBbzZxSXQ5N3dkYzFGak9IbjlCKzV0NG1ZMnVPa3dhMnFKazdGQzlETk0zNlFNT2dIUXdsUVlPNmF1eUl6MzlKT0NxbnlQcmN5ZW0wT3UwcGVEY3ZUeE56RnpPbXFlZFkxYnd0ZzBDUWd3WnlTYkRpeGt2VnhCeWlQaFc4S2ZKZE51Z0RXazZOMlpPOU5WbjJwaUdpbjhmWXZFR0UrTlhLWlJ2RnNHdmFGb1pVSHdscTRTYmVBUldpVWtCdmtBXC9keHRFdnN2blpGU1dTemtyQk9vOUtVaWVMZDFPcUk4NDRielUraVwvekVDM2xkM2R6R0xlbHhlZCtBb2tSSWJFUTlvTEZUQ0tyRmthOXI3MTk2ak1obHFWdWU1OW41Q3RsbjhOUVE3S1pSXC8zNWFRbm5lSTNTMUpWY1V5dGJFTll4K2pQUEZvZ050TjJObWhZUkNpUGd6RFkycXFsZWdrV2IrdFJhR0NoOE5jM0t6dVY5OVYxZXVHWEpCOEFrcXNlMWJiWnk5V2l6XC9GT2lNVG5jN1ZFUjFjYk12Wm53OUpVUlR3WFlpZjFsOXBPWFBEdE1wM2lKS0RVamFcL1J0VkcyRzQ3b0NqTnY4SmROYmttNlVkUGtGa25rem1UVXpQazdkTWg3N0xyRXpYMGY3MWhIS292NnRjZ2JabnlmNG5lUXUxN2hMZ0J2M0Jzdmc2aWhsYVFQQWNcL1RsTnFUUmJVNmJvd1lXaGlTcGdEZDREZUhCRmtYRHFaY25TV05hUDg4MVVWMlZvdVFHT0VzYWFFK3ZJWTNDc1lBWmJ3VjBGTzRHRkZrdzhPZFBXd1dlTXdxN0xydVVKS1R5TkZEeEhiS2ttZlJidUI2TTAzUTc3T1U0Z0xGRXplUm5EK2szdWRZMjkyOEJyaXJHOXplXC80eXM0TGtqRUh1cUMzQ0pwTDlWeVY1aHBEUWd1VDRiZXU3OEQ5clF1ZVlXWjV3WnlRMTBDQk1pVmk3U1dkVFwvUFA1UDF4RjhEUzFFaXNTejc3eERRdUx6WVVpUFlMNmUzamx2UWk2ZmVjWUI1K2pVRkFzRVlHd1BVQlh1R0hiU1NWalZocm8yXC8wQ3c0akdrK1ZVbXFpSWx3d3RudFpFbG1KQlpOSEpMeWhycTZJRjNkbjg0dE9haUp3Z3FmajhcL1ZscEs2aTdXMVJJdXJma0Q2MXkrUU9kVmphSWdPNzZsbUpKWG9ZXC9UUURZcXZ5cldyTDRGWWFWUE1NRTN3bjEwYUg2Q1d2SjYyeFRIanJDOVRJcTljV3ZDN1wvMUNUNHVqaTU4cVdjbG1nR0R6OThoOTNXaTNYOUh5bzh1SW9ldCtGRVNEVXpVYXRDV3dcL3hpbjBnaXMwa05kR3h0WTJTem5RcVdnWWhNZ1E5eFUydjltTk9SeURkS2c4OWVlekE5M0lDNmFwUnNjYVBNNjVoUWhMckVqRWUzWGZ4U0h1cklKZXFRb21mckRDajd1R3Q3alAzd2x2MTRod0VwejN5ZVJvNGh0bGo5V24zV2lcL0xrQ0FHb0NTMjMxb25ubXI1SWNCMUE0ck9xNjR1cG5NWUR4NXNMNG9mNXo5b3RTalNrYXhsaytmczJUNTFlRGJpQUdmWHFzdVhjNkVhWkltSFZYK1I1OThyOFNYbmUrbGJMZVptcjBuQ2dCMHNlUjBcL0JqN1V6Z3QwQ3Y1d1RFMDljamtPeU5wTGdZRnhnZHpyemU1Q2Z2XC9rWFJTNXBCRkhmVFZ6MDN5TnRGMmRBUnpNNDVnYk1PYkpjR2E2YTVwN1pmYjZpd3JIMkV1QzczV0pDM1JDY1JIV0VUa242MnBBWERZcFdtZnBYNVwvd21nTXhNaTArT2Y0WUVJTDc0QTBHanV4SWtmOWE2cWhNVXg4N2xzVnI2MUhTU2h0dXhpVFI3a01XbEJ3dVdERkFxQVJYajluamdmaXlFbUNsanJRQWZOU3VsYUx0RVwvQ3IrbnRrRVVsc3piOG9Zb0VEWlFLOUFSdXlUNTU4TXFjQjVHZTJzb3Q2U3lySWJWZlliTjhFVzMrdTY1Zk9tYWFlUW9SQVNwRGxFM0gyejRQaUllSU5wdDZ2SFhPXC9FN3dldmVPQkVlZnBpdHl2Ritkam80Zm8xUHNYMnpxSHN6Mm9nZHVWV2N3cEtrRko0cHBsOFwvRVwvNG4ra0FoWXRMa2p6bG9BUVNxUk5UYzhlNTQycGZaVjlaNzVidDg0ZzZkdUJBc1dCQ2FSN3U4a3VDNHhtcUk3UWh3XC9ZbG1FT0RpT3YwdFJLZ3lcL2ZcL2xlWnNOUWJ4XC9oR21vRVZpRlltcHFpVFcyWEdUOVFNMkNueTRUbWtHdndhM0x4WUdHTjc4R3pUY2hOK1BUb0dPcWU2MFVTSlRJT2dZZFQ2c2xxYzNsQmNtMDVmN3BcLzBMSW9SaVBxSFFlQ2FpY1I2TFFrNERVWFU5QStBTlUxWDR3N1N1eHZrQzl1S05PRmxyNWUrXC9aM0VhbDZ3S0dSYzgxM3lPbmIrd3ltcFZLYU41N3ZUd0N5VUZYZDBIa3pEVWRFeUs2SUFKbTJXOHhSY0x1UVE0ellXeGxVTlozNlpyeDJDXC9WNGRrTHM5N2lQVUtkOEVEeHRQMlZoOUU5aWV3eVFHQ2VsNWNzU0MweTY5R0RHOEl3Q2dCNXpvRTFITUtNMm9CZk8wbFYxUDQrcWJKNkNtcHlYTDk1UVBcL1FnUWFaWlk5U2xzdEd1S0ZxMWhhNkpBNDhLZWpcL0ZjXC9FQzFBVjRLMWJGWnpETGJwNXNwbmNKSHUwQmxSWVhVYlwvRnVsTjRnTjdwemlKTjBreEVZQ2hTNEFCcnBUazZ4dTZtK3JWOFM2cXU0bm5zQXRTcmx0UlNST01ORkk1RmRES1lIbWFDUkt6TXduZ29oNG9SOGFKZnhmTjIrQzgxYndLVzQrTlNUMVFEd0RlWGVWYUJrQnIrYXpVVlFPR00yNkp6Y21OODRCMnJyMDVPXC9tTW5jMks3Q2ErSG0rYUJzd1VCVDdKTklKbTN2QmM2R0dzMzVzNDh3V2gzdFNjRUQyOExcLytYVXRDVHRQNVNwVzhPbmloWWlNK0thSVgwbGhKb3VyS3VGN28xTmlyb2VMdkNpeU1lV1dXXC9FakpzV3g1NFN4UkJ4V3NtTXBOdmZkRngrVUhaQnRRcHJLQlQ1aTdBdGdpZkxGRmtSSExGN1RSdUE3RFwvSGczU0tBR21iYnlUMUtRYWtyVUpDSDdMMWdZZ1VhcFAxWnowN0IrRDcxRTNyR3NnemIyTVd6WTArQ1wvdUxPK1A4dWhleUsyYTNEVjVLT1lGd3pNcXpOS3pYV3I0d0pVWXNkakhHWnBieVZYbk55RTZmdlJ1YTB4akpVVnFzRlA4b3ljUVM3MTUrYXpGUzhBK21xRlhZekFabnFBWE1rcHdjcU50MW9tKzQreFwvbUl3Z0ZhM1Y4aktKYkxaYkRvUWZOVnRYZllVNXJWZU04YlVNWW9xU09IU1wveHh6RFpCTFZRUXdLaVFqbkpWVmhzOVlcL2JpWEJBRGFyZndZeVpRaXRGb1YrUzNsQmpBY1dKTm9sUUpKUUJqZ01VdHdRd1RvTk5YbW03d3hpRkM1d3NoT0tEaXY2bHN3ZkwxWExSTWZ3dXZjNlwvelp1TnRrS1F2ekR4MXVRTml3NkVwVWplSlNwUFY5RkIrdU9lS0hzelJMME1GU289IiwibWFjIjoiNDgwNzVkMDE2ZDE3YjI5NDIwNTcyODI5NGU3YzQ1NzE1NDA5YThjMmU4MzhmNGUxNGRmZjllZjUwMzhiYzIzZiJ9

 

Ads
';
Advertisement
x