Tầm ba mươi phút sau, Tề Thiên Vũ vừa bước xuống cầu thang, từng bước chân nặng trĩu trên mặt đá hoa cương bóng loáng. Đi qua khỏi khúc ngoặt hành lang, đã nghe vọng lại từ phía sảnh lớn là một tiếng quát lớn – giọng điệu ngang ngược quen thuộc khiến lông mày anh khẽ giật.
“Đồ không có nhân tính kia, chú không nói với thuộc hạ rằng Lý Tây Hoa này là anh em sinh tử của chú à?”
Chưa kịp phản ứng, thân ảnh cao lớn của Lý Tây Hoa đã hiên ngang xông thẳng qua cửa chính, không hề kiêng kỵ sự hiện diện của các vệ sĩ. Gã vung áo khoác ngoài sang một bên, tự nhiên như ở nhà mà thả người xuống sofa da thật, chân vắt lên đầu gối, tư thế nửa ngồi nửa ngả như thể đây là lãnh địa của mình.
Một thân tây phục đắt tiền bị hắn mặc như áo khoác ngủ. Nếu không phải biết gốc gác, thật khó tin kẻ trước mắt là gia chủ của Lý gia. Giờ lại đang cư xử chẳng khác gì một tên du côn vô lại.
Tề Thiên Vũ thong thả bước xuống bậc thềm cuối cùng, vừa tiến tới vừa đưa ánh mắt lướt qua tên du côn vô lại kia như gió rét đầu đông.
“Ngồi cho ra dáng người một chút.” Anh rẽ sang bên, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, động tác chậm rãi nhưng lại toát ra uy áp vô hình.
Lý Tây Hoa cười khẩy: “Ông đây cứ nằm đó đấy, ngứa mắt thì tới mà đuổi.”
1
Gã ngả người sâu hơn vào sofa, thái độ ngang ngược đến cùng cực.
“Anh nằm thử xem?” Tề Thiên Vũ nhướng mày, thong thả vắt chéo chân, ánh mắt không hề giấu đi sự thách thức.
“Không nằm đấy, thì làm gì được tôi?” Lý Tây Hoa liếm răng hàm, nụ cười ngang tàng chưa từng đổi sắc.
Tề Thiên Vũ không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt. Trong ánh mắt sâu thẳm kia, là sự dung túng rất riêng dành cho người anh em chí cốt.
“Gió nào đưa anh tới đây?”
“Không có gió, chỉ có bão tố thôi.” Lý Tây Hoa liếm môi, giọng lười nhác.
Tề Thiên Vũ hừ nhẹ, ánh mắt lóe lên vài phần giễu cợt: “Hay là lại bị mấy lão trong nhà hối cưới?”
Nghe vậy, Lý Tây Hoa bặm môi, cười đầy bất mãn: “Họ mà quản được ông đây chắc mặt trời mọc từ hướng Bắc. Chỉ là... thuận đường, ghé xem thằng em có sống ổn không.”
Đoạn, hắn móc trong áo ra một điếu xì gà Cuba đã cắt đầu, ngậm lên miệng như thể đang trong sòng bạc châu Âu, ném cho Tề Thiên Vũ ánh mắt thăm dò.
“Nghe tên mồ côi vợ bảo, gần đây chú vừa họp với cậu ta và Lôi Địch?”
“Ừ.” Tề Thiên Vũ đáp gọn lỏn, tay khẽ gõ gõ tay vịn.
“Mọi tuyến hàng ổn hết chứ? Có cần tụi anh phối hợp không?”
Tề Thiên Vũ khẽ lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi.
“Không cần thiết. Năng lực chưa tệ như vậy.”
Giữa bọn họ, không cần khách sáo. Mỗi người trấn giữ một châu lục, mỗi người là đế vương của một địa vực. Nhưng đứng sau tất cả, vẫn là sự kết nối bền chặt giữa những huynh đệ vào sinh ra tử.
Lý Tây Hoa bỗng im lặng trong chốc lát, rồi khẽ híp mắt lại, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Vậy còn tình trường? Có cần anh giúp không?”
Tề Thiên Vũ nâng mắt, ánh nhìn sắc như dao ném tới: “Đừng có nhiều chuyện.”
“Anh là cố vấn tình cảm bán thời gian của chú mà.” Lý Tây Hoa bật cười, vẻ mặt “anh biết ngay mà. “Cô gái hôm đó... là Lam tiểu thư, đúng chứ?”
Nét mặt Tề Thiên Vũ không thay đổi, nhưng tay lại vô thức khựng lại.
“Tôi thấy rõ ràng trong buổi tiệc tại Pháp.” Lý Tây Hoa tiếp tục, mắt híp lại. “Tiểu Du ra tay đánh tráo bạn nhảy khiêu vũ, giành cô ta về, tôi còn tưởng là kế dụ địch gì.”
“Không cần tưởng.” Giọng Tề Thiên Vũ nhàn nhạt, mang theo ý cười lạnh.
“Mắt nhìn rất tốt, quả thật cô ta rất xinh đẹp, chưa biết đến tài năng nhưng đã là con gái của Lam lão đại thì chắc chắn không thể thua người được.” Lý Tây Hoa cười khoái trá: “Tiểu Du xem chừng rất thích cô chị dâu tương lai này.”
Tề Thiên Vũ đáp không cần suy nghĩ:
“Có thể không thích sao?”
“Oh my God…” Lý Tây Hoa đưa tay che miệng, giọng điệu ngạc nhiên giả vờ đến mức khiến người ta muốn đánh. “Cái giọng này… chẳng phải là đã ‘tâm hoa nộ phóng’ rồi sao?”
1
“Tới mức để Tiểu Du dùng từ chị dâu rồi kia kìa.”
Tề Thiên Vũ khẽ liếc hắn một cái.
“Vẫn chưa chính thức.” Anh ngừng một nhịp, thấp giọng, “Đang đợi cô ấy quay về.”
“Đợi? Chú đuổi người ta đi hay sao mà giờ ngồi chờ người ta về?”
Tề Thiên Vũ: “…”
Chỉ vài phút sau, ở biệt thự phía Đông liền nghe tiếng la oai oái của Lý Tây Hoa.
***
Gió đầu xuân nhẹ lướt qua những tán cây phong, mang theo mùi hương cỏ non và chút hơi nước của dòng Potomac gần đó. Trên bậc thềm phía sau toà nhà chính, Tề Du và Thanh Thiên Hạo bước ra, bỏ lại sau lưng khung cảnh của một cuộc đàm phán chính trị căng thẳng nhưng đầy hàm ý.
Thanh Thiên Hạo vừa đi vừa liếc mắt nhìn sang cô gái đi cạnh mình, nhíu mày:
“Gì vậy, nhóc quái vật? Ai trộm hồn nhóc à? Bộ đói ngủ tới phát đờ luôn rồi sao?”
Tề Du không đáp, ánh mắt sâu thẳm như đang đắm chìm vào một mê cung tâm trí. Đôi chân vẫn bước nhưng tâm trí lại quay về khoảnh khắc trong phòng đàm phán. Cô nhíu mày, trầm ngâm:
“Tại sao... Tổng thống lại có vẻ sợ hãi Phó Tổng thống? Anh không thấy sao?”
Thanh Thiên Hạo hừ nhẹ, hai tay đút túi quần quân phục, bước đi ung dung như thể gió thổi qua cát.
“Ở giới này, chuyện đó chẳng mới mẻ gì. Nhóc có chắc cũng đọc sử Trung Quốc đúng không? Ngày xưa, hoàng đế ngồi ngai vàng, cũng sẽ bị Tể tướng ảnh hưởng vài phần.”
Tề Du vẫn chưa dứt nỗi nghi hoặc.
“Nhưng tôi không thấy là ‘ảnh hưởng’ đâu. Rõ ràng là phục tùng. Cứ như... Phó Tổng thống nắm giữ nhược điểm nào đó của Tổng thống.”
Thanh Thiên Hạo bật cười khẩy:
“Có thể là thật, con cáo già thành tinh đó. Lão leo từ chức thư ký hạng ba lên vị trí Phó Tổng thống qua ba đời chính phủ. Ở nơi này, lão là một con cáo đội mũ văn nhân, sống dai như địa long, nắm trong tay không biết bao nhiêu điểm yếu của cấp trên lẫn thuộc hạ. Người không có chút bản lĩnh... thì chẳng ai sống nổi ở tầng quyền lực ấy. Giờ Nhà Trắng... xem như là hang ổ của lão rồi.”
Tề Du vẫn không đáp, mi mắt khẽ hạ xuống. Cô vẫn cảm thấy có gì đó sai lệch. Không chỉ là bản lĩnh... mà là quyền sinh sát được Tổng thống giao phó vô điều kiện.
Hơi khựng lại, cô bất giác liếc sang Thanh Thiên Hạo, ánh mắt giễu cợt:
“Nhưng tôi thấy anh thì không e ngại ông ta chút nào.”
Nếu luận về thực quyền trong giới chính trị đương thời, cái danh Đại Thống Tướng của Thanh Thiên Hạo không chỉ là vỏ bọc quyền lực – mà là thực thể thao túng cục diện. Chưa kể nhà Thanh nhiều đời đều làm chính trị – gốc to rễ lớn. Dưới ngọn cờ của Tổng thống, cũng là người nắm danh nghĩa Tổng Tư lệnh tối cao, và dưới trướng của Bộ trưởng Quốc phòng thì chỉ còn lại Thanh Thiên Hạo đứng giữa ranh giới ấy, một người dưới hai người, trên vạn người.
Ở nước Mỹ này, danh vị ấy không khác gì một tay che trời, vừa khiến người ngưỡng mộ, vừa khiến kẻ e dè. Bất kể là nghị sĩ Quốc hội hay tướng lĩnh Bộ Quốc phòng, chỉ cần gã gật đầu, trời Nam đất Bắc cũng có thể thuận chiều gió đổi.
Thanh Thiên Hạo nhướng mày, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh:
“Quân tử hành đạo, chẳng cần e ngại tiểu nhân.”
Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng khí chất lại mang theo một loại ngạo mạn nhàn nhã bẩm sinh, không ai bắt chước nổi.
Cả hai bước xuống bậc thềm cẩm thạch trắng ngà. Gió sớm luồn qua hàng cột Corinth, quấn lấy tà áo của Tề Du, khiến bóng dáng cô như hòa làm một với bức tranh quyền lực đầy toan tính này.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nam ôn hòa, lễ độ vang lên từ phía trước:
“Xin chào Đại Thống Tướng, xin chào tiểu thư. Cô có phải Tề Mạn Linh không?”
“Chuyện gì?” Thanh Thiên Hạo nghiêng đầu, giọng lạnh tanh.
Một người đàn ông mặc vest xám sẫm lịch thiệp bước tới, trên tay cầm tệp tài liệu da cá sấu, cử chỉ không hề thô lỗ nhưng rõ ràng mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.
“Tôi là thư ký trưởng của Tổng thống, Bevis.” Người đàn ông đó nói tiếp. “Kể từ hôm nay, thực tập sinh Tề Mạn Linh sẽ được điều chuyển từ lầu Năm Góc về làm việc trực tiếp tại văn phòng thư ký Tổng thống. Ngài đánh giá rất cao tài liệu mà Tề tiểu thư đã soạn và hy vọng được cô hỗ trợ chuyên môn tại Nhà Trắng.”
Ánh mắt Tề Du và Thanh Thiên Hạo cùng tối lại.
Nếu là người khác, được điều đến trung tâm quyền lực của Nhà Trắng ắt hẳn sẽ vui mừng.
Nhưng với thân phận đặc biệt và tầng tầng mật ước đang bủa quanh Tề Du, đây chẳng khác gì tự nguyện trèo lên lưng cọp.
Thanh Thiên Hạo chau mày, gằn giọng định lên tiếng thì cô đã cướp lời:
“Được, khi nào bắt đầu?”
“Ngay bây giờ.” Người đàn ông mỉm cười, đưa tay làm cử chỉ mời. “Tôi sẽ dẫn thực tập sinh Tề đi làm quen không gian làm việc.”
Ngay lúc ấy, Thanh Thiên Hạo dịch mũi chân, khéo léo chặn nhẹ lên mũi giày của cô. Ánh mắt vẫn dửng dưng, rồi ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng buông một câu chẳng hề liên quan đến tình huống:
“Trời hôm nay có vẻ sẽ mưa, người cầm ô, không sợ mưa. Nhưng người khác thì chưa chắc.”
Bevis cũng ngẩng đầu nhìn theo Thiên Hạo nhưng anh ta chỉ thấy nắng chứ chẳng thấy mưa. Nhưng khác với Bevis, Tề Du nhướng mày khi nghe câu nói của Thanh Thiên Hạo.
Gã không nói về mưa. Tề Du hiểu ý.
Gã là đang cảnh báo: Nhóc đừng làm càn. Nhóc có thể không sợ. Nhưng tôi thì sợ.
Gã không biết sẽ ăn nói thế nào với Tề gia nói chung và Tề Thiên Vũ nói riêng, nếu Tề Du có vấn đề gì.
Cô đáp, mắt không đổi sắc: “Ô che mưa, tôi có sẵn rồi. Trời trở gió, tôi sẽ biết ngay thôi.”
Ý của cô là: Tôi cần phải đi mới biết ông ta định làm gì. Yên tâm, tôi kiểm soát được.
Tề Du đưa tay lên, vén một bên tóc ra sau tai – làm lộ ra đôi hoa tai kim cương hồng.
Thanh Thiên Hạo rút tay khỏi túi, khẽ búng nhẹ vạt áo:
“Mà túi xách của nhóc... vẫn còn để ở ghế sau đấy.”
Cô đáp lại, môi cong lên:
“Bên trong túi có một hộp bánh vị macaron mật ong chanh, bên trong có lớp nhân đặc biệt. Nếu ăn cùng dâu hồng sẽ rất tốt.”
Thanh Thiên Hạo nhướng mày. Gã nghe ra được Tề Du đang muốn nói.
Trong hộp bánh đó là thiết bị thu tín hiệu, kết nối với hoa tai tôi đang đeo.
“À, nếu có ăn bánh thì nhớ đừng để anh tôi biết. Làm phiền Đại Thống Tướng rồi.” Cô nhấn giọng.
Thanh Thiên Hạo mím môi, thở dài:
“Được.”
Chỉ một từ, như dấu niêm phong một khế ước không lời.
Tề Du mỉm cười rồi nhẹ nhàng quay sang người đàn ông mặc vest: “Mời đi trước.”
Nam thư ký từ nãy đến giờ không hiểu hai người này đang nói gì, đến khi nghe được tiếng Tề Du thì mới hoàn hồn. Anh cúi đầu, dẫn đường.
Tề Du tiến lên, vai thẳng lưng cao, bước đi không nhanh không chậm nhưng lại mang theo khí thế khiến người đối diện vô thức nghiêng người tránh đường.
Gió đầu hạ dội ngược lên thềm đá trắng, mang theo mùi sắt lạnh của quyền lực và bóng đêm đang chực chờ nuốt trọn con mồi…
Ánh mắt của Thanh Thiên Hạo vẫn dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn kia – ánh mắt thâm sâu, như có từng lớp sương mù giăng mắc. Gió thổi nhẹ qua hành lang cẩm thạch, lướt ngang mái tóc của cô gái ấy – gợi lên một cảm giác khó nói thành lời. Là lo lắng, là bất an... hay là một thứ trực giác sâu ngầm trong máu của người quen sống giữa đấu trường chính trị.
Tại sao lại là con nhóc đó?
Sự sắc sảo, trầm tĩnh, tinh thần độc lập và khả năng ứng biến của Tề Du – vốn khiến gã nể trọng. Nhưng đồng thời, cũng là thứ dễ khiến cô trở thành tâm điểm trong mắt những kẻ có dã tâm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất