Giữa lúc Washington D.C còn ngột ngạt bởi ván cờ địa chính trị, còn New York ngập chìm trong sóng ngầm nghi hoặc, thì ở Boston, thời gian lại như chậm rãi trôi dưới ánh nắng mùa đông mỏng như giấy gạo. Mặt trời rọi nghiêng qua cửa kính vòm cao của Nhà hát giao hưởng Boston, phủ lên sàn đá cẩm thạch một lớp ánh sáng vàng nhạt, nhè nhẹ như rượu ủ lâu năm.

 

Hạ Miên quản lý sự kiện kiêm luôn người đại diện toàn quyền tại Boston, đứng giữa sảnh lớn. Áo sơ mi lụa cài kín cổ, váy bút chì màu be, mái tóc đen dài buộc thấp, gương mặt không chút biểu cảm, khí chất như một đoá trà hoa mộc nở muộn tĩnh lặng, cứng cỏi mà lại thanh nhã.

 

Cô đang kiểm kê số lượng đàn vừa được vận chuyển tới. Mỗi cây contrabass đều có mã số riêng, lịch sử chế tác và quá trình bảo quản đầy đủ như một tuyệt phẩm nghệ thuật quý giá. Mắt cô lướt qua danh sách, giọng lãnh đạm vang lên:

 

“Chú ý góc xoay khi di chuyển. Cây đàn của bậc thầy Giordano là độc bản đấy.”

 

Đột nhiên–

 

“Ê!”

 

Một tiếng gọi vang lên từ phía hành lang ngoài, mang theo chút thô lỗ lẫn trêu chọc. Xé toạc sự nghiêm túc trong không khí.

 

Hạ Miên ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn quanh.

 

“Ê, cô gái nhìn lén!” Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, vang vọng khắp hội trường đang được cách ly.

1

 

Cô quay đầu lại. Và rồi...

 

Ánh mắt chạm phải một hình ảnh quen đến mức gây ngứa mắt: Lam Nhiên.

 

Chiếc sơ mi trắng hờ hững mở ba khuy cổ, để lộ cơ ngực rắn chắc cùng dáng người cao ráo không che giấu được khí chất phong lưu. Mái tóc rối nhẹ, chẳng chút kiểu cách. Quần jeans rách gối. Dáng vẻ ung dung chẳng hợp với không khí trang trọng của nơi đây chút nào.

 

Là tên oan gia háo sắc ở Aman đó.

 

Hạ Miên nhíu mày. Trong đầu liền hiện lên chữ to: Phiền phức.

 

“Cẩn thận một chút, đặt lên kệ thì phải vào khớp.” Cô không thèm liếc nhìn Lam Nhiên thêm lần nào, quay lại chỉ đạo nhân viên, giọng nói trầm ổn, dứt khoát. “Nếu trầy một vết, các người có bán mấy phần nội tạng cũng không hoàn trả về nguyên bản được đâu.”

 

Còn Lam Nhiên? Như con cáo vừa ngửi thấy mùi máu ngọt, mắt sáng rực.

 

“Ê, tôi gọi cô đấy! Bị điếc à?” Hắn lớn tiếng hơn.

1

 

Đáng tiếc, khu vực triển lãm hiện tại đã được phong tỏa tuyệt đối theo chỉ thị từ Tề gia. Ngoại trừ Hạ Miên, không ai ngoài Tề thị được bước vào. Ngay cả Giám đốc Nhà hát cũng bị mời ra ngoài trước đó.

 

Lam nhị thiếu gia – mặc dù danh vọng hiển hách, lại phải đứng ngoài nhìn như một học sinh bị cấm vào lớp.

 

“Th..Nhị thiếu gia, hay là gọi cho Tề tiểu thư?” X1 đề xuất phương án.

 

Hắn cũng phải thương lỗ tai của bản thân lắm.

 

“Nhà hát này cũng có phải của con nhóc đó đâu.” Lam Nhiên lầu bầu, nhưng đáy mắt lại lộ tia giảo hoạt. Bất thình lình cậu cất tiếng hét.


 

“Ê! Cô không để tôi vào, tôi sẽ gọi nhóc Du đấy!”

 

Câu này quả nhiên khiến Hạ Miên đang bước qua thùng đàn thứ mười hai phải dừng chân. Cô quay đầu, bước ra với dáng vẻ chẳng khác gì một vị tổng quản cung đình.

 

Lam Nhiên nhướng mày, nhếch môi:

 

“Ồ? Vừa nghe tới tên nhóc Du là sợ rồi?”

 

Hạ Miên bình tĩnh đáp, giọng đều đều, mặt không đổi sắc:

 

“Gọi đi.”

 

“Hả?” Lam Nhiên hơi khựng lại, mất hứng.

1

 

Hạ Miên vẫn lãnh đạm, ánh mắt sắc bén như mũi tên cắm vào tim Lam Nhiên:

 

“Tôi hỏi anh đấy, tai anh bị điếc à?”

 

Cô trả lại nguyên văn câu khiêu khích ban nãy, khiến Lam Nhiên đứng hình mất một khắc, sau đó bật cười như trẻ con vừa bị đánh mà lại khoái chí.

 

“Cô đúng là biết cách khiến người ta nhớ mãi đấy.”

 

Cậu vừa cười vừa rút điện thoại như rút kiếm, oai phong bấm gọi.

 

Nhưng...

 

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

 

Tiếng hệ thống vang lên lần thứ hai, thứ ba… Lam Nhiên mặt từ hồng sang tái, từ tái sang đen, rồi chuyển thẳng sang xám.

 

Từ phong thái oai phong lẫm liệt phút trước, chỉ còn lại cái bóng của một thiếu gia bị bơ đẹp.

 

X1 đứng sau khẽ mím môi.

 

Quê quá, quê chết đi được. Hắn mà là Thiếu Luật chắc tìm chỗ chui luôn rồi.

 

“Con nhóc này đúng là....” Cậu lẩm bẩm.

 

Hạ Miên đứng đó, tay khoanh trước ngực, nhìn cậu như đang xem một trò hề miễn phí.

 

“Không gọi được à?”

 

Lam Nhiên giơ ngón trỏ lên, ra hiệu cô im miệng, rồi quay đi nghiến răng.

 

Hạ Miên lắc đầu, không buồn đáp, xoay người tiếp tục công việc thì…

 

“Mỹ nhân, khoan đã!”

1

 

Cô dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt hững hờ.

 

“Mỹ nhân? Từ đó cậu dùng dễ quá nhỉ?”

 

“Cũng tùy người.” Lam Nhiên gác tay lên vai thuộc hạ Tề gia đang đứng canh mà nháy mắt. “Tôi không tùy tiện gọi người khác là mỹ nữ đâu. Tôi có gu thẩm mỹ mà.”

 

“Ồ?” Hạ Miên cười nhạt. “Gu thẩm mỹ cũng sẽ phản ánh sở thích đấy, cậu biết không? Vậy sở thích của cậu là phóng túng ở nơi công cộng?”

1

 

Câu nói nhẹ hẫng nhưng đâm thẳng vào mặt Lam Nhiên như cái tát.

 

Thuộc hạ hai bên bao gồm cả X1 – bỗng được ăn dưa hóng chuyện. Họ tự hỏi có cần trả tiền để được xem tiếp không?

 

“Vậy sở thích của cô...” Lam Nhiên khoanh tay, nhìn cô từ trên xuống dưới, mắt lấp lánh thích thú. “...là lén nhìn người khác phóng túng à?”

 

Thuộc hạ hai bên khẽ woa một tiếng.

 

Màn đối đáp này vượt cấp độ NC–17 rồi.

 


 

Hạ Miên nở một nụ cười nhạt. Không giận, không đỏ mặt, không tổn thương – chỉ là một sự khinh thường đầy khí chất.

 

“Thật tiếc, tôi không có thời gian rảnh để nhìn loại ‘phóng túng thiếu tổ chức’ như anh.” Nói rồi, cô quay lưng bước đi, dáng vẻ như đoá mẫu đơn trong gió lạnh, cao ngạo mà lạnh lùng.

 

Lam Nhiên nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác cười ra tiếng.

 

Dưới mái vòm của một nhà hát cổ, tiếng dương cầm từ đâu đó lặng lẽ ngân lên như mở màn cho một trận giao phong khác thường – không phải súng đạn, mà là ngôn từ và ánh mắt.

 

Còn giữa Hạ Miên và Lam Nhiên – có thể chưa gọi là ái tình, nhưng đã là một cuộc đối đầu không kém phần gay gắt hơn mọi đàm phán chính trị ngoài kia.

 

Lam Nhiên vẫn đứng đó, ánh mắt lấp lánh ánh cười, nhìn theo bóng lưng đang quay đi của Hạ Miên như nhìn một con mồi cuối cùng cũng sắp sa vào bẫy.

 

Cậu khẽ cười khẩy, áp điện thoại lên tai, giọng điệu tùy ý nhưng từng câu từng chữ đều có tính sát thương cao độ:

 

“Dì à, cháu là Lam Nhiên đây…”

1

 

Một chữ “dì” vang lên đã khiến bước chân của Hạ Miên cứng lại. Cô xoay đầu, đáy mắt thoáng chấn động.

 

Người duy nhất được cậu gọi như vậy chỉ có... Mộc Ly Tâm – chủ mẫu Tề gia cũng là nữ chủ của Hạ gia.

 

Mà nếu là Mộc Ly Tâm, thì... chuyện sẽ không còn là trò đùa.

 

“Dì à, tam tiểu thư Hạ gia không cho cháu vào nhà hát giao hưởng ở Boston. Cháu đang cần lấy một món đồ.”

 

Giọng Lam Nhiên nhuốm chút đáng thương, một loại ngây ngô giả dối khiến người nghe chỉ muốn đạp thẳng vào mặt hắn.

 

“Vâng, đúng vậy… Cô ấy làm khó cháu quá.”

 

Lời chưa dứt, Hạ Miên đã quay phắt lại, từng bước gấp gáp như muốn đoạt lại điện thoại ngay lập tức. Nhưng còn chưa kịp hành động, Lam Nhiên đã nhanh hơn một bước, kéo mạnh cổ tay cô, một cái xoay người, một lực siết vừa vặn – Hạ Miên đã bị cuốn trọn vào lồng ngực rắn chắc của người kia.

 

“Anh… buông tay!” Cô giãy giụa, ánh mắt tóe lửa. Nhưng cánh tay anh siết chặt sau eo cô, thân thể hai người kề sát, khoảng cách... hoàn toàn bằng không.

 

X1 đứng phía sau nhìn mà xuýt xoa.

 

Trong lòng thầm lẩm nhẩm: Chiêu này phải ghi lại, nhất định phải học!

1

 

Hạ Miên vẫn còn sững sờ, mãi đến khi nghe tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực – không biết là do tức giận hay xấu hổ. Hai má cô ửng đỏ, giọng run lên vì phẫn nộ:

 

“Buông ra! Đồ biến thái! Đồ vô sỉ! Đồ hạ lưu không dùng não mà dùng… chân thứ ba để suy nghĩ!”

1

 

Câu mắng này không chỉ chấn động lòng người, mà còn khiến X1 há hốc mồm. Đôi mắt hắn mở lớn đến mức như sắp rớt ra ngoài.

 

Cô ấy chửi thẳng Thiếu Luật như thế thật đấy sao?

 

Trong ấn tượng của anh ta, trên đời chỉ có Tề tiểu thư là người có thể khiến Thiếu Luật cứng họng, Lam tiểu thư là người có thể đụng đâu đánh đó với Thiếu Luật của họ, còn hôm nay… Hạ tiểu thư là người đầu tiên mở miệng ra đã chửi Thiếu Luật không ngớt lời.

 

X1 thầm bung ngón cái thay cho câu nói.

 

Lợi hại.

 

“Miệng xinh mà lời độc địa.” Lam Nhiên vẫn ôm cô trong tay, giọng cười thấp vang lên bên tai cô. “Cô còn chửi một câu thì tôi sẽ hôn cô một cái.”

 

Câu nói thốt ra khiến Hạ Miên đơ người. Không phải vì ngượng ngùng, mà vì... sát ý bùng lên trong đáy mắt cô.

 

“Cậu dám–” Cô nghiến răng.

 

“Tôi dám.” Lam Nhiên đáp một chữ, ngắn gọn, dứt khoát. Gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của hắn chạm vào mũi mình.

 

Giữa sảnh chính yên tĩnh, hai thân ảnh kề sát, như một cảnh quay điện ảnh kinh điển: kẻ giảo hoạt và người bị bắt nạt, dây dưa trong một mối quan hệ chưa từng định nghĩa rõ ràng.

 

“Như vậy mới ngoan. Bây giờ có thể cho tôi vào chưa?” Lam Nhiên ghé sát, giọng hắn đột nhiên trầm xuống, mang theo chút từ tính dụ hoặc, như thể câu chữ đang vuốt ve trực tiếp vào vành tai cô.

 

Từ xa nhìn lại, khung cảnh ấy… không khác gì tình nhân đang âu yếm.

 

Thuộc hạ đứng canh cửa trợn mắt nuốt nước bọt.

eyJpdiI6IjJjMDZWQ3JRdW5QSGRMWTdNR1BkR2c9PSIsInZhbHVlIjoiMEZkZUErbENLOVpacUJUZDdIbkZkVGRPUUF3XC9VY1hOMHRyRDhweXVUb01zZzE2VVhOVkVCamRiZlJyTEVoaXRKRG8rYms1SUFnSTErQklTOEwxNjNnPT0iLCJtYWMiOiIzZWQzYWIzNTU2ZDk0ZjEzOTU2OGY3NDJiNmVkMmEyOGY1MzA3MzdjYThjZjc4OWI3NzI2ODQxZDM3MjYwZjRiIn0=
eyJpdiI6IlhJNDBNV2hNMEFpMEgxWDJQK2JmWmc9PSIsInZhbHVlIjoiaWhjbVwvRlAwWXdIaklXK2N1NGdCOTZaNXRjSTJPVDhCQU4yQjZNWFVodU9xRlFNZnhaQXZvdkEwNzNlNHRiTWhaZE9SRnBLSlVaMDZ6enJlblg1cHluVWl3ZjEwR056Z2dcLzJvblR1NlFTdytyVkRHeHRYeHRtNjR2Wng3N0RXYkZkb2pQSHp4VGFNZGJqNHRXTXpRQnZobitcL1VPODdsMGtvaHpTQjhIU2ZybXNpb3ZQVVg2RzdlM01XckpaVjNPenFRTVpOSDQ3N2RSK24rRTloQ0VBMlp0ckI2QmF0cW9wR2U5QzJrWlhTZmF1Uno1clMyXC9qd29FKzRQRzh5UUljZWZKUlwvZ1dBeE5EbjBNemUzUUNZUT09IiwibWFjIjoiMTUwMzMyYzkzMGFhNDM5YzhmNzdhNDg1ODA4MGVlYzM2MzQ5NmRkODhhYmFjYjY1MjMyNzYyNjljZDliZDhiMSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x