Hạ Miên siết chặt nắm tay, rít qua kẽ răng:

 

“Được, để cậu vào là được chứ gì... giờ thì thả tôi ra, tên chết tiệt.”

 

Lam Nhiên cuối cùng cũng nới lỏng cánh tay, nhưng khóe môi lại nhếch lên, một nụ cười mang theo ánh sáng giảo hoạt như hồ ly đắc ý. Cậu từ từ đứng thẳng người, ‘tiện môi’ hôn khẽ lên má Hạ Miên, nơi đã đỏ hồng như nắng chiều, vừa thẹn thùng vừa giận dữ.

1

 

“CẬU!”

 

Hạ Miên sững sờ, cả người như đông cứng trong giây lát. Cô ôm má, trừng lớn mắt, ánh nhìn như mũi tên bạc bắn thẳng vào Lam Nhiên đang đắc ý. Ánh mắt ấy nếu sắc thêm chút nữa, e là có thể chém vỡ mặt cậu. 

 

Lam Nhiên phẩy tay như không có gì, bước qua cổng kiểm soát an ninh bị phong tỏa, đi vào trong như thể nơi này là lãnh địa của mình, bước chân nhàn nhã, dáng vẻ tiêu sái như gió xuân không vướng bụi trần.

 

“Tên khốn kiếp!” Hạ Miên cắn răng, giơ chân đá mạnh một nhịp gió, suýt nữa đạp gãy gót giày của chính mình.

 

Hạ Miên hận không thể đạp cậu một cước ngay giữa nhà hát. Nhưng ngặt nỗi... cô đang mặc váy ôm, gót giày mảnh như đầu tăm, đạp không chết người ta thì người đầu tiên đo sàn chắc chắn là cô.

 

Cô siết chặt váy, chỉnh lại cổ áo và hô hấp vốn đã bị làm loạn, rồi cũng bước vào trong, ánh mắt liếc về phía lưng áo sơ mi trắng đang lơ đãng phía trước như muốn thiêu cháy.

 

Lam Nhiên như cảm nhận được sát khí từ sau lưng, cậu bước chậm lại, cố ý điều chỉnh bước chân để ngang hàng với cô. 

1

 

Hạ Miên liếc mắt nhìn, liền hiểu rõ ý đồ. Cô chầm chậm bước… chậm hơn cả tốc độ của một cụ già chống gậy.

 

Lam Nhiên nhướng mày, không tiến mà lùi, khiến khoảng cách giữa hai người chẳng thể rút ngắn mà cũng không thể kéo xa. Mà khoảnh khắc ấy, không gian như nhuốm màu trêu ghẹo của một vở kịch tình ái thâm sâu.

 

Không muốn dây dưa thêm, Hạ Miên dứt khoát nhấc chân tăng tốc. Gót cao chạm sàn vang lên những tiếng “cộc cộc” dứt khoát, lưng thẳng, vai ngẩng—khí chất lạnh lùng cao quý như sương tuyết đỉnh sơn.

 

Thế nhưng...

 

“Á!” Một tiếng kêu khẽ vang lên, đầy bất ngờ.

 

Cổ chân cô trật nhẹ một cái. Mắt cô hoa lên, đầu óc còn chưa kịp phân tích trọng tâm cơ thể thì thân thể đã ngã về phía trước.

 

Trong khoảnh khắc ngỡ như sẽ đâm sầm vào sàn đá cẩm thạch cứng như đắp mộ cuộc đời, một cánh tay rắn chắc kéo cô lại. Hạ Miên nhào thẳng vào lồng ngực ấm nóng, mùi hoa nhài pha lẫn rượu rum cổ điển, âm ấm nồng nàn và lười biếng như chủ nhân của nó, một lần nữa vây quanh cô.

 

Lại là hắn.

 

Lại là Lam Nhiên.

 

Người cô áp sát người hắn. Bàn tay cậu siết nhẹ sau lưng cô, như không chút khách khí cũng chẳng giả vờ quân tử. Hơi thở hai người giao nhau, cách nhau chưa đầy một tấc. Không khí như bị nung nóng bởi cơn điện giật vô hình.

Lam Nhiên nghiêng đầu, giọng nói như cười như không, hạ thấp xuống bên tai cô:

 

“Tôi có nên nghĩ rằng... cô cố tình muốn rơi vào vòng tay tôi không?”

 

Ánh mắt của cậu như có thể nhìn xuyên qua linh hồn người đối diện. Nó vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm, như một con thú hoang được bọc trong lớp da người trác tuyệt.

 

“Cậu!!!” Hạ Miên cắn môi, vừa giận vừa thẹn. 

 

“Tôi không có ý định làm trưởng bối của cô.” Lam Nhiên cau mày nhắc nhở. “Gọi tôi là Nhiên được rồi.”

 

Hạ Miên gồng vai, toan đẩy mạnh Lam Nhiên ra, nhưng chưa kịp hành động, cổ chân truyền đến một luồng đau đớn như xé rách gân cốt.

 

“Khốn kiếp!” Cô rít khẽ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

 

Tất cả câu chửi thề trong cả hai mươi ba năm cuộc đời, có lẽ là dùng hết cho ngày hôm nay.

2

 

Lam Nhiên cảm nhận được sự khác thường. Cậu cúi đầu nhìn chân cô, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói vẫn là kiểu lười biếng trêu chọc nhưng ngữ điệu đã có phần nghiêm túc hơn:

 

“Trật chân rồi? Cô thật biết chọn thời điểm để thu hút sự chú ý đấy.”

 

“Cậu im đi.” Hạ Miên thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

 

“Đừng nhúc nhích nữa.” Giọng cậu bỗng thấp đi, nghiêm túc khác thường.

 

“Tôi không cần cậu quan tâm.” Hạ Miên cố chống đỡ, lời nói kiên cường nhưng thân thể lại không thể đứng vững.

 

Lam Nhiên dứt khoát cúi người, tay luồn qua dưới đầu gối và sau lưng cô, một nhấc đã bế cô lên khỏi mặt đất – một cách dứt khoát như nhấc một đóa phù dung nhẹ bẫng.

 

“LAM NHIÊN!” Hạ Miên hét lên, hai tay chống vào ngực cậu.

 

“Đừng lo, vòng tay tôi chỉ dùng để đỡ người đẹp, không có chức năng tấn công.” Lam Nhiên đáp lại, khuôn mặt nửa cười nửa thật, khiến người ta không biết là đùa hay thật.

 

“Bỏ tôi xuống! Tôi tự đi được!”

 

“Để cô tự đi mà ngã tiếp à?” Lam Nhiên nhướng mày, liếc qua đôi giày cao gót mảnh mai. “Còn đứng được thì cũng giỏi đấy.”

 

Cô vùng vẫy, nhưng vô ích. Cậu cười khẩy.

 

Khán phòng phía trước vẫn đang vang lên tiếng dương cầm dịu dàng, như tiếng nước róc rách giữa rừng sâu. Nhưng trong khung cảnh ấy, một Hạ Miên rơi vào vòng tay Lam Nhiên, một nhị thiếu gia cười cợt ôm lấy mỹ nhân, một đôi mắt lặng thầm chạm nhau – bức tranh đó, hơn cả tình ca, là một khúc dạo đầu của định mệnh.

 

Lam Nhiên ôm Hạ Miên trong vòng tay, bước đi không chút do dự. Dáng cậu cao lớn, bước chân trầm ổn. Khi đặt cô xuống chiếc ghế nghỉ chân giữa khán phòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đang đặt một món bảo vật lên bệ thờ cẩm thạch.

 

Không có lấy nửa phần thô bạo, chỉ có sự cẩn trọng khiến người ta bất giác phải suy ngẫm.

 

Người ngạo mạn và phóng túng như Lam Nhiên, vậy mà… lại có thể dịu dàng như thế.

 


 

Hạ Miên khẽ chau mày, định tránh đi ánh mắt và vòng tay vừa ôm vừa quấy của người đối diện, nhưng cổ chân đau nhức khiến cô không thể động đậy.

 

“Ngồi yên.” Lam Nhiên trầm giọng.

 

Lam Nhiên quỳ một gối xuống sàn gỗ, vạt áo sơ mi trắng sạch sẽ trải nhẹ trên gối, từng cúc áo mở lộ ra cơ ngực hút mắt. Cậu không nói không rằng, cúi đầu tháo giày cho Hạ Miên.

 

Cảm nhận được bàn tay nam tính chạm vào cổ chân, Hạ Miên phản xạ rút chân lại.

 

“Đừng có chạm lung tung, tôi tự làm.” 

 

Nhưng chân vừa động đã đau nhói, lại không thoát khỏi tay Lam Nhiên. Cậu nhướng mày, ánh mắt mang chút nguy hiểm lẫn trêu tức:

 

“Nếu cô còn nhúc nhích, tôi sẽ tháo cả cái váy luôn đấy.”

2

 

Hạ Miên trừng mắt nhìn cậu, ánh lửa trong mắt lập tức tắt ngúm. Cô mím môi, vẻ mặt đầy bất mãn nhưng không vùng vẫy nữa.

 

Lam Nhiên nhấc cổ chân cô lên, đầu ngón tay vuốt dọc theo phần gân bị kéo lệch, biểu cảm chuyên chú, trầm mặc đến lạ. Ngón tay cậu lạnh, lại rắn chắc, khiến Hạ Miên có cảm giác như từng chỗ bị đau được dịu đi phần nào.

 

“Trật khớp nhẹ thôi.” Cậu nhận xét.

 

Ngay khi Lam Nhiên đổi tư thế, định dùng tay bẻ lại khớp, Hạ Miên vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt như dao:

 

“Khoan! Cậu tính làm gì? Tôi không tin cái tên chuyên gây xui xẻo như cậu đâu!”

 

Lam Nhiên dừng lại, cười nhẹ, ngước mắt nhìn cô, trong mắt ánh lên tia cười bất cần.

 

“Tin tôi đi, tôi đâu có muốn cô què chân đâu. Nhóc Du mà biết, chắc sẽ ném tôi vào biển cá mập.”

 

“Tôi đã nói không mà!”

 

Lam Nhiên phì cười, ngồi ngả lưng ra sau, tựa như buông bỏ ý định. Nhưng ngay sau đó, cậu thản nhiên chuyển chủ đề, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn những chiếc contrabass đang được trưng bày dọc theo hai bên tường.

 

“Chỗ này do Tề Du nhờ cô sắp xếp à? Trông cũng không tệ, tạm gọi là có thẩm mỹ.”

 

Hạ Miên nhíu mày, cảnh giác lộ rõ trên mặt:

 

“Nhưng làm sao, cậu biết được chỗ này của Tề tiểu thư?”

 

Lam Nhiên mím môi, giả vờ như đang suy nghĩ điều gì to tát lắm, rồi bỗng nhếch miệng cười, ánh mắt xảo quyệt như cáo nhỏ vừa cắn trộm trái đào tiên:

 

“Còn ai quen nhóc Du mà không biết con bé có máu mê contrabass chứ? Sở hữu nhiều cây đàn quý hiếm như vậy. Nhìn xem, mấy cây đàn ở đây đều là hàng độc bản, mỗi cây lại có một dấu khắc riêng của nhóc đó. Gu thẩm mỹ kiểu đó… không phải Tiểu Du thì còn ai vào đây?”

 

Hạ Miên khoanh tay, hất mặt đầy chế giễu:

 

“Cậu hiểu Tề tiểu thư dữ ha.”

 

Lam Nhiên nhún vai, bàn tay vẫn giữ lấy cổ chân cô, ngữ điệu không mấy quan tâm nhưng lộ rõ sự thân thuộc:

 

“Chơi với nhau từ nhỏ, không thân thì cũng phải quen. Tề Du ấy mà, ngày bé cứ hễ thích cái gì là sẽ khắc dấu riêng lên thứ đó. Trước là đồ chơi, sau này là contrabass, bây giờ có lẽ là vũ khí. Con bé không bao giờ giấu được tính cách chiếm hữu đó.”

2

 

Hạ Miên khẽ nhướng mày, ánh mắt như có như không.

 

“Nghe như lúc nhỏ, cậu từng bị Tề tiểu thư giành đồ vậy.”

 

“Con bé đó, có hiền lành bao giờ.” Lam Nhiên cười, mắt khẽ híp lại. “Cô quen biết Tiểu Du lâu chưa?”

 

“Năm Tề tiểu thư và Tề thiếu gia lần đầu đến Trung Quốc, hình như năm tôi mười tuổi.” Hạ Miên cau mày, lục lại ký ức.

 

“Năm hai người đó đến Trung Quốc… là năm Tiểu Du năm tuổi. Cô bằng tuổi anh Vũ sao?” Lam Nhiên có đôi chút ngạc nhiên.

 

Hạ Miên bắt ý chính trong câu.

 

“Nghe cậu gọi Tề thiếu gia là ‘anh’, vậy cậu nhỏ tuổi hơn tôi? Còn không gọi tôi bằng chị?” 

 

“Được thôi, nếu chị muốn già đi thì tôi sẽ gọi.”

 

Nhưng ngay lúc Hạ Miên mất cảnh giác, Lam Nhiên đã bất ngờ cúi người, nắm cổ chân cô rồi nhanh như chớp – bẻ lại khớp chân vừa trật.

 

“Rắc!” Một âm thanh nhẹ vang lên, như một tiếng bật nhỏ của bánh răng vừa khớp đúng rãnh.

 

Hạ Miên trợn tròn mắt. Đáng lý phải đau, nhưng ngoài tiếng bật ấy ra, cô lại không cảm thấy gì cả – cơn đau đã biến mất như chưa từng tồn tại.

 

Hạ Miên sửng sốt nhìn Lam Nhiên, mở to mắt như thể lần đầu phát hiện ra người này biết làm người.

 

“Ơ… hết đau rồi?”

 

Lam Nhiên nhếch môi, khóe môi cong lên khinh khỉnh:

 

“Chuyện nhỏ như móng tay. Ba việc này mà cũng làm khó tôi thì tôi đã bị đuổi khỏi Lam Bang từ mười năm trước rồi.”

 

“Cậu từng làm rồi à?” Hạ Miên nheo mắt hoài nghi.

 

Lam Nhiên cúi đầu, từ tốn mang lại giày cho cô, động tác không nhanh không chậm, lại cực kỳ cẩn trọng, như đang xử lý một món đồ cổ vô giá.

 

“Từng làm?” Cậu cười nhạt “Phải là làm rất nhiều lần.”

 

“Cứu người hay đánh nhau?” Hạ Miên hỏi nghiêm túc.

 

Lam Nhiên không trả lời ngay, mà ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên dịu lại. Cậu nói, giọng trầm xuống như chìm trong một tầng ký ức xa xăm:

 

“Để cứu chính bản thân mình.”

1

 

Ánh mắt Hạ Miên thoáng ngạc nhiên. Cô nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu – nơi ánh đèn hắt xuống tạo thành những đường nét vừa sắc lạnh vừa mang theo một loại dịu dàng bí ẩn.

 

Có thứ gì đó… trong tim cô thoáng chùng xuống.

 

Một Lam Nhiên phóng túng, láu cá, ngả ngớn… thế mà trong phút chốc, lại hiện lên dáng vẻ từng trải, như có một quá khứ nào đó không thể kể tên.

 

“Chị không sao thì làm việc tiếp đi, tôi đi đây.” 

 

“Bảo cậu gọi bằng chị thì cậu liền gọi, ngoan vậy sao?” Hạ Miên lên tiếng chế giễu một câu.

 

“Thế chị muốn tôi hư hỏng sao? Bé cưng…bạo quá đấy.”

 

Hạ Miên thoáng ngẩn người. Lam Nhiên nhếch môi nhìn cô, không đợi người đối diện kịp tức giận.

 

“Lần này, chị nợ tôi một ân tình.”

 

“Tôi chỉ nợ cậu một cú đạp.” Hạ Miên lườm người con trai trước mắt.

 

“Vậy nhớ đạp nhẹ thôi, tôi còn dùng mặt này để đi cua gái. Đi đây.”

 

Dứt lời, Lam Nhiên đút tay vào túi, bước lùi vài bước rồi xoay người đi mất.

 

Hạ Miên nhìn theo bóng lưng vững chãi của Lam Nhiên, nhịn không được mà tháo giày quăng về phía Lam Nhiên vừa đi mất hút.

 

“Tôi khinh!”

eyJpdiI6IjNRR2pScStSZFBMOWJUaHR1OGJwWGc9PSIsInZhbHVlIjoiRWxKTGZHV0xCWTZcL2RaaW13bVRtNlpKRk8xVEJcL3hFXC9aRFI4SDNLSHJBRkRuandaQ0J1R3M2cFNMcEdxamhzU2tkbW1IMGhOZ2o5XC9uOGtLV1JubUVnPT0iLCJtYWMiOiJjY2QxYzJjZjY5MzkyZGNmYmRmOTY3MmMwMjI4ZjYwMTJkMzg2YjlmNDE1Nzg4Y2RmZTBlY2Q1OTUzMWQ3ODMzIn0=
eyJpdiI6IlwvMWVYamErS2JMbHJmdWJNWEo3azZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik56aTkzbzdQdXphbGxkOUdFeFB3S2lXc3FzTWhlWld0VWJkMGZxUWVuQ3c3a25USWFUUmp1WitZQTM4dmo3ckVsK290czRxNGhiekZjWGhqUCt5S1VBdGtUUHFDbXQ0YzBcLzBwQ2pFcjRKUmlwTk0rNXpnK2VJNTNiXC9uM01vWE1cLzNWWTZEamF5RlI0ZkZBTkMwaTlPbXNwOURlUVhEYk80ZTZXcVNPZWRyNGV0UmxGSVlkaXQzVldZUFhsTEJFSlI5U3FnZWtCSGdBYlwvVlJQOGpaOGhwWWR3cXZMTVNMYThKS2pENWdYR3B3OURMcCtnZDNDRytHbDdZNHRUanZZbVZiZG1DVExSNVo4QTNXUjM3N29OWnBJd2hKZU8ySUMxMWd6Ykd5YW81UT0iLCJtYWMiOiJjMGUxNTYyNGZjMTUzNWQxNTdjZDA2NTEzOTMwMmNlZDJiNDhiN2VlNWRjYzA1NzFiNzMyYjM5YzgxMDgyMGNmIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x