Trong Blair House - phủ thượng khách danh giá chỉ dành cho nguyên thủ và những nhân vật được Tổng thống Hoa Kỳ chính thức mời đến lưu trú khi đến Washington. Sáng nay yên tĩnh đến kỳ lạ. Những tấm rèm nhung dày chắn hết ánh sáng ngoài trời, trong phòng chỉ còn ánh vàng ấm dịu rọi xuống từ chiếc đèn trần cổ xưa bằng pha lê Áo.
Sâu trong phòng khách tầng một, Tạ Cố Thương đang ngồi yên lặng trên chiếc ghế sofa da đen, một tay vắt hờ lên tay ghế, tay còn lại cầm điện thoại vừa sáng đèn.
Màn hình hiện ra một tin nhắn.
Mạc Sâm:
Đã cho người dò xét.
Không thấy Tề tiểu thư đi cùng Thanh Thiên Hạo.
Có người thấy trong lúc cả hai đang đi cùng nhau thì bỗng có một người đàn ông đi đến nói gì đó, sau đó Tề tiểu thư đi theo người đàn ông đó vào Nhà Trắng.
Thanh Thiên Hạo sau đó có vẻ bình thường, nhưng tôi cảm giác... cậu ta rất lo lắng.
Tạ Cố Thương khẽ cau mày. Đầu ngón tay chai sạn siết chặt điện thoại.
Dù là ai, hễ chạm vào Tề Du, hắn đều nhạy cảm hơn cả khi đối mặt với những thế lực đen tối nhất.
Hắn khẽ dựa lưng vào sofa, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần. Không ai biết được trong lòng người đàn ông này đang nổi lên một đợt sóng ngầm mãnh liệt đến nhường nào.
Hắn không sợ bất cứ điều gì, cả phản đồ, cả chiến tranh lạnh, cả đàm phán thất bại.
Nhưng... hắn sợ làm Tề Du tổn thương.
2
Hắn không nghĩ sẽ gặp lại cô ở nơi này - trong thân phận Tạ Trì, còn đàm phán về lĩnh vực vũ khí - lĩnh vực gắn liền với sự phồn vinh của Tề gia.
Hắn không có ý định giấu Tề Du về thân phận Tạ Trì, Hắn chỉ trách bản thân đã không suy nghĩ chu đáo trước đó. Để giờ không kịp giải thích, khiến cô có thể lại thêm một lần nữa... rút về vỏ bọc đề phòng cố hữu.
Vì sao hắn nghĩ về điều đó?
Bởi cô không nhìn hắn.
2
Thậm chí suốt thời gian cuộc họp, ánh mắt cô chưa từng rơi xuống người hắn một lần. Từng chữ cô ghi, từng nét bút nghiêm cẩn như thể muốn dùng hành vi trầm tĩnh để che đậy cảm xúc.
Hắn có thể cảm nhận được
Hành động đó như sự im lặng mang ý nghĩa bài xích cao độ.
Tạ Cố Thương nhắm mắt. Ngón trỏ nhẹ miết ấn đường, cử chỉ có phần mệt mỏi nhưng chứa đầy tính toán. Tâm trí hắn giờ như một chiếc la bàn lệch trục - xoay không ngừng giữa lý trí và xúc cảm.
Đối với hắn, Tề Du không giống bất kỳ ai - cô không mềm yếu, không buông thả, càng không dễ dàng bị khuất phục. Cô có niềm kiêu hãnh bẩm sinh, lại sống trong thế giới quá nhiều sự thật tàn khốc, khiến bản năng đầu tiên của cô là nghi ngờ tất cả, kể cả sự dịu dàng. Hắn phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lần cẩn trọng quan sát, hắn đã phải dùng đến bao nhiêu dịu dàng và nhẫn nại, từng chút, từng chút dỡ bỏ lớp phòng ngự nơi trái tim cô... để cô thôi dè chừng, thôi gồng mình khi đối diện với hắn.
Vậy mà giờ đây - chỉ một sơ suất, mọi thứ có thể quay về vạch xuất phát. Không, thậm chí còn tệ hơn.
Cọp nhỏ của hắn, một khi đã xù lông, sẽ không chỉ gầm gừ mà sẽ trực tiếp cắn vào cổ họng kẻ làm cô mất niềm tin.
1
Hắn chưa từng e sợ quyền lực của nước Mỹ. Cũng không kiêng dè giới chính trị đầm lầy của thế giới này. Nhưng điều duy nhất hắn không dám đánh cược - là ánh nhìn của Tề Du khi mất niềm tin vào hắn. Một ánh nhìn có thể khiến hắn... như rơi vào hầm băng giữa sa mạc.
Lúc này, cửa phòng mở ra. Mạc Sâm bước vào, dáng người cao lớn mặc âu phục đen như thể hoà vào bóng tối hành lang.
"Ngài Cố vấn." Giọng anh ta thấp, mang theo chút dè dặt.
Tạ Cố Thương vẫn không mở mắt, trầm giọng hỏi:
"Thế nào rồi?"
Mạc Sâm tiến lên, cúi xuống ghé sát tai hắn nói gì đó. Chỉ vài câu ngắn, Tạ Cố Thương liền mở mắt. Làn khí trầm ổn quanh thân thoáng chấn động. Ánh mắt hẹp dài khẽ nheo lại, lưỡi dao vô hình ẩn dưới vẻ điềm tĩnh thường nhật bắt đầu lóe sáng.
"Sự thật?"
"Vâng, đã được xác nhận." Mạc Sâm gật đầu.
Khớp ngón tay Tạ Cố Thương siết chặt lấy tay vịn ghế, khớp xương trắng bệch.
Tề Du... vậy mà lại lọt vào tầm ngắm của đám chính trị gia? Hắn quả thật không lo thừa.
Tạ Cố Thương khàn giọng, ngữ khí nặng nề như đá đè trong lồng ngực:
"Đã làm theo lời tôi chưa?"
"Vâng." Mạc Sâm đáp. "Đã phẫu thuật thẩm mỹ và thực hiện cơ chế 'nhà sang khách'."
Toàn bộ đoạn hội thoại, nếu người ngoài nghe thấy, e rằng sẽ chẳng hiểu nổi một chữ.
Trước đó, để bảo toàn tuyệt đối thân phận cho Tề Du, Tạ Cố Thương đã sớm bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Hắn hiểu rõ ở nơi quyền lực và lợi ích giao nhau như Washington, chỉ cần một kẽ hở nhỏ cũng đủ khiến một người bị bóc trần dưới trăm ngàn con mắt soi mói.
Phòng khi có hệ thống mật thâm nhập hoặc truy cập trái phép từ chính phủ, hắn cho người thiết lập một cơ chế đánh tráo tự động nằm sâu trong tầng mã bảo mật của Spectre. Một khi có truy vết bất thường không qua cổng xác thực nội bộ, toàn bộ dữ liệu sinh viên của Tề Du tại MIT sẽ tức khắc bị tráo đổi.
Giao diện hệ thống sẽ hiển thị một gương mặt khác một hình ảnh được tạo bằng AI, không trùng khớp với bất kỳ dữ liệu sinh trắc học thật nào. Tên tuổi, học lực, lý lịch... đều được tái kiến lập theo một hồ sơ ảo, hoàn chỉnh đến mức ngay cả nhân viên tình báo cũng khó phân biệt thật giả.
Không chỉ vậy, trên hệ thống thực tập liên kết với NSA, thông tin học thuật của cô cũng đã được âm thầm hoán đổi - trường ghi danh không còn là MIT, mà là Columbia. Tất cả đều diễn ra trong một thao tác mờ tịt, không để lại bất kỳ dấu vết can thiệp thủ công nào.
Chỉ cần bất kỳ ai dám truy cập thông tin của cô trái phép, thứ họ thấy... chỉ là một ảo ảnh được hắn dựng lên để đánh lạc hướng.
Đây là kế hoạch Tạ Cố Thương đã lên từ trước khi để Tề Du bước vào lằn ranh bạch - hắc.
Tạ Cố Thương gật nhẹ, thở dài một hơi, thân hình thả lỏng tựa hồ trút được một phần gánh nặng. Thân hình cao lớn tựa hẳn vào lưng ghế sofa, ngón tay thon dài vô thức gõ nhịp trên tay vịn.
Ở hắc đạo, có Tề gia là thiên hậu chống lưng cho Tề Du, để cô có thể tung hoành ngang dọc, không cố kỵ ai.
Vậy thì ở bạch đạo, nơi quy củ và danh nghĩa được dùng làm lưỡi dao giết người. Tạ Cố Thương hắn sẽ chống đỡ toàn thiên hạ. Một tay che mưa chắn gió, một thân cản mũi dùi chính trị. Tề Du chỉ cần đứng đó, ung dung tự tại, mọi hiểm họa ngầm... hắn sẽ thay cô dọn sạch.
"Ngài Cố vấn không nghĩ nên để lại chút khoảng trống trong đàm phán hôm nay sao? Vì nếu siết chặt quá, họ lại nghĩ thêm kế."
Tạ Cố Thương kéo nhẹ cổ tay áo.
"Tôi chưa từng để Mỹ quyết định giới hạn của mình, càng không để họ chạm vào người của tôi."
Mạc Sâm lặng im. Bởi anh biết, "người của tôi" ở đây... không phải là Nga.
Mà là cô gái họ Tề, ngồi trong buổi đàm phán hôm nay.
Mạc Sâm rất thức thời, anh cúi đầu chào rồi tự giác đi ra ngoài - để lại không gian cho Tạ Cố Thương.
Một lúc sau, Tạ Cố Thương đảo mắt nhìn về màn hình điện thoại mà lẩm bẩm.
"Tề Du, tôi hy vọng em sẽ không vì một thân phận lạ lẫm mà nghi ngờ tôi. Hy vọng... em hiểu, dù tôi mang bao nhiêu lớp mặt nạ, người tôi muốn che chở, từ đầu đến cuối - vẫn là em."
2
Hắn nên nhanh chóng tìm cơ hội ở gần với cọp nhỏ mới được.
Không khí trong căn hộ quân đội của Thanh Thiên Hạo căng như dây đàn.
Ánh sáng ban mai vừa hắt qua lớp rèm kéo nửa, chiếu lên nền gỗ óc chó sẫm màu một dải ấm áp mơ hồ. Thanh Thiên Hạo mở cửa bước vào, sắc mặt thoáng trầm. Ánh mắt sắc như lưỡi dao vừa lia đến bàn ăn, toàn thân liền cứng lại một thoáng.
Ngay trong phòng khách, Nam Cung Tinh Uyển đang ngồi vắt chân trên sofa, một tay cầm lát sandwich cắn dở, tay còn lại cầm ly sữa còn chưa kịp đặt xuống bàn mắt liếc lên sắc lạnh.
Chết tiệt. Gã quên mất Tinh Uyển vẫn đang ở căn hộ.
Nam Cung Tinh Uyển nhíu mày, mím môi như muốn nuốt luôn nửa câu chất vấn vào lòng, ánh mắt giận dỗi ấy tựa một con mèo nhỏ đang quắp móng vào cánh tay chủ nhân.
"Ai cho anh mang em về đây?" Giọng cô mềm nhưng sắc bén, giống như một cây roi nhung quất thẳng vào tai người nghe.
2
Thanh Thiên Hạo khẽ cười, đóng cửa cái cạch. Dáng người cao lớn như một bức tượng quân nhân, nhưng khi xoay đầu nhìn cô gái ấy, ánh mắt gã lại nhuốm màu ôn hòa hiếm thấy.
"Mang hôn thê về nhà... còn cần xin phép sao?"
Tinh Uyển bật dậy khỏi ghế, sải bước như một cơn gió cuốn tới trước mặt gã. Bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng lấp lánh ánh nắng sớm khiến thân hình mềm mại như suối chảy - nhưng đôi mắt thì lại cương nghị như lưỡi dao.
"Cần! Hành động này của anh là bắt giữ người bất hợp pháp!" Nam Cung Tinh Uyển bước tới, đứng đối diện, ngẩng đầu thẳng lưng. Cô giơ tay chỉ thẳng vào ngực hắn. Mái tóc vàng mượt thắt gọn sau gáy, đường cong cần cổ trắng ngần lộ ra dưới cổ áo, khí chất vừa kiêu kỳ lại vừa tươi tắn. Ánh mắt sắc sảo như dao, đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Thanh Thiên Hạo chẳng nói một lời thừa. Tay duỗi ra, ôm gọn vòng eo thon, kéo cô dính sát vào lồng ngực, cúi đầu phủ xuống đôi môi hồng vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Mùi trà sữa buổi sáng còn vương nơi môi, lưỡi gã lướt qua đầy trêu tức, vừa như trấn an vừa như khống chế.
Tựa như tuyên bố chủ quyền, như dập tắt cơn giận, như muốn vơ vét toàn bộ sự bướng bỉnh của cô vào đáy lồng ngực mình.
Một nụ hôn vừa bá đạo, vừa sâu sắc.
Nam Cung Tinh Uyển bị ép đến phải nhón chân, bàn tay nhỏ đập nhẹ lên vai gã, muốn đẩy ra nhưng lực đạo chẳng đáng nhắc đến. Mùi hương trên người hắn - lạnh mát, sạch sẽ, xen lẫn mùi thuốc súng cũ bao trùm lên hơi thở cô.
1
Tới khi thân thể cô mềm nhũn trong vòng tay, Thanh Thiên Hạo mới chịu buông lỏng, còn cố tình cắn nhẹ môi dưới kéo ra một đoạn, ánh mắt âm u như muốn nhấn chìm đối phương.
"Quản cái miệng nhỏ của em lại. Nếu không, anh sẽ dùng cách khác để bịt nó."
1
Dưới ánh nắng vàng nhạt rọi qua khung cửa kính bán hột xoài, hơi thở dồn dập, bầu không khí vương mùi ấm nóng của hormone sau một pha giằng co giữa hai cá thể mang tính khí đều ngang ngược, ai cũng không chịu thua ai.
Thanh Thiên Hạo kéo cô vào lòng, đầu ngón tay vẫn còn đặt nhẹ trên vòng eo nhỏ nhắn như thể cố ý không buông. Ánh mắt sắc lạnh thường ngày bỗng tan đi vài phần, thay bằng vẻ mị hoặc nguy hiểm.
Nam Cung Tinh Uyển đỏ mặt, muốn mắng nhưng chưa kịp bật tiếng đã bị hắn kéo đến sofa ngồi xuống. Một tay vẫn gác ngang eo cô, tay còn lại vuốt nhẹ cằm cô như chơi đùa với thú cưng.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Hỏi thừa." Giọng cô cụt ngủn, rõ ràng còn đang giận nhưng chẳng giận được bao lâu.
"Ngoan."
Một chữ ngắn ngủi, lại khiến vành tai cô nóng ran. Nhưng chưa kịp giả vờ dỗi thêm, đôi mắt sắc sảo của cô đã rơi vào vật thể lạ - một chiếc túi xách da đen Saint Laurent kiểu dáng thanh lịch, rõ ràng không phải của cô.
"Túi xách đó là của ai?" Giọng nói bỗng lạnh đi nửa độ.
Thanh Thiên Hạo nhướn mày, liếc qua chiếc túi như chẳng mấy bận tâm.
"Của bé yêu nhà em đấy."
Cái cách gã nhấn mạnh hai chữ "bé yêu", không khác gì một cú chọc ngoáy đầy ám muội.
Tinh Uyển lập tức bật dậy, đôi mắt hạnh sáng rỡ như vừa nhặt được trân bảo.
"Em ấy ở Washington?" Giọng cô gần như thốt lên, ánh mắt sáng rỡ như mèo con nhìn thấy đồ ăn yêu thích. "Mạn Linh đâu? Ở dưới nhà hả?"
Cô thậm chí còn chưa kịp xỏ giày, đã định lao ra cửa, nhưng còn chưa bước được nửa bước thì bị Thanh Thiên Hạo vươn tay ra túm lấy cô một cách dứt khoát, chỉ nhẹ kéo một cái, cả người Nam Cung Tinh Uyển đã rơi gọn vào lòng gã, ngồi ngay trên đùi, vừa khớp với chiều cao của gã.
"Đánh anh đấy!" Cô trừng mắt, tay nhỏ đánh lên ngực hắn.
"Đánh nữa đi." Gã bật cười, tay đã bắt đầu mò tới nút áo của mình.
"Vô sỉ!" Cô rít qua kẽ răng.
"Muốn xem anh vô sỉ cỡ nào không?" Gã nói nhỏ bên tai cô, hơi thở phả ra mang theo mùi thuốc lá hòa lẫn vị bạc hà nhàn nhạt, khiến người ta vừa rối trí vừa... muốn đánh.
Cô biết, Thanh Thiên Hạo không nói suông.
Một khi hắn nói sẽ làm, tuyệt đối sẽ làm.
Tinh Uyển xụ mặt, dựa thẳng vào lồng ngực dày rộng:
"Dựa chết đồ đại mã lạp anh luôn."
Câu nói quen thuộc khiến gã bật cười.
Gã ôm chặt cô hơn một chút:
"Nếu chết mà được em dựa thế này... thì chết cũng cam lòng."
Chết tiệt... cô gái của hắn, vẫn đáng yêu đến muốn bắt cóc nhốt cả đời.
1
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất