Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên ngoài hành lang.
“Lão Thanh! Mở cửa! Mở ngay! Nếu Tiểu Du mà xảy ra chuyện, tôi sống mái với anh đấy!”
Tinh Uyển bỗng ngồi bật dậy.
“Giọng… là anh Tây Hoa?!” Cô nhíu mày.
Chưa kịp để Thanh Thiên Hạo phản ứng, cô đã vùng khỏi vòng tay gã, chạy nhanh ra mở cửa.
Thanh Thiên Hạo nghiến răng. Gân máu nổi đầy trán.
Chó má Lý Tây Hoa.
Sớm không tới, muộn không tới… lại chọn đúng cái lúc ông đây định tán tỉnh.
Vừa mở cửa, một người đàn ông mặc sơ mi Armani bước vào, mắt trợn, miệng chửi:
“Lão Thanh! Cái đồ vợ bỏ! Sao không dặn đám thuộc hạ nhà anh là Lý Tây Hoa là anh em của anh? Nếu không phải Tiểu Thanh chạy xuống kịp, tôi còn tưởng bị chọc tức đến hộc máu trước cổng rồi!”
1
Hai lần rồi! Trong một ngày mà Lý Tây Hoa gã bị chặn cửa hai lần bởi cả hai anh em của gã! Tình nghĩa này, nên xem lại!
Nói xong, ánh mắt Lý Tây Hoa đảo qua – chạm trúng Nam Cung Tinh Uyển đang đứng ở cửa.
“Tinh Uyển? Em cũng ở đây sao?”
Cô lúng túng đứng nép qua một bên, mặt đỏ bừng như đứa nhỏ vừa bị bắt quả tang ăn vụng tại trận.
“Anh Tây Hoa… vào nhà trước đã.”
Lý Tây Hoa vừa bước vào nhà đã cảm nhận không khí trong phòng khách có chút… bất thường.
Một bên là Nam Cung Tinh Uyển với gương mặt hồng hào, đôi môi còn phảng phất sắc ửng, rõ là vừa bị hôn đến thở không ra hơi. Một bên là Thanh Thiên Hạo đang ngồi dựa vào sofa, áo quân phục chưa kịp cài lại hết, cổ áo hơi xộc xệch, vài chiếc khuy còn để mở. Ánh mắt gã nhướng cao, chẳng mấy thiện cảm nhìn kẻ phá ngang “thời khắc vàng ngọc” của mình.
Từng trải như Lý Tây Hoa, làm sao lại không biết chuyện gì vừa xảy ra giữa đôi vợ chồng chưa cưới này.
Không khí lặng như tờ.
Tây Hoa đảo mắt một vòng, khẽ hắng giọng:
“Chậc… tôi đến lúc này, hình như… không phải lúc thích hợp lắm thì phải?”
“Cút.” Thanh Thiên Hạo lười biếng liếc mắt, giọng nói lạnh như nước đá ở Bắc Cực.
“Anh Tây Hoa ngồi đi, để em đi lấy nước cho hai người.” Tinh Uyển đỏ mặt vội quay đi. Cô cắn nhẹ môi dưới, lườm Thiên Hạo một cái thật bén rồi nhanh chóng đi vào trong phòng bếp.
Lý Tây Hoa không khách sáo, ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh sofa, một chân gác hờ lên đầu gối còn lại, tư thế tuy tùy tiện nhưng khí chất vẫn ung dung như người từng nhấc cốc rượu vang nói chuyện hợp đồng dưới nòng súng.
Chợt tầm mắt của Lý Tây Hoa rơi vào chiếc túi xách nữ màu đen – trên dây túi được đính chiếc ghim hoa tuyết được tạo bởi hai chữ T.D quen thuộc.
Gương mặt Lý Tây Hoa trầm xuống, bàn tay vươn ra, giật lấy chiếc túi như theo bản năng.
“Túi này là của Tiểu Du.”
Tinh Uyển lúc đó vừa đặt ly nước xuống bàn, bắt gặp hành động kia liền tiến tới, tay đặt lên miệng túi giữ lại.
“Túi này là của Mạn Linh mà. Ai là Tiểu Du ở đây?”
Ánh mắt cô ánh lên ngạc nhiên, xen lẫn thận trọng.
“Em... biết Tề Mạn Linh?” Lý Tây Hoa cau mày hỏi.
Tinh Uyển gật đầu chậm rãi:
“Hồi trước tụi em học chung một nhạc sư. Em chơi flute, còn em ấy học contrabass. Chiếc túi này là của em ấy.”
Khóe môi Tây Hoa khẽ cong, có phần bất lực:
“Trái đất tròn thật đấy… Nhưng em nói đúng. Đây là túi của Mạn Linh.”
“Còn Tiểu Du là cách gọi mà chỉ người thân mới được phép dùng.”
Hắn lục tìm trong túi, tay nhanh chóng rút ra một hộp bánh nhỏ tinh xảo, trên nắp in logo một tiệm bánh kiểu Pháp cũ kỹ giữa khu phố Latin.
“Bánh đâu? Con bé không bao giờ ăn hết bánh ngọt trong một lần. Đây là thói quen từ nhỏ.”
“Anh ăn rồi à?” Lý Tây Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Thiên Hạo, giơ chiếc hộp lên.
“Tôi điên đâu mà tranh bánh với con bé đó?” Gã lườm hắn, giọng bực bội, rút thuốc lá ngậm lên miệng.
“Thiết bị kết nối đâu?” Lý Tây Hoa cau mày, lật lật bên trong hộp.
Thanh Thiên Hạo lẳng lặng mở túi áo, đặt thiết bị lên mặt bàn, đẩy về phía hắn.
“Đây.”
Lý Tây Hoa cầm lấy, đảo qua đảo lại:
“Chỉ có một bên tai nghe?” Ánh mắt hắn nghi hoặc.
Hắn ngẩng lên – chợt thấy trong vành tai của Thiên Hạo có vệt đèn nhỏ nhấp nháy, ẩn sâu trong làn da, tinh vi đến mức nếu không soi kỹ, tuyệt đối không nhìn ra.
“Tôi đang dùng. Nhưng nãy giờ bên kia không có động tĩnh gì cả.” Gã chỉ chỉ vào nơi tai. Song, gã rút từ túi ra một điếu thuốc, ngậm trên môi.
“Uyển Uyển, em không thích mùi thuốc lá. Vào phòng nghỉ một lát đi. Anh hút xong rồi đưa em về.”
Tinh Uyển không nói gì, chỉ gật đầu khẽ. Bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa gỗ, để lại không gian chỉ còn hai người đàn ông với nhau.
Chỉ khi tiếng “cạch” vang lên nơi chốt khóa, Lý Tây Hoa mới đổi sắc mặt.
“Tôi hỏi lại, Tiểu Du rốt cuộc đang ở đâu?”
“Nhà Trắng.” Thanh Thiên Hạo trả lời.
“Cái gì?” Lý Tây Hoa bật dậy. “Anh điên rồi à? Cái ổ rắn độc đó mà anh cũng để Tiểu Du vào?”
1
“Tôi đã ngăn. Nhưng đó là lựa chọn của con bé.” Giọng gã bình tĩnh, sắc lạnh như gươm.
Ánh mắt Lý Tây Hoa tối sầm. Gã đấm mạnh xuống bàn làm chiếc cốc thuỷ tinh rung lên:
“Vậy mà anh cũng để mặc? Nếu hôm nay Tiểu Du xảy ra chuyện, tôi không tha cho anh!”
Tĩnh mịch bao trùm. Trong chớp mắt, hai người đàn ông đứng ở hai đầu chiến tuyến, ánh mắt giao nhau như hai lưỡi dao bén. Một người là thủ lĩnh quân sự toàn quyền, một người là chiến lược gia tài chính nắm giữ mạng lưới ngầm của toàn Brazil – đối thoại giữa họ, không cần giọng cao cũng đủ khiến không khí như đông lại.
“Ngồi xuống.” Thiên Hạo mở miệng trước, thanh âm trầm ổn nhưng mang mệnh lệnh.
Tây Hoa không cam tâm, nhưng vẫn ngồi xuống, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
“Nơi đó có nhiều ánh mắt theo dõi, nên tạm thời sẽ an toàn. Dù sao con nhóc cũng có kế hoạch. Nhóc đó căn bản không phải thiếu nữ yếu đuối đụng đã ngã. Đó là người của Tề gia. Là ‘con sói con’.” Thiên Hạo dừng một nhịp, nhìn thẳng vào Tây Hoa: “Nếu cậu nghĩ cho nhóc Mạn Linh, thì nên biết nhóc ấy cần không gian để chiến đấu.”
Ánh mắt Tây Hoa chao đảo một chút. Phải, hắn biết. Hắn từng thấy ánh mắt Tề Du khi trưởng thành như thế nào. Từng chứng kiến cô gái đó kiêu ngạo bước ra giữa một phòng đầy sát thủ cầm súng – chỉ cười, rồi giết.
Nhưng… đó là ở nơi khác.
Không phải Nhà Trắng.
Không phải chính trường Washington.
Không phải nơi có những tên nguyên thủ đầu đầy sạn đó.
“Khoan, anh nói chuyện này với Thiên Vũ chưa?” Lý Tây Hoa chợt nhíu mày.
“Tạm thời đừng nói.”
“Nhưng mà–” Lý Tây Hoa vừa lên tiếng đã bị Thanh Thiên Hạo cắt ngang.
“Chính con bé đã dặn như vậy, cậu muốn báo không?”
Tây Hoa trầm mặc.
“Thiết bị đã được kết nối chưa?” Hắn đổi chủ đề, ánh mắt rơi vào thiết bị trong tay.
Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Tây Hoa đeo tai nghe.
“Con bé để lại đường dẫn âm thanh, chúng ta chỉ có thể nghe được một chiều, không thể nói lại. Nhưng có thể định vị được vị trí chính xác.”
Cả hai người đàn ông dõi mắt về thiết bị nhỏ bé như hộp thuốc – bên trong, một giọng nói nữ vang lên khe khẽ.
Là Tề Du.
Chất giọng điềm đạm, rõ ràng, có phần ngạo khí:
“Chào ngài, Phó Tổng thống.”
Tiếp theo là tiếng xê dịch của bàn ghế vang lên.
“Không cần trang trọng như thế, mời cháu ngồi.” Giọng trầm khàn của một người đàn ông trung niên vang lên.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn và được cách âm kín đáo ở Nhà Trắng, ánh sáng dịu dàng từ đèn chùm thủy tinh Pháp phản chiếu trên lớp thảm nhung xanh xám dày nặng, mọi thứ tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng lật giấy.
Phía sau ghế sofa đơn, Mộ Dực chắp tay, ánh mắt sâu như biển, thâm trầm khó dò. Ông mặc vest bespoke màu than, cài ghim cờ Mỹ trên ve áo – một quý ông trung niên với tóc đen điểm sương, mặt chữ điền, đôi mắt khắc họa phong sương, quyền biến.
Tề Du nhẹ nhàng ngồi xuống, dáng ngồi ngay ngắn, hai tay đặt nhẹ lên đùi, đôi mắt long lanh ánh sáng phòng, nhưng thần thái cũng như vẻ ngoài rất nghiêm chỉnh. Ánh nhìn hạ thấp, gò má thoáng ửng như thể đang khẩn trương vì vinh dự được diện kiến nhân vật cao cấp.
Mộ Dực kín đáo quan sát. Trong mắt ông ta, Tề Du hiện lên như một sinh viên năm nhất vừa chân ướt chân ráo bước vào thế giới chính trị: hoạt bát, trong sáng, có phần "gà mờ", nhưng lại lanh lợi đúng kiểu tiểu thư danh môn từng được dạy dỗ bài bản.
“Ta đã xem qua tài liệu cháu chuẩn bị. Thành thật mà nói, vượt xa mức mong đợi của một thực tập sinh.” Ông cười, bàn tay gõ nhịp nhẹ lên tay ghế. Giọng hiền từ. “Ban đầu ta nghĩ, trình độ như thế không thể là của một sinh viên. Nhưng khi biết cháu học ở Columbia, thì cũng không quá bất ngờ.”
Tề Du cụp mắt nhẹ, che giấu thoáng khựng lại khi nghe chữ Columbia, nhưng chỉ một nhịp thở, cô đã ngẩng lên mỉm cười tự nhiên. Giọng cô dịu hẳn, pha một chút líu ríu – như một sinh viên năm nhất non nớt:
“Ngài quá khen, được chung trường với ngài là vinh dự lớn ạ.”
“Chia sẻ một chút, ta là cựu sinh viên ưu tú chuyên ngành chính trị học của Columbia đấy. Trùng hợp lại giống chuyên ngành với cháu.”
Ông ta nói như thể đang chia sẻ một câu chuyện ấm áp gia đình, nhưng ánh mắt vẫn kín đáo lướt trên gương mặt cô gái trẻ, tinh tường mà soi mói. Một kiểu thủ đoạn mềm mà các chính khách già đời quen dùng.
Cô chớp mắt, rồi cười gượng.
“Ngài nói vậy làm cháu hơi áp lực. Nhưng Columbia quả thật dạy rất tốt.”
Khóe môi Mộ Dực nhếch nhẹ. Ông ta thấy rõ sự lanh lợi hoạt bát vừa lộ vừa giấu ấy. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra độ lượng.
“Haha, tốt lắm. Ta rất thích người trẻ biết giữ khiêm tốn.”
Bên ngoài, Thanh Thiên Hạo ngẩng đầu, khẽ nhíu mày.
Columbia sao? Không phải MIT?
Gã không hề thay đổi thông tin của con nhóc này, là tự làm sao? Có lẽ vậy, cô phản ứng rất nhanh, còn giữ được bình thản.
“Không phải Tiểu Du học ở MIT sao? Con bé đổi trường khi nào nhỉ?” Lý Tây Hoa chà chà chiếc cằm đã cạo râu sạch sẽ, thắc mắc.
“Không phải, con bé tự đổi thông tin đấy, chắc để che giấu mối liên hệ với gia thế mà Nhà Trắng dè chừng.” Thanh Thiên Hạo đan hai tay vào nhau, đặt trước mũi.
Lý Tây Hoa gật gù.
Em gái của hắn thông minh thật, suy nghĩ chu toàn mọi thứ.
Bên trong tai nghe, giọng Mộ Dực đột ngột hạ thấp, như có âm sắc lôi kéo người nghe.
“Ngay khi đọc tài liệu này… ta đã quyết định rồi. Người như cháu, không thể để phí phạm ở NSA.”
Tề Du che miệng, mắt mở to như ngạc nhiên thật sự. Cô để khóe miệng khẽ cong, hai hàng mày giãn ra, ánh mắt sáng lên vẻ… hồn nhiên, xen chút dễ tin người.
“Cháu không ngờ được vinh hạnh lớn như vậy. Nhưng mà… cháu sẽ bắt đầu làm từ ngày mai sao?”
Mộ Dực lắc đầu chậm rãi, cười mà ánh mắt vẫn dõi sát gương mặt cô:
“Không, bắt đầu ngay hôm nay.”
“Ngay hôm nay sao ạ?”
Cô che miệng hơi khẽ như giật mình, hàng mi run run. Một thoáng – Mộ Dực thấy rõ sự non nớt trong đáy mắt kia, càng khiến nụ cười ông ta thêm phần tự mãn.
“Chúng ta sẽ gửi thông tin về trường để không gián đoạn quá trình học.”
Tề Du bèn gật đầu liên tục, như thể bị thuyết phục hoàn toàn. Đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu.
“Cảm ơn ngài đã ưu ái. Cháu thật sự sẽ làm ở Văn phòng Điều hành Tổng thống đúng không ạ?”
Mộ Dực chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhịp chậm. Ông ta híp mắt cười:
“Đúng. Sao? Sợ quá sức à?”
Cô gãi nhẹ phía sau tai, lộ rõ vẽ e ngại – thật ra là đang chỉnh âm thanh trong hoa tai. Khóe môi cô cong lên đầy tự trấn an:
“Vâng, có hơi… áp lực. Nhưng cháu cố bắt kịp anh chị ạ.”
“Haha, ta thích tinh thần của người trẻ như cháu.” Mộ Dực bật cười. “Được rồi, vậy ta sẽ thay Tổng thống giao nhiệm vụ đầu tiên cho cháu.”
Tề Du hơi mở miệng, hai vai hơi sụp như “một lần nữa bị sốc”, rồi bật cười ngại ngùng, giọng nhỏ nhẹ nhưng mang theo nét vụng về dễ thương.
“Ngài… sẽ đích thân giao luôn ạ?”
Ông ta nheo mắt, nụ cười nhạt dần nhưng vẫn còn vương nơi khoé miệng:
“Sao? Không mong ta giao việc sao?”
“Không không, chỉ là cháu cứ nghĩ cháu sẽ đi mua café, in hồ sơ hay chạy tài liệu giữa các phòng thôi.” Cô làm bộ đếm trên đầu ngón tay, dáng vẻ y như những cô bé sinh viên non nớt chưa từng bước chân vào giới quyền lực.
Mộ Dực nghe thế thì bật cười sảng khoái. Ông ta chỉ vào Tề Du, vừa cười vừa lắc đầu:
“Cô bé này, bình thường ở nhà chắc đọc tiểu thuyết ngôn tình và xem phim truyền hình không ít nhỉ?”
1
“Dạ… cũng kha khá thật ạ.” Tề Du giả vờ ngượng nghịu, nhún vai. “Nhưng phim cũng là phản chiếu từ đời thực mà.”
Câu trả lời thật thà đến mức khiến Mộ Dực lần nữa bật cười. Nhưng ánh mắt ông ta vẫn không rời khỏi mặt cô gái – nhìn như muốn moi ra từng ý nghĩ.
“Nhưng ở đây không phải phim. Cháu sẽ làm việc trực tiếp với ta. Không cần lo ‘ma cũ bắt nạt ma mới’ gì cả. Ở đây, chỉ có người làm được việc – và người bị đào thải.”
Mộ Dực thu lại hồ sơ trên bàn, ánh mắt cuối cùng dừng ở Tề Du – dáng ngồi ngay thẳng, vẻ mặt như con nai con ngơ ngác, ánh mắt long lanh nhưng chẳng giấu nổi nét... ngốc nghếch của một cô sinh viên năm nhất chưa từng trải.
Thì ra, “gu” của tên Tạ Trì là thế này sao…
Một người ngoan ngoãn, trong sáng, dễ mến, dễ dạy, dễ kiểm soát. Người như vậy… cũng dễ giết.
Tề Du, bên kia bàn, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng trong nhìn Phó Tổng thống Mỹ như nhìn một bậc trưởng bối đáng kính.
“Cháu sẽ cố gắng hết sức. Xin hãy tin ở cháu.”
Giọng cô nhẹ như lông tơ, nhưng âm cuối hơi trầm xuống – đủ khiến người giàu kinh nghiệm như Mộ Dực cũng nhất thời không nghe ra bất cứ ý vị đe doạ nào.
Mộ Dực gật đầu chậm rãi, chốt hạ:
“Rất tốt. Ta chờ màn thể hiện của cháu.”
Phòng làm việc trầm mặc như một nhà hát. Hai diễn viên chính, mỗi người một mặt nạ.
Một già – hiền từ, nghĩa khí… thật ra, lão luyện, giảo quyệt, thâm hiểm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất