Mộ Dực ngồi ở đầu bàn, lưng dựa vào ghế da đen, hai tay đan lại như một con mãng xà già kiên nhẫn chờ mồi.

 

Ông vỗ tay một cái, tiếng vang giòn mà chậm rãi.

 

“Được rồi, giờ là công việc đầu tiên của cháu.”

 

Giọng ông ta vỗ về như người cha nhân từ dặn dò con gái nhỏ, nhưng tiếng vỗ tay “bộp” trên mặt bàn lại lạnh đến thấu xương.

 

“Cháu đã gặp Cố vấn cấp cao của Nga trong buổi đàm phán hôm nay rồi, đúng không?”

 

Tiếng gật đầu xột xoạt của Tề Du vang lên.

 

“Trong thời gian ngài Cố vấn ở lại Hoa Kỳ, cháu sẽ đảm nhiệm việc hỗ trợ và chăm sóc toàn diện cho ngài ấy, với tư cách là thư ký đặc biệt từ Văn phòng Tổng thống.”

 

Ở căn hộ cách đó vài khu phố, Lý Tây Hoa đang ngồi gác chân trên ghế, cắn điếu thuốc không châm lửa. Hắn nghiến răng bật ra một tiếng chửi thô tục.

 

“Mẹ kiếp, tên cáo già ấy định làm gì con bé vậy? Lão tính đem Tiểu Du đi ‘hòa thân’ ngoại giao đấy à?”

1

 

Thanh Thiên Hạo ngậm điếu thuốc, giọng khàn nhưng bình tĩnh.

 

“Bình tĩnh. Nghe tiếp đi.”

 

Nơi Nhà Trắng, Tề Du hơi mím môi, mắt cụp xuống một thoáng. Giọng cô mềm nhưng gợn vẻ ngờ vực – như thể một sinh viên năm nhất bị dọa trách nhiệm quá sức.

 

“Chăm sóc… ý ngài là chăm sóc sức khoẻ ạ? Nhưng… đó không phải việc của bác sĩ sao? Cháu không giỏi chuẩn bệnh…”

 

Mộ Dực bật cười khe khẽ, tiếng cười khô như giấy lụa. Ông phẩy tay.

 

“Ây, không, chăm sóc ở đây tức là phối hợp với thư ký đoàn Nga, đảm bảo ngài ấy được hỗ trợ chu đáo nhất trong chuyến công du này.”

 

Ông ta giả bộ thở dài, giọng trở nên buồn bã đầy mưu tính:

 

“Cháu thấy đấy, người Nga… đặc biệt là ngài Cố vấn, nổi tiếng khó chiều. Nếu không tiếp đãi chân thành, sợ sẽ làm hỏng quan hệ song phương.”

 

Tề Du hơi nghiêng đầu, mày thanh nhẹ chau lại. Cô khéo léo “lùi một bước”, giọng dè dặt.

 

“Nếu vậy… sao không chọn ai có kinh nghiệm hơn ạ? Họ sẽ giỏi hơn cháu, đỡ làm ngài ấy phật lòng…”

 

Mộ Dực hơi nheo mắt. Trong lòng khẽ cười lạnh. Cô bé này, cũng thông minh, ranh ma, biết cách từ chối khéo.

1

 

Hắn đan chặt mười ngón tay, áp sát vào cằm, ánh mắt như lưỡi dao soi mói.

 

“Ta đã cân nhắc kỹ.” Mộ Dực mỉm cười, ánh mắt khẽ nheo lại, sâu thẳm và hiểm độc. “Người trẻ như cháu có điểm mạnh riêng – linh hoạt, sáng tạo, lại không mang quá nhiều ràng buộc quan hệ. Có thể khiến ngài ấy… nhìn nhận khác đi.”

 

Tề Du khẽ nghiêng người, môi mím chặt hơn. Cái bóng đèn trên bàn hắt ánh sáng lên sống mũi thẳng, phản chiếu trong mắt đen ánh lên một tia sắc bén. Nhưng cô lại cúi xuống, che giấu hết.

 

“Nếu… nếu ngài ấy không suy nghĩ lại, thì đó là lỗi của cháu sao?” Giọng cô run nhẹ như sợ sệt.

 

Mộ Dực cười mỉa, xua tay ra vẻ nhân từ.


 

“Không, không đâu. Nếu ngài ấy không thay đổi thái độ, đó là do ngài ấy. Không phải lỗi của cháu.”

 

Ông ta ngả người ra sau, giọng nhỏ đi, trầm như ru ngủ:

 

“Nhưng ít nhất, cháu nên thử. Người trẻ như cháu, cần cơ hội để chứng minh mình, không phải sao?”

 

Trong tai nghe ở căn hộ, Lý Tây Hoa chửi thề tiếp.

 

“Thấy chưa! Thấy chưa! Cái giọng dụ con nít đây mà!”

 

Thanh Thiên Hạo khịt mũi, hờ hững đáp.

 

“Lão Lý bình tĩnh, để xem con bé đáp sao.”

 

Tề Du thoáng ngập ngừng. Rõ ràng, cô không muốn làm công việc này. Thậm chí, cực kỳ không muốn tiếp xúc với Tạ Cố Thương trong vai trò "người hỗ trợ".

 

Ngay lúc ấy, trong hoa tai, vang lên giọng Thanh Thiên Hạo trầm thấp – một câu dặn khẽ nhưng rắn như lưỡi kiếm.

 

“Nhóc, đồng ý đi. Anh sẽ sắp người theo nhóc.”

 

Kế đó là tiếng chửi oang oang của Lý Tây Hoa.

 

“Lão Thanh! Mẹ nó, anh điên à! Sao lại xúi con bé làm chuyện đó!”

 

 

 

“Im mồm. Tin tôi.” Thanh Thiên Hạo khàn giọng.

 

Tề Du cắn nhẹ môi dưới, trong lòng khẽ lẩm bẩm.

 

Sao Lý Tây Hoa cũng có mặt… Thể nào anh hai cũng biết.

 

Mộ Dực nhướng mày, quan sát rõ ràng sự dao động trong ánh mắt cô gái.

 

“Cháu sợ sao?”

 

Tề Du hít một hơi thật sâu. Gương mặt dịu lại, đôi mắt ánh lên tia quyết liệt như có một ngọn lửa thiêu rực sau làn sương mỏng.

 

“Không ạ, cháu nhận nhiệm vụ. Sẽ làm hết khả năng.”

 

Mộ Dực cười ha hả, giọng nói đầy ấm áp nhưng như móc câu quấn quanh cổ cô.

 

“Tốt lắm. Ta biết cháu thông minh, thức thời. Đây là lịch trình chi tiết ba ngày tới.”

 

Thừa Viễn tiến lên đưa tập hồ sơ dày cộp.

 

Tề Du nhẹ nhàng đón lấy, cô mở lướt qua – hàng loạt điểm đến: đặc khu kinh tế, khu công nghệ, thăm hiệp hội doanh nghiệp kiều bào, viện mồ côi...

 

Cũng là những hoạt động như các chính trị gia khác, không có gì đặc sắc.

 

Ánh mắt cô dừng một nhịp. Đôi tay thon nhẹ siết bìa tài liệu.

 

Nhưng giọng vẫn bình hòa.

 

“Cảm ơn ngài. Cháu sẽ chuẩn bị thật kỹ.”

 

Mộ Dực nheo mắt nhìn biểu cảm lạnh như sứ men của cô bé, chậm rãi thêm đòn:

 

“Rất tốt. Tối nay sẽ có quốc yến chiêu đãi ngài Cố vấn. Cháu sẽ tham dự.”

 

Đôi mày Tề Du hơi động, cô ngước lên – ánh mắt mở lớn, giọng như khẽ vỡ.

 

“Cháu… cũng tham dự ạ?”

 

“Đương nhiên.” Mộ Dực nhấp ngụm trà, giọng trầm đều. “Cháu đi cùng đoàn Tổng thống. Không chỉ tham dự, mà còn là đại diện Văn phòng Điều hành theo dõi sát sao các trao đổi giữa hai bên.”

 

Tề Du khẽ gật đầu. Bên môi nở một nụ cười lễ phép – nhưng đằng sau ánh mắt là tầng suy tính đang cuộn sóng.

 

“Vâng. Cháu đã rõ.”

 

Trong căn hộ quân đội, tiếng cạch bật lửa vang lên. Khói thuốc xanh xám cuộn quanh gương mặt Thanh Thiên Hạo. Còn Lý Tây Hoa ném điếu thuốc cháy dở xuống gạt tàn, ánh mắt nheo lại như loài thú săn mồi bị chọc giận.

 

“Tối nay anh cũng dự quốc yến chứ?”

 

Thanh Thiên Hạo nhả khói, trả lời gọn lỏn:

 

“Có.”

 

“Cho tôi đi với.” Lý Tây Hoa nghiêng người về phía trước, giọng căng như dây cung.

 

“Cậu điên à?” Thiên Hạo nhướng mày, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. “Tôi còn phải đi cùng Uyển Uyển. Không rảnh mang theo cậu.”

 

“Tinh Uyển hay tôi có khác gì nhau?” Lý Tây Hoa liếc ngang. “Chẳng phải đều là người trong phe mình?”

 

“Khác.” Thanh Thiên Hạo dí điếu thuốc vào gạt tàn, khói xèo xèo. “Uyển Uyển là hôn thê của tôi. Phu nhân Đại Thống Tướng. Cậu đi theo… với thân phận gì? Bạn nối khố à?”

 

“Hơn nữa, không phải người có phận sự. Đều rất khó vào tiệc.”

 

Quốc yến là bữa tiệc chính khách, rất dễ xảy ra ám sát. Nên thường các đối tượng tham gia đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt. Thường là các nguyên thủ quốc gia, các vị lãnh đạo cấp cao, hoặc các đoàn khách quan trọng đến thăm chính thức mới được tham gia.

 

“Cậu cứ yên, nằm trong khách sạn nào đó ở D.C như cục nợ đi. Xong tiệc, tôi và Uyển Uyển sẽ đưa con bé về.” Thanh Thiên Hạo cụp mắt, chỉnh lại cổ áo.

 

Lý Tây Hoa vò tóc, ngửa người ra ghế.

 

“Trong bữa tiệc… anh và Uyển Uyển để ý con bé giúp tôi.” Giọng Lý Tây Hoa trở nên trầm khàn, ánh mắt ánh lên vẻ bất an. “Tiểu Du tuy mưu trí nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám, dễ nóng vội, dễ lộ sơ hở.”

 

Thanh Thiên Hạo nhìn chằm chằm người anh em – ánh mắt thâm trầm như biển đêm.

 

“Cậu nói y như con nhóc đó là em gái ruột của cậu ấy.”

 

Lý Tây Hoa nhếch môi cười khan:

 

“Nếu có một đứa em gái ấm áp và lanh lợi như con bé... Cũng là phúc phần của tôi.”

 

Thanh Thiên Hạo bật cười, lắc đầu. Trong mắt hắn, hiện ra bóng dáng cô nhóc ánh mắt xanh đen lạnh băng, mà ranh mãnh như tiểu hồ ly.

eyJpdiI6InUwaG5Db2Y4VUpybEtBelUzais5dmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9QTTRCS0V4QTRYMlp5NkFCenY3ekZscEJrSGFCbm9CcnpJT1paa3J0QWR3YVV6bGJxZHR1SnY3RDlXcCtVbkVSZzBBRm95M1R1eXg2dzF1RDZ1VWZnPT0iLCJtYWMiOiI3YzM5MGY1OGZiZTMzMGNmOGE1ZTkwZTljM2M3OGY5NWJkMzU1NzZkYjY2NjJhZjY1M2Y1MTdhNzk4MjJlMzBiIn0=
eyJpdiI6Img1a2xiUmcrdDJXRHFyK1FGNVU1UFE9PSIsInZhbHVlIjoiVUo5OWczaFdqZUpmM3o5MGtVcTlKeFF1aUFqNUJvcEFWSUJYQ3RoWEI4SUQ3SzFranRMeTU1cnJDU2owZ0xyazRNTVpvdlhxU1pcL1lKaTFOWUVaVzBWSnM4RzRqYXNLeWhYSE5NWVZpQ1pzSU1WNE9ZekRIMjk4Z0dORU15aFBKSE9Ec3FSdU5NZCthTTB1aDNVMTI4NUpTZ1VnRlhXWUpFWWtjQ051VFY2TFZ3T09sR1lIdE5ja3pMVzViYUVmTlNrMDd5dUJqRXBER2diYUdUWmYycEc3dE1sZUlrUllBYmhSZlUzR2VLRGdEV3U5SGRuUU9oT3drakFhWGdEd2ciLCJtYWMiOiI1Nzk2ZjBiZmU0ZGI4MmE3ZWRkNDIxNzI1ZTBkMjAxY2MwMDBiYzUxYmVkZGJhNmNjNTVlYjgxZTU5M2U3NzczIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x