Tề Du bước ra từ cánh cửa khắc phù điêu của Nhà Trắng, trong tay vẫn cầm chặt tập hồ sơ in biểu trưng quốc huy Mỹ và quốc kỳ Nga. Những dòng chữ dày đặc trong đó như vẫn còn in bóng trong đầu cô – từng chi tiết của lịch trình, từng hành trình của Tạ Cố Thương, từng bữa tiệc ngoại giao và những cuộc hội đàm.

 

Cô dừng lại một thoáng nơi bậc thềm bằng đá cẩm thạch, ngẩng đầu nhìn lên trời cao – ánh chiều vàng rót xuống gương mặt ngọc thanh tú, khiến hàng mi cong khẽ chớp tựa như cánh bướm run rẩy giữa gió.

2

 

Tề Du thở ra một hơi thật dài. Một tiếng thở nhẹ nhưng nặng tựa ngàn cân.

 

Tay cô lướt nhẹ lên mi tâm, xoa nhẹ vùng ấn đường đang căng tức như bị buộc bởi sợi dây vô hình.

 

Có nên nói cho anh hai không? Cho ba mẹ không?

 

Lúc đầu thực tập ở NSA cũng là ở Lầu Năm Góc, có Thanh Thiên Hạo kèm theo, Tề Du đảm bảo anh hai cô sẽ yên tâm. Nhưng giờ đổi thành Nhà Trắng, lại còn thêm công việc hỗ trợ một “Cố vấn tối cao đặc biệt của Nga”…

 

Trong đầu cô loé lên hình ảnh anh hai cô – Tề Du biết rõ ánh mắt Tề Thiên Vũ, là người kế thừa chính mạch của Tề gia, từ sớm ánh nhìn đã sắc bén và có phần lanh lợi cũng nghiêm khắc của mẹ, có phần độc đoán tính toán của ba. Cái kiểu ánh mắt đó, nếu biết em gái mình đang ở Nhà Trắng…

1

 

Thật sự là… hố càng đào càng sâu.

 

Càng nghĩ càng thấy như một sợi xích vàng sáng chói nhưng lạnh lẽo đang khóa lấy cổ tay cô.

 

Tề Du lại bước tiếp, gót giày cao gót giẫm nhẹ lên mặt đá, từng bước uyển chuyển mà dè dặt, như thể mỗi bước đều phải cân đo giữa lý trí và bản năng.

 

Vừa ra đến cửa lớn, đã thấy một chiếc SUV đen tuyền bọc thép chuyên dụng của quân đội từ từ tiến vào rồi thắng lại ngay trước mặt cô. Kính xe phản chiếu ánh mặt trời như con mãng xà đen trườn giữa ban ngày.

 

Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm bước xuống, đứng thẳng người, khẽ cúi đầu:

 

“Tề tiểu thư, mời lên xe.”

 

Tề Du gật đầu. Ánh mắt không tỏ ra quá ngạc nhiên – dường như, cô đã đoán trước.

 

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, chiếc SUV lăn bánh ra khỏi khuôn viên Nhà Trắng. Màn hình kính chống đạn phản chiếu ánh sáng yếu ớt, chia đôi gương mặt Tề Du làm hai nửa: một nửa lạnh như sương tuyết, một nửa rối loạn như gió lốc dưới đáy biển.

 

Từ tầng trên cùng của khối nhà Tây, cửa sổ phòng làm việc của Phó Tổng thống mở hé. Thừa Viễn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo chiếc xe dần mất hút sau rặng cây trụi lá.

 

Hắn cài lại nút áo vest, xoay người, sải bước về phía cửa phòng làm việc chính.

 

Bên trong, không gian yên tĩnh như nấm mồ. Mùi xì gà Cuba phảng phất trong không khí trộn với mùi giấy tờ cũ kỹ. Mộ Dực đang ngồi dựa sâu vào ghế bọc da đen. Ngón tay thon, gầy – đầy gân xanh đang gõ nhịp trên tay ghế, ánh mắt khép hờ như loài mãng xà ngủ đông.

2

 

“Nói đi.”

 

Giọng khàn trầm, lười biếng nhưng lạnh buốt như thép mài.

 

Thừa Viễn khom người, giọng đều đều.


 

“Cô ta vừa rời Nhà Trắng, đã lên xe của Thanh Thiên Hạo.”

 

Mộ Dực khẽ nhếch môi. Đôi mắt xếch lộ ra tia hiểm độc.

 

“Con bé đó được Thanh Thiên Hạo coi trọng thật đấy... Một là nhân tài, hai là tình nhân.”

 

Giọng điệu nhàn nhạt như thể đang bình phẩm một món hàng quý.

 

Thừa Viễn mím môi – ánh mắt thoáng hiện tia khinh miệt với kiểu đàn ông chỉ nhìn phụ nữ như công cụ. Nhưng hắn vẫn điềm tĩnh bổ sung:

1

 

“Thanh Thiên Hạo vốn đã có hôn thê. Tiểu thư duy nhất của Nam Cung thị ở Pháp.”

 

Mộ Dực cười khẩy – tiếng cười khô khan, lộ ra vẻ từng trải chai sạn:

 

“Hừ... thì sao? Nam nhân quyền thế trên thế giới này, có ai không tìm vui bên ngoài? Nhất là hạng sói mặc quân phục.”

 

Ông ta nghiêng đầu, mắt híp lại, tia nhìn lạnh như lưỡi dao:

 

“Mặc kệ đi. Con bé đó, nói cho cùng cũng chỉ là một con mọt sách chưa từng trải. Trói gà không chặt. Dùng nó đổi lấy thiện chí với Tạ Trì, ta lời gấp mười.”

 

Im lặng kéo dài chừng vài giây. Không gian chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ vào vách kính.

 

Thừa Viễn hơi cúi đầu che đi ánh nhìn phức tạp.

 

“Bên phía Tề gia đã có động thái mới.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Có vẻ Tạ Cố Thương đang hợp tác với Tề gia, vì hắn ta chấp nhận để Tề gia sử dụng khu vực Trung Á và thu lời từ các đơn hàng vũ khí từ đó.” Thừa Viễn mím môi báo cáo.

 

Ông ta cười khẽ, tiếng cười nghèn nghẹt như rít qua kẽ răng.

 

“Tên Tạ Cố Thương đó…” giọng người đàn ông trầm xuống, ánh mắt như phủ một tầng sương u ám.

 

“Bao năm nay đứng giữa ngã ba quyền lực, thủy chung giữ thế trung lập. Vậy mà lần này lại đột nhiên nghiêng về phía Tề gia...”

 

Người đối diện nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

 

“Tề gia rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì, mới có thể khiến một con rắn độc như hắn thay đổi thế cục?”

 

Không ai trả lời, bởi vì tất cả đều biết – Tạ Cố Thương không phải loại người dễ bị lung lạc bởi vàng bạc hay quyền lợi tạm thời.

 

Hắn là kẻ cực kỳ tỉnh táo, mưu trí như rắn, dứt khoát như kiếm, và thức thời đến đáng sợ.

 

Chỉ trong vòng vài năm, hắn đã có thể thâu tóm toàn bộ trục Trung Đông – Trung Á, nơi những đế quốc từng vùi xác bao nhiêu tên tuổi hùng mạnh. Không phải nhờ may mắn, mà nhờ thủ đoạn cao tay và tư duy chiến lược không ai bì kịp.

 

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng Mộ Dực có thể đoán được. Bởi một phần nào đó của hắn, giống ông ta.

 

Kẻ như Tạ Cố Thương chưa từng đi bước nào nếu không thấy rõ mười bước kế tiếp khiến người ta kiêng dè.

 

Hắn có thể thản nhiên rút quân khỏi một khu vực, rồi ba tháng sau quay lại, một tay bóp nghẹt cả mạng lưới tình báo và hậu cần đối phương.

 


 

Hắn là loại người... nói một câu thì phải nghĩ đến ba hướng tổn hại và năm đường tiến thoái. Nhưng khi đã đứng ra gánh vác, sẽ không bao giờ đẩy người của mình xuống hố sâu.

 

Nói hắn là rắn, đúng. Nhưng rắn này có đạo. Nói hắn là kiếm, cũng đúng. Nhưng là thanh kiếm biết lúc nào nên rút, lúc nào nên chém.

 

Và việc Tạ Cố Thương ngả về phía Tề gia, không đơn giản là trao đổi lợi ích, mà là một lời tuyên chiến im lặng với những thế lực còn lại.

 

“Vậy động thái mới của Tề gia là gì?” Mộ Dực thở dài, đánh mắt nhìn Thừa Viễn.

 

Thừa Viễn đưa máy tính bảng về phía Mộ Dực.

 

“Đây là thời gian và địa điểm của các đơn hàng sẽ được vận chuyển và giao dịch.”

 

Mộ Dực nhìn lướt qua màn hình máy tính bảng, ông ta vuốt cằm, khẽ gõ mặt bàn, giọng đều đều:

 

“Dạo gần đây bên Hội Kín có gì mới không?”

 

Thừa Viễn chậm rãi cất tiếng:

 

“Các thành viên Eterna Noctis rất không hài lòng. Họ muốn ngài nhanh chóng thúc đẩy quyền kiểm soát đường vũ khí. Nền kinh tế Mỹ đang có nhiều biến động, khiến nguồn vốn ngầm của hội bị ảnh hưởng nặng. Bọn họ xem vũ khí là ‘hàng hóa cấm’ hái ra tiền, ép chúng ta chiếm thị trường càng sớm càng tốt.”

 

Mộ Dực nghe đến đó, ánh mắt càng âm trầm. Ông nhẹ nhàng ngửa người ra sau, ngón tay đan vào nhau trước bụng, ánh mắt nheo lại như lưỡi đao mài bén.

 

Eterna Noctis – nghĩa là “Đêm Trường Vĩnh Cửu”.

 

Một cái tên nghe như hội học giả, nhưng thực chất là tụ điểm tinh hoa quyền lực dơ bẩn nhất. Tổng thống tiền nhiệm, nghệ sĩ huyền thoại, cả giáo hoàng danh dự, nghệ sĩ đoạt giải Nobel, nhà tài phiệt, cha đẻ của các công ty công nghệ, các tướng lĩnh chiến tranh và thậm chí… là cả vài người được gọi là “Thần của ngành” – ai đủ tư cách, ai đủ tiền tài, ai đủ độc ác, đều được mời vào vòng tròn khép kín ấy.

 

Tại rừng thánh Valemont – nơi lửa cháy rừng rực mà người người cười như ma quỷ.

 

Nơi cấm bất kỳ thiết bị điện tử nào được phép bước vào, chúng thực hiện nghi lễ hiến tế hình nộm, thả xác rối xuống suối hay hiến tế trinh nữ rồi thiêu sống cùng lời khấn tà dị cổ ngữ, để cầu cho cán cân quyền lực nghiêng về phía mình.

3

 

“Phải có máu. Phải có đau thương. Phải có hy sinh... thì thế giới mới ‘có trật tự’.”

 

Đó là tư tưởng của chúng.

 

Kẻ vận hành thế giới không phải người xuất hiện trên truyền thông, mà là kẻ ngồi phía sau sân khấu – giật dây những con rối từ chính phủ, thị trường, mạng xã hội tới chiến tranh, virus và thậm chí… cả lòng tin của con người.

 

Mộ Dực khẽ nở nụ cười như một vết rạn độc ác.

 

“Đám người đó, tưởng chuyện này là dễ dàng chắc? Tề gia và Lam Bang không phải thứ có thể nuốt trong một tháng một năm. Nhưng sẽ có lúc ta xé được cổ họ. Nhất là Tề gia.”

1

 

Ánh mắt ông sắc lạnh như thép.

 

“Tề gia… đặc biệt là Tề Mặc…” Mộ Dực cười khẽ, tiếng cười nghèn nghẹt như rít qua kẽ răng.

 

“Năm đó... ta nghe rõ ràng bọn thuộc hạ nói, Tề Mặc hạ lệnh bắn chết cha ta. Ông ấy làm gì sai? Thủ đoạn kinh tế? Ai chẳng thế! Nhưng bọn chúng diệt sạch – ép gia tộc ta xuống mồ, còn cha ta chết mà không kịp nhắm mắt. Nếu không có Notics cưu mang, thì e là cái mạng này cũng chẳng còn.”

 

Một tia hận thù rực lên trong đáy mắt âm u.

 

“Eterna Noctis muốn thị trường vũ khí và hàng cấm từ Tề gia, Lam Bang? Được, Eterna Noctis cho tôi bàn cờ, tôi sẽ dâng đầu Tề gia lên làm lễ vật.”

 

Không gian lặng ngắt. Chỉ có tiếng thở chậm nặng nề của kẻ đang kìm nén sát ý.

 

“Những địa điểm này, tấn công tất cả.” Mộ Dực trầm giọng ra lệnh.

 

Thừa Viễn tính nhắc nhở chuyện gì đó nhưng rồi cũng nuốt nước bọt, cúi đầu thật thấp.

 

Xem ra, Eterna Notics đã khiến Mộ Dực bị ảnh hưởng không ít.

 

Mộ Dực hít sâu một hơi, khôi phục vẻ điềm tĩnh. Ông quay đầu liếc Thừa Viễn.

 

“Xem xét động tĩnh bên phía Tạ Trì. Quốc yến tối nay, tiến hành theo đúng kế hoạch.”

1

eyJpdiI6InRWcXhCUHI5dFBSclhXYXBGaGZPeVE9PSIsInZhbHVlIjoiNFc0Tm81NUJlRVwvV0ptcFZCSERKdU4xYXdDU01QVGNoK0NSQVRoRXEwRHd0V0hpelBscHhHclMrYnc5S2F0eDJNZXk2cDE1MzVGYXpYUEJ5SEF1QmZRPT0iLCJtYWMiOiJmMzJiM2Q2Y2M4OWJiMWIyNTc5YTkxNDRmMDhhZWMzZGRhOThmZTQ2MjNlZjA3ZDI3NTA5MzE5ZTliODQxYThhIn0=
eyJpdiI6InU1MGpUemNRK2RcL0U4U1FmTlFjb0VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJKRjRiejBxYVNQekNhU0FHcXBzazZvMFJJeXNqRnowdVJsdm9mMHJcL1RQcWVmVktMdThkMEhNUHo0XC9BaXIzRStjTTNJbHpTMnlsNjV1THg0TjJSMzd3bHFsYUl2ZzcxcE1cL2NNZGh4WmtHeWFmNXN1Y0xnMHp5b1pKeWZCZU00MWhncHVoWjg4emcwTHpjSk4wY0E3ZzJvZTg4dmRycDU1SEdiRVwvU3V4aGQ1bjRiM0FMWWRWWVZzbkNCVFdGMXF5b2ZTNGplYzVJU2tqNWF4dXp3czA1NWwyQzZhYkl3dytRSm1CUDhxS3JnTm0xWWgwRzZuVUNnOGZoa3BBMDUwTUVneGdcL2tVdHBGNXNxZXZLc2FSWG1ER2dmd1lPZDRSUWkwaHZjV01sa0hEK0FaaFpHVmJ6TDdwSFFFQk1XUDVwZDVPZmFTSTdoQWlraG1lWDVzK0NiQVE4XC9pRnBKWVRqRnUzTVRMeVVNK2hNNnFZOFwvSm5RUEFOREJ0STczV2dsWUJIYXByTlZVa2Mwb0wzQk5KcEd3dFhQTkVkajlPZ0V6S21UVE5zUkI4PSIsIm1hYyI6ImMxMjMwYWU5NzdkZjZjZTU4ZmY1NjIwNTM4MTY3ZTY4ZDZmOWJkNTE0ZWIwNzZlNjY1ODc3ZGM4NGMwMjE3NDIifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x