Cốc – Cốc – Cốc.
Âm thanh nhịp gõ cửa vang lên đều đặn, mang theo cảm giác nghi thức nghiêm trang.
Bên ngoài cánh cửa đóng kín, giọng nói của người hầu vang lên trầm ổn:
“Thống tướng, Tề tiểu thư đã đến.”
Chưa đầy một nhịp tim sau, tay nắm cửa đã khẽ xoay, tiếng bản lề nhẹ nhàng mở ra, mang theo làn gió lạnh vừa đủ xua tan mùi khói thuốc còn vương vất trong phòng.
Đúng như dự đoán của Tề Du — người mở cửa không ai khác ngoài Lý Tây Hoa.
Khuôn mặt hắn trong khoảnh khắc đầu tiên ánh lên vẻ mừng rỡ như gặp người thân xa cách lâu ngày, nhưng rất nhanh lại thu liễm lại, hắng giọng, ra vẻ nghiêm nghị:
“Con bé này, có biết em vừa hù anh một trận không? Tim gan phèo phổi anh trộn lại như ruột heo nấu chín hết rồi đấy.”
Tề Du khẽ nhướng mày, ánh mắt chứa đựng nét trêu chọc dịu dàng.
Cô đưa tay chặn ngang sống mũi, ho khẽ mấy tiếng, cất giọng mỉa mai:
“Lý Tây Hoa, sao anh thỏ đế thế? Em chỉ đi vào cái tòa nhà sơn trắng kia thôi chứ có phải nhảy xuống miệng núi lửa hay lao ra biển Caribê đâu mà lo.”
2
Ánh mắt Lý Tây Hoa chợt đọng lại nơi đôi tay thon nhỏ đang che mũi của cô. Hắn lập tức nhớ ra vừa rồi hắn và Thanh Thiên Hạo còn hút thuốc. Ý thức được điều đó, Lý Tây Hoa lập tức dịch người hẳn sang một bên, hạ giọng chậm rãi:
“Vào rồi nói.”
Khí chất cô vẫn như thường ngày – lạnh lùng thanh đạm, nhưng hôm nay lại có chút gì đó trầm mặc hơn thường lệ. Tề Du lướt ngang qua hắn, bước vào phòng khách ấm sáng ánh đèn vàng. Cô nhăn mày mệt mỏi, hạ người ngồi xuống sofa đối diện Thanh Thiên Hạo, giọng khẽ nhưng rành rọt:
“Cảm ơn anh đã cho xe đến đón.”
Ánh mắt của vị Đại Thống tướng sắc như lưỡi kiếm lướt qua gương mặt cô, dừng lại một chốc ở vùng sống mũi đỏ ửng, rồi nhẹ hỏi:
“Nhóc bị sao vậy?”
Tề Du nheo mắt, ngón trỏ chặn ngay sống mũi:
“Không sao. Di chứng bệnh cũ. Tôi chịu không được mùi thuốc lá.”
Nói xong, ánh mắt rơi thẳng vào chiếc gạt tàn trên bàn trà, điếu thuốc vẫn còn đỏ lửa âm ỉ cháy, khói trắng lượn lờ như con rắn mỏng.
Vừa dứt lời, Lý Tây Hoa đã nhanh chân đứng dậy, bê gạt tàn đi thẳng vào bếp, xả nước ào ào, như thể muốn gột sạch chút áy náy vừa trỗi dậy. Song, hắn âm thầm trở lại chỗ ngồi, hỏi han.
“Đã đỡ mùi hơn chưa?”
Ngay lúc ấy, cửa phòng ngủ bên cạnh bật mở cạch một tiếng. Nam Cung Tinh Uyển bước ra – mái tóc vàng uốn nhẹ, áo khoác mỏng ôm lấy vóc dáng uyển chuyển, ánh mắt có hơi tức giận, định bụng hỏi vị hôn phu đã xong công việc chưa nhưng vừa trông thấy Tề Du, lập tức sáng rỡ như bông hoa nở trong đêm.
“Mạn Linh! Bé yêu đến rồi sao!”
Giọng cô cao vút đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
Tinh Uyển không kịp giữ ý, chạy thẳng đến sofa, phịch xuống cạnh Tề Du, vòng tay ôm cổ cô siết nhẹ.
“Uyển Uyển!”
Thanh Thiên Hạo mặt tối sầm, hắc tuyến giăng đầy trán. Lý Tây Hoa trông thấy, phì cười:
“Ha! Lão Thanh, đừng nói anh lại đi ghen với Tiểu Du nhà tôi nhé.”
Thanh Thiên Hạo trừng mắt. Giọng gắt như tiếng roi quất:
“Cậu nín họng cho tôi.”
Tinh Uyển đã mặc kệ màn đấu võ miệng ấy, tay nắm chặt tay Tề Du, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng như tiểu thư quý tộc trong tranh sơn dầu. Giọng cô dồn dập hỏi:
“Em đến lúc nào thế! Ăn sáng chưa? Từ đâu đến đây? Đi bằng gì? Có mệt không?”
4
Thanh Thiên Hạo ngồi đó cau mày. Gã nhìn Tinh Uyển như nhìn trẻ con quấy khóc:
“Em để con bé này thở đã, nhìn kìa, sắp xỉu ra đó.”
Tinh Uyển ngớ người, thè lưỡi, vội buông lỏng tay nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương.
Tề Du cười nhẹ, ánh mắt đầy nhẫn nại:
2
“Em ăn rồi… chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
Lý Tây Hoa tựa người ra sau, nghiêng người nhìn kỹ khuôn mặt nhợt nhạt của Tề Du, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định:
“Em chắc mình muốn làm những việc sắp làm chứ?”
Tề Du ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt xanh đen như gương phản chiếu lửa:
“Nếu không muốn, em đã không ở đây rồi.”
Sự kiên quyết trong mắt cô khiến người đàn ông đối diện trầm mặc đôi chút. Lát sau, Lý Tây Hoa lạnh giọng:
“Nếu tên Cố vấn kia có ý đồ bất chính, cứ thẳng tay…” Hắn giơ tay thành súng. “Pằng…một phát súng bắn thẳng vào tim. Anh có chết cũng chống lưng cho em.”
Nam Cung Tinh Uyển hơi ngạc nhiên.
Lý Tây Hoa với Tề Mạn Linh… là người yêu sao? Cớ sao anh ta lại bảo vệ em ấy đến vậy.
Tề Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt mờ lạnh như mặt hồ không gợn sóng. Môi cô mím nhẹ rồi cong nhẹ:
“Anh biết ‘tên Cố vấn kia’ là ai không?”
Lý Tây Hoa cau mày. Hắn cảm thấy một tia bất an, nhưng vẫn hỏi lại:
“Là ai? Chúng ta quen hả?”
Cô bật cười, một tiếng cười khan khẽ, lộ rõ vẻ khó tin:
“Thì ra, anh không xem thời sự. Hắn đến từ Trung Đông.”
Lý Tây Hoa như bị ai đánh thẳng vào đầu. Cả thân hình khựng lại.
“… Là Tạ Cố Thương? Hắn chính là Tạ Trì?”
Nghe qua thì tưởng là vô lý, một nhân vật cỡ như Lý Tây Hoa, đã từng đối mặt với Tạ Cố Thương trong cùng một khung đàm phán, vậy mà lại không nhận ra hắn chính là Tạ Trì – cố vấn toàn quyền chính trị lẫn quân sự của Nga.
Nhưng nếu hiểu rõ con người hắn, thì sự vô lý ấy lại trở nên... rất có lý.
Lý Tây Hoa, xưa nay là kẻ hành sự theo bản năng, tâm không đặt nơi chính trường, mắt không hướng về những cuộc chuyển dịch quyền lực toàn cầu. Hắn sống giữa tầng mây của giới tài phiệt, xoay vần kim tiền, điều khiển những đường dây tài chính khổng lồ trải khắp Brazil. Với hắn, chính trị là món rượu lâu năm, chỉ dành để thưởng thức vào những buổi chiêu đãi xã giao. Không phải thứ để hắn bận tâm mỗi ngày.
2
Dẫu Brazil và nước Nga vốn có mối giao hữu không tồi, nhưng trong mắt Lý Tây Hoa, ngoài cái tên Tổng thống Nga được nhắc đi nhắc lại trên các bản tin quốc tế, còn lại đều là những gương mặt mờ nhòe, lẫn lộn như bóng người trong làn khói xám. Hắn chỉ nhớ tên, hiếm khi nhớ mặt mà nếu người đó không liên quan trực tiếp đến lợi ích hoặc thị trường của hắn, thì dù có đứng đối diện, hắn cũng chẳng buồn liếc quá một giây.
Tạ Cố Thương chính là một trường hợp như thế.
Hắn từng đọc tên người đàn ông đó – Tạ Trì trên những mẩu tin in đậm góc dưới trang nhất, thường đi kèm các tiêu đề về đàm phán khí đốt, kiểm soát vũ khí, hoặc những phát biểu mang tính mị dân lẫn độc tài. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức… một cái tên.
Một dòng tin.
Một sự tồn tại mang tính biểu tượng hơn là con người thật sự.
Hắn không nhớ mặt.
Không cần nhớ.
Trong thế giới của Lý Tây Hoa, chỉ những ai hắn cần, hoặc buộc phải để ý, mới được khắc ghi. Còn lại, tất cả đều là “kẻ lạ”, là con số không, là những cái bóng đi qua đời nhau giữa vạn trùng danh lợi.
Mãi đến hôm nay, khi Tề Du gằn từng chữ, khi cái tên Tạ Trì được buộc chặt với Tạ Cố Thương – hắn mới thực sự nhận ra: người đàn ông từng đối thoại với hắn, từng ngồi ở đầu bàn đối diện là một con rắn máu lạnh khoác áo cố vấn, thâu tóm cả một vùng trời chính trị từ Trung Đông đến Trung Á.
Tề Du nhắm mắt, thở một hơi thật chậm.
“Ừ. Tôi cũng mới biết sáng nay, trong buổi đàm phán.”
Lý Tây Hoa lặng người. Trong đầu vang lên những lời Thanh Thiên Hạo thuật lại nội dung buổi đàm phán – toàn bàn về vũ khí, về giới hạn kiểm soát.
Hắn rít một hơi không khói.
“Mẹ kiếp…”
“Hai người quen Tạ Trì sao?” Thanh Thiên Hạo nghi hoặc, chân đang rung đùi cũng ngừng hẳn.
Lý Tây Hoa cười nhạt.
“Quen, nhưng quen ở thân phận khác.”
Tề Du khẽ đảo mắt, bọn họ còn vừa gặp nhau với thân phận khác, sáng nay lại gặp nhau ở một thân phận khác.
Đây có gọi là nghiệt duyên không?
3
“Thế thì nhóc còn lo lắng gì nữa, chẳng phải là gặp phe ta rồi sao?” Thanh Thiên Hạo rung đùi trở lại, ngả người tựa ghế nói.
Tinh Uyển nãy giờ ngồi im lặng, mắt ngó qua lại giữa ba người. Cô cau mày nhẹ, giọng khẽ như sợ làm vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Mọi người… đang nói chuyện gì vậy?”
Tề Du nghiêng đầu, ánh mắt lười nhác nhưng tinh anh lướt sang Thanh Thiên Hạo. Cô không nói – vì hiểu rõ người đàn ông này không muốn hôn thê mình vướng vào rắc rối. Tề Du không nói, chỉ chậm rãi hất cằm về phía hắn. Cô biết rõ: nếu có một người đủ tư cách nói, thì đó là Thanh Thiên Hạo.
Lý Tây Hoa thấy thế, nheo mắt nhìn Thanh Thiên Hạo, cười nửa miệng:
“Này lão Thanh, nên cho Tinh Uyển biết rồi. Không lẽ muốn giấu luôn cả thân phận của anh em cậu mãi?”
Tinh Uyển chớp mắt mấy lần, cau mày nhìn hôn phu:
“Thanh Thiên Hạo, có chuyện gì anh chưa nói với em?”
Một khi cô gọi cả họ lẫn tên gã – tức cô đang rất nghiêm túc.
Thanh Thiên Hạo trầm mặc một lát, rồi vỗ vào vị trí bên cạnh ra hiệu. Tinh Uyển chần chừ, nhưng rồi cũng rời khỏi Tề Du, ngồi cạnh người đàn ông của mình. Hắn khẽ siết vòng tay ôm lấy eo cô, hạ giọng như đang kể cổ tích mà từng chữ nặng tựa chì:
“Em còn nhớ anh từng nói trong hội có thằng nhóc tên Tề Thiên Vũ không?”
Tinh Uyển gật đầu chậm rãi:
“Người nhỏ tuổi nhất trong nhóm mấy anh?”
Thanh Thiên Hạo hít sâu, ánh mắt như đáy vực:
“Tề Mạn Linh – bé yêu của em, chính là em gái ruột của cậu ấy.”
Hắn nói chậm rãi, từng từ như đinh đóng cột, kể ra thân phận thật sự của Tề gia – hắc đạo đệ nhất, thống lĩnh vũ khí toàn cầu. Nói về những công việc và thân phận bề nổi của các người anh em kề vai sát cánh với gã.
Nam Cung Tinh Uyển lặng người hồi lâu, tựa như tất cả những gì vừa nghe lọt vào tai đều là ngôn ngữ đến từ một thế giới khác. Đôi mắt đẹp lay động một thoáng, hàng mi dài khẽ run rẩy, biểu cảm có phần bối rối và hoang mang.
Cô chậm rãi xoay đầu, ánh mắt lần lượt dừng lại trên gương mặt của Lý Tây Hoa và Tề Du như đang tìm kiếm chút xác tín nào đó trong đáy mắt hai người. Tay phải theo bản năng đưa lên, khẽ hướng về phía Lý Tây Hoa, giọng nói ngập ngừng, như thể đang lắp ghép từng mảnh sự thật đầy lỗ hổng:
“Tây Hoa… không chỉ là một nhà đầu tư mạo hiểm… mà anh ta…”
Cô dừng lại, ánh mắt dao động như vừa chạm vào vực sâu. Lời nói đứt đoạn giữa chừng, dường như không thể tự mình thốt ra câu tiếp theo.
Thanh Thiên Hạo nãy giờ vẫn giữ im lặng, lúc này mới trầm giọng tiếp lời. Giọng nói của gã ổn định, nhưng mang theo sức nặng:
“Toàn bộ Brazil đều nằm dưới tay cậu ấy, đặc biệt là hệ thống tài chính, ngân hàng ngầm.”
Mỗi chữ thốt ra như gõ lên mặt nước tĩnh, tạo nên những vòng sóng lan ra mãi không dứt.
Gương mặt Tinh Uyển hiện rõ sự kinh hãi.
1
Cô nhìn Lý Tây Hoa, người đàn ông vẫn ngồi vắt chân trên ghế đơn, khuỷu tay gác hờ lên thành ghế, vẻ mặt không hề che giấu, thậm chí còn có phần thoải mái. Tiếp đến, cô dời mắt sang Tề Du, bao năm qua cô luôn nghĩ Tề Du chỉ là cô gái thông minh, trầm lặng, học giỏi. Nào ngờ, phía sau lại là một thế lực khiến cả thế giới phải e dè.
“Thì ra, em chưa từng nói nhiều về gia đình... là vì vậy...”
Tề Du ngả người ra sofa, cười khẽ mà ánh mắt xa xăm:
“Nghe chị nói như sắp đoạn tuyệt với em vậy.”
Tinh Uyển siết nhẹ mép áo khoác, khép mắt lại một giây để sắp xếp mớ thông tin, rồi mở mắt ra – ánh nhìn kiên định:
“Không, chị sẽ không vì mấy thứ đó mà đánh giá xấu em.”
“Em không phải người tốt lành thánh thiện.” Tề Du chậm rãi. “Nên nếu chị nhìn khác đi, cũng không sai.”
Tinh Uyển mở mắt, cau mày, giọng chắc như đinh đóng cột.
“Không có chuyện đó. Chị biết em đủ lâu để hiểu – em có xấu xa hay không.”
Tề Du và Lý Tây Hoa khẽ bật cười.
“Chị đã tiêu thụ được lượng thông tin chưa?” Tề Du chống khuỷu tay lên tay vịn, còn bàn tay thì cuộn lại chống dưới cằm.
Tinh Uyển ngã vào lòng Thanh Thiên Hạo, thở ra một hơi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất