Tề Du nghe câu trả lời của Tinh Uyển thì không kiềm được mà mỉm cười, khóe môi cong lên một độ vừa phải, vừa như nghịch ngợm vừa như vuốt ve lòng người. Cô nghiêng người với lấy chiếc túi bên cạnh Lý Tây Hoa, giọng nói nhẹ tênh, nhưng lại mang theo chút ngả ngớn trêu chọc:

 

“Vậy nếu chị không ghét bỏ em... thì tối nay  nhé. Em đi một mình sẽ buồn lắm.” hãy đi cùng anh Thanh tham dự quốc yến

 

Giọng nói cô trầm ấm, mang theo chút nũng nịu giấu sau vẻ điềm nhiên. 

 

Nam Cung Tinh Uyển nghe vậy, vẻ ngờ vực vừa tan biến trên gương mặt kiều diễm. Đôi mắt ánh lên tia cười trong vắt như nước hồ mùa xuân.

 

“Em cũng đi luôn sao? Yên tâm đi bé yêu, tối nay chị sẽ có mặt ở đó. Đừng sợ gì hết.”

 

Tinh Uyển nói rồi bất giác vươn tay vuốt nhẹ bàn tay của Tề Du – như vỗ về một đứa em nhỏ.

 

Câu nói đó, không biết là lời hứa, là an ủi hay là một loại liên minh thầm lặng giữa những người phụ nữ. Trong mắt Tề Du ánh lên một tia ấm áp thoáng qua, như ngọn gió xuân mơ hồ lướt qua cánh đồng cỏ khô.

 

Phía đối diện, Thanh Thiên Hạo liếc nhìn Tinh Uyển một cái đầy bất mãn, nhưng rồi vẫn nhìn sang Tề Du, giọng điệu dứt khoát:

 

“Năm giờ bốn mươi lăm phút tôi sẽ cử người đến Blair House hỗ trợ nhóc.”

 

Tề Du gật đầu, bàn tay siết nhẹ quai túi, chuẩn bị đứng lên. Nhưng vừa nhấc người, thì câu hỏi bất ngờ từ Thanh Thiên Hạo vang lên, tựa một viên đá ném vào mặt hồ bình lặng:

 

“Nhưng nhóc đổi thông tin trường khi nào vậy?”

 

Câu hỏi như lưỡi dao bén lạnh chém ngang không khí.

 

Động tác đứng dậy của Tề Du khựng lại giữa không trung, ánh mắt cô trong khoảnh khắc xao động. Cô quay đầu nhìn gã, gương mặt thanh tú hơi đanh lại, lông mày vẽ thành một đường sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh:

 

“Anh Thanh không đổi sao?”

 

Căn phòng lập tức rơi vào một khoảng trầm mặc đáng sợ. Gió ngoài cửa thổi vào, mang theo mùi gỗ sồi trộn lẫn hương thuốc nhàn nhạt còn sót lại trong không khí, tạo cảm giác như có một điều gì đó vô hình vừa bị khơi lên.

 

Lý Tây Hoa cũng thoáng nhăn mặt. Hắn chống cùi chỏ lên đùi, hai bàn tay đan vào nhau, mắt nheo lại sắc như lưỡi đao:

 

“Nếu không phải lão Thanh... không phải Tiểu Du... vậy là ai?”

 

Hắn ngừng lại, gằn giọng:

 

“Tất nhiên không thể là Tề Thiên Vũ rồi. Vậy... rốt cuộc là ai?”

 

Tề Du nhắm mắt lại một giây. Hàng mi đen dày rủ xuống, che đi tia sáng lạnh lùng chớp lên trong đáy mắt. Cô hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra – ánh nhìn bình tĩnh như mặt hồ sớm mai:

 

“Dù là ai đi nữa, dù có ý định gì, em cảm nhận được... người đó không có ác ý. Có thể là đang giúp em.”

 

Cô mím môi, giọng đều đều nhưng dứt khoát:

 

“Để em kiểm tra lại hệ thống, xem cho rõ.”

 

Nói xong, cô cúi đầu nhẹ như cáo biệt, chân bước nhanh về phía cửa:


 

“Tôi đi trước.”

 

Lý Tây Hoa lặng lẽ dõi theo bóng lưng ấy, ánh mắt nặng nề. Hắn thở ra, hai bàn tay đan vào nhau, gân xanh hằn lên mu bàn tay. Rồi hắn đứng dậy, kéo theo không khí căng như dây đàn.

 

“Tôi đi đây.”

 

Không đợi Thanh Thiên Hạo đáp, hắn đã đi theo Tề Du, lặng lẽ theo sau cô ra ngoài như một cái bóng bảo vệ không tên.

 

Phòng khách lại chìm trong lặng im. Chỉ còn ánh đèn vàng rọi xuống đôi phu thê sắp cưới. Nam Cung Tinh Uyển ngồi trên sofa, ánh mắt mông lung dõi theo cánh cửa khép hờ, gương mặt lộ vẻ ngẫm nghĩ.

 

Cô chớp chớp mắt như gom hết ý tứ trong lòng rồi mới cất tiếng, giọng khẽ như gió lướt cỏ:

 

“Mạn Linh… với anh Tây Hoa… là người yêu à?”

 

Thanh Thiên Hạo híp mắt, ánh mắt lạnh băng dời sang hôn thê trong lòng, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong hiểm độc mà khinh bạc:

 

“Em nhìn hai đứa đó… giống người yêu sao?”

 

Tinh Uyển chớp mắt. Ánh đèn hắt lên đôi mắt nâu trong như hổ phách. Cô nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, ngón tay thon gõ nhẹ lên mép ghế:

 

“Em thấy… không giống mà cũng giống. Anh Tây Hoa… lo cho Mạn Linh còn hơn cả người yêu. Như người thân vậy.”

 

Thanh Thiên Hạo bật cười thành tiếng, vươn tay khẩy nhẹ sống mũi cô:

 

“Giỏi. Em có đáp án rồi đó.”

 

Cô gái nhỏ trong lòng hắn khẽ bĩu môi nhưng ánh mắt lại sáng lên như ánh sao đầu đêm – vừa thấu hiểu, vừa ấm áp.

 

Mặt trời dần ngả sang ráng vàng ủ dột của buổi xế Haiti. Không khí oi nồng, mùi máu khô và thuốc sát trùng vẫn quẩn quanh, vương trên lớp bụi mịn phủ mái lều bạc màu.

 

Gần một vòng kim đồng hồ tròn khép lại, sau gần mười hai giờ xoay vòng giữa lều bệnh nhân, bãi tiếp tế và các khu sơ tán. Lam Tịch Dao bước ra khỏi lều bệnh nhân cuối cùng, bao nhiêu tinh lực còn sót lại trong người đều bị rút sạch. Đôi tay dài thon mảnh rũ xuống, ngón tay lằn vết hằn trắng bệch do mang găng suốt từ tờ mờ sáng.

 

Chỉ đến gần năm giờ hơn, cô mới có thể ngồi xuống nghỉ chân trên một miếng gỗ cũ đóng tạm làm sàn trong trại. Ngồi phịch xuống, lưng áo blouse đã nhăn nhúm, trên cổ còn đọng lại một vòng mồ hôi ướt sẫm vì chiếc khẩu trang đeo suốt cả ngày. Lam Tịch Dao cúi đầu, một cơn đau quặn nhẹ nơi thượng vị khiến cô phải khẽ nhăn mày, tay phải vô thức ôm lấy bụng. Không cần suy đoán nhiều, cô cũng biết – dạ dày cô lại đang giở trò. Có lẽ do cả ngày căng thẳng, di chuyển, chẩn đoán, khâu vá, phẫu thuật dã chiến, lại không kịp uống một hớp nước tử tế.

 

Ngay lúc ấy, màn bạt che lều bị vén lên.

 

“Bác sĩ Lam!”

 

Một cô gái trẻ, vóc dáng mảnh mai với da nâu bóng khỏe đặc trưng của người Haiti, mái tóc đen xoăn được tết gọn thành nhiều lọn nhỏ. Đôi mắt to, sáng và lanh lợi như ánh trăng soi mặt hồ. Trên tay cô là hai túi cơm tiếp tế còn bốc khói.

 


 

“Chị nghỉ được rồi hả? Em tìm chị từ nãy!” cô bé reo lên bằng thứ tiếng Anh có ngữ điệu địa phương, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng chiếu rọi qua những mảng tối của khu trại.

 

Lam Tịch Dao thoáng gật đầu, trên môi nở một nụ cười nhợt nhưng đầy ấm áp.

 

“Tạm ổn rồi, Dora cần gì sao?”

 

“Không không! Em chỉ mang phần cơm này cho chị. Thấy còn mấy suất, em biết ngay chị chưa ăn.” Dora khúc khích cười, giơ ra trước mặt cô túi cơm quân đội màu ô liu đã hơi méo.

 

Tịch Dao nhận lấy túi cơm, bao tử khẽ sôi lên trong thinh lặng. Mùi đậu, một chút thịt hộp, cơm trắng nguội – thứ xa xỉ ở nơi này. Cô ngẩng lên cảm ơn cô bé một tiếng, ánh mắt chân thành như thể vừa nhận được một phần ân huệ. 

 

Cô bé ngồi thụp xuống bên cạnh, hai tay chống cằm lên gối, môi cong ra một chút đầy vẻ trẻ con:

 

“Mà… sắp hết đồ ăn tiếp tế rồi. Không biết mấy ngày tới phát cơm cho mấy em nhỏ với người già kiểu gì luôn, em lo quá.”

 

Ngay khi lời than vãn chưa tan hết, thì bộ đàm gài ở ngực áo blouse khẽ rung lên. Giọng nói đặc trưng của đội chỉ huy vang lên:

 

“Đại bàng phía Bắc thông báo – đoàn xe tiếp tế từ tổ chức nhân đạo đang trên đường đến Cité Soleil. Dự kiến trong hai tiếng tới sẽ có mặt. Đề nghị các điểm tập trung chuẩn bị tiếp nhận và phân phối lương thực, y tế, quần áo... Xin nhắc lại, đoàn xe tiếp tế từ tổ chức nhân đạo đang trên đường đến Cité Soleil. Dự kiến trong hai tiếng tới sẽ có mặt. Đề nghị các điểm tập trung chuẩn bị tiếp nhận và phân phối lương thực, y tế, quần áo.”

 

Giống như một tiếng chuông cứu rỗi, cô bé kia lập tức reo lên:

 

“Woa! Vậy là không lo thiếu đồ nữa rồi! Ôi trời ơi, mừng chết đi được!”

 

Lam Tịch Dao cũng khẽ cười, lớp mệt mỏi như rã ra khỏi vai. Cô tựa nhẹ lưng vào cọc gỗ lều, hơi ngước mắt nhìn mái bạt xám xịt trên đầu. Song, cô quay sang nhìn khuôn mặt cô gái trẻ trước mặt, gầy guộc nhưng tỏa nắng, nghèo khó nhưng trong ánh mắt không hề thấy một vết sứt của tuyệt vọng.

 

“Dora năm nay bao nhiêu tuổi?” cô khẽ hỏi, giọng mềm mại hẳn.

 

Dora nhún vai, cười toe:

 

“Em mười tám, thưa bác sĩ.”

 

Lam Tịch Dao gật đầu, nụ cười nhạt mà ấm áp:

 

“Bằng tuổi em gái chị.”

 

Cô bé nghiêng đầu, ánh mắt tò mò sáng lấp lánh như ánh lửa ban đêm:

 

“Bác sĩ Lam có em gái sao? Bạn ấy chắc trông giống chị lắm nhỉ?”

 

Lam Tịch Dao cười khẽ, cổ họng khẽ rung lên tiếng thở như tiếng gió lùa:

 

“Em ấy không phải em gái ruột của chị. Nhưng tụi chị lớn lên cùng nhau, nên không khác máu mủ là mấy.”

 

Dora bỗng nhấn giọng đầy háo hức:

 

“Chị… có thể cho em xem hình của bạn ấy không? Cho em coi đi mà~!”

 

Lam Tịch Dao khẽ cong môi, nụ cười mỏng như sương đêm. Cô rút điện thoại trong túi, lướt ngón tay qua album ảnh cũ, rồi dừng lại ở một tấm chụp cô và Tề Du cắm trại trong vườn tư nhân Lam Bang mùa hè năm ngoái.

 

Nơi ánh nắng dát vàng lên nền trời phương Bắc, nơi hồ nước rộng mênh mông phản chiếu chiếc trực thăng sẫm màu đang đậu trên bãi gỗ ven hồ.

 

Ở đó, Tề Du đang đứng.

 

Cô mặc quần short kaki màu cát, áo sơ mi trắng oversized, một tay đút túi, một tay cầm ly nước ép kề bên mặt. Ánh nắng hoàng hôn phủ lên đôi mắt xanh đen thăm thẳm khiến nó ánh lên sắc hổ phách lạ kỳ. Một bên khóe môi nhếch lên kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng đầy sinh khí.

2

 

Bối cảnh thanh bình đối lập hoàn toàn với hiện thực hỗn loạn nơi đất Haiti – càng khiến người trong hình hiện lên như một đoá hoa quý hiếm giữa chốn rừng sâu.

 

“Đây là em ấy.” Lam Tịch Dao đưa màn hình về phía cô gái nhỏ.

 

Cô bé ngó vào màn hình, tròn mắt rồi bật ra một tiếng cảm thán thật to:

 

“Woa! Đẹp quá! Trời ơi, bạn ấy nhìn ‘ngầu’ ghê luôn á!” rồi bỗng, Dora xụ mặt. “Em cũng muốn có chị gái để chơi cùng!”

 

Lam Tịch Dao bật cười, ánh mắt giãn ra như nước mưa rơi lên đất khô.

 

Cô đưa tay xoa mái tóc đen mượt đã điểm chút bụi đất kia, giọng nói dịu lại, mỏng mà kiên định:

 

“Nếu em muốn, chị có thể làm chị gái của em. Nếu cần gì, cứ nói với chị.”

1

 

“Thật ạ? Chị nói thật nhé!” cô bé vui mừng gần như muốn nhảy cẫng lên. “Chị phải giữ lời đó đó!”

 

“Thôi nào, chị em gì mà mới nói đã vui dữ vậy…” Tịch Dao cười xoà, đẩy túi cơm sang một bên. “Mau ăn đi, còn chuẩn bị khu dọn hàng tiếp tế. Tối nay sẽ vất vả đấy.”

 

“Vâng, thưa bác sĩ Lam!” cô bé nghiêm túc đứng dậy, rồi lại cười. “Tối nay, chúng ta có thể ngủ no bụng rồi!”

 

Lam Tịch Dao khẽ cười nhìn theo bóng Dora lon ton ôm túi cơm đi ra khỏi lều. Gió chiều thổi ngang qua khe bạt, vờn lên mái tóc đã rối và bám bụi của cô, khiến vài sợi dính hờ trên má ướt mồ hôi.

 

Cô hạ ánh mắt, ngón tay gầy mảnh siết hờ quai nylon của túi cơm. Trong lòng vẫn còn vương tiếng cười lanh lảnh trong trẻo của con bé.

 

Khác thật.

 

Khác Tề Du của bọn họ đến đau lòng.

 

Dù môi trường này đầy chết chóc, nghèo đói thì Dora vẫn nở nụ cười ngây thơ trong thế giới đổ nát.

 

Tề Du… thì ngược lại, có lẽ con bé đã mất hoàn toàn sự hồn nhiên ở độ tuổi đó. Đứa nhỏ này, tự đóng cửa trái tim mình.

 

Hai đứa trẻ cùng tuổi. 

 

Hai thế giới. 

 

Tối nay, hàng tiếp tế sẽ về. Nhưng điều khiến cô bận tâm lại không phải là thực phẩm hay thuốc men.

 

"Kẻ trộm" ấy... có lẽ sẽ xuất hiện nhanh hơn dự đoán.

 

Cô đưa tay điều chỉnh bộ đàm, đôi mắt chậm rãi hướng về dãy núi phía xa – nơi bóng tối đang dần nuốt lấy bầu trời cháy nắng. 

eyJpdiI6IkRLcUc0eXRJTXhKaitcL1RMYVhWRTJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpuRHY4WG51WHp0aWxlWW50MG9XbnlZbjhnUnlFaDBERUN0eEtzanliYk01eFl5QU9GeUtQZUpOSGdLTFlnc1JNeHdpMmJGK1dJWkRcLys4VXpXUlJwUT09IiwibWFjIjoiYjQxYTg0OTIwNmVjZjA0Y2E5MGEyYTYwYTE2ODI5MmJiNjk4MGJmZDQzNWQ4NGQ4YWYxYWZkNGMyYmI3NmVmZCJ9
eyJpdiI6InZFXC9NdXdFVXJxeTIwMEViNmhmVU13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlacURzTG5UZVZwMEh2bnhGVTBTVEtzQTBodkZrU2NtUUU3c3UyTm56N3FuTlZLaDdubElWclVjQ2lxN3NhTGphVmI1ODNJSWd3UXNaTEhlckVYYXJEdFRweFFuUjZNM0FYR1VKeTZ0ODlIbE9MZ3ZxZlpJOGhOVzNJU1R6QU90Qzk5R0dIT2kycitIQjBjVGRlR1wvMGc9PSIsIm1hYyI6IjhlMzg2YmQ2ZWZkZTRiZmJmMWM5ZmRiNjhkYTRmMmNmNGY2NDFkNGU1OWFiYjA2ZjJiMDJhYjZhZDk2MjAzZDMifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x