Sau buổi sáng hôm nay, tin về "kế hoạch giao dịch vũ khí" nhanh chóng lan đi trong phạm vi cực hẹp – đúng như ý Thiên Vũ muốn.
Trong bốn người rời thư phòng, có một người rời đi với nụ cười kín đáo. Tay hắn siết hồ sơ mỏng có đóng triện sáp đỏ – trong đầu đã vạch hẳn phương án “bảo đảm thành công” mà hắn sẽ thì thầm vào tai kẻ cần nghe.
Hắn không hay rằng chính thứ “tin tuyệt mật” ấy là mồi câu được gài tỉ mỉ đến đáng sợ.
Sau khi giải quyết xong Tây Hoa, Tề Thiên Vũ ngồi trong thư phòng giải quyết các giấy tờ liên quan đến công chuyện làm ăn của Tề gia, ngón tay miết theo cạnh bàn gỗ đen bóng, ánh mắt âm u như nước hồ đóng băng.
Phía sau kính, bầu trời New York bắt đầu ngả sang hoàng hôn đỏ rực như lửa – nhưng trong mắt anh chỉ toàn màu xám.
Tiếng gõ cửa từ một thuộc hạ vang lên, nhận được sự cho phép. Anh ta bước vào cúi đầu báo cáo.
“Lão đại, đã sẵn sàng mọi thứ.”
Tề Thiên Vũ khẽ “Ừ” một tiếng bằng giọng mũi, rồi chậm rãi đứng lên.
“Đi thôi.”
Anh muốn tận mắt xem, con chó phản chủ trong Tề gia. Rốt cuộc có thể làm tới đâu.
***
Cùng thời điểm đó.
Đúng 5 giờ 45 phút, thủ đô Washington, dưới ánh tà dương cuối cùng của ngày, ánh sáng từ bầu trời chiều buông nghiêng trên nền gạch xám của đại lộ Pennsylvania, chiếc Aston Martin DB12 DB12 phủ màu xanh than kim loại lăn bánh chậm rãi, như một con dã thú sang trọng nhưng đầy kỷ luật, rồi dừng hẳn trước cổng phụ dẫn sang Blair House – nơi chỉ dành cho nguyên thủ và những nhân vật được Tổng thống Hoa Kỳ chính thức mời đến lưu trú.
Trong xe, ánh đèn dịu chiếu lên gương mặt trắng trẻo, nghiêm nghị của Tề Du.
Cô siết nhẹ quai túi, hít sâu, ánh mắt xanh đen ánh nước hơi cụp xuống. Cô mặc một thân formal suit đen tuyền may đo vừa vặn, tôn dáng cao thẳng, phần ve áo nhấn nhá chỉ bạc – áo vest ôm gọn bờ vai thon, quần tây ống đứng, , tóc búi gọn để lộ chiếc cổ thanh mảnh nhưng kiêu ngạo.
Giọng Lý Tây Hoa khàn khàn vang lên, nửa như trêu đùa nửa như dỗ dành:
“Tiểu Du, cẩn thận vào. Có chuyện gì thì nhắn qua tai nghe hoặc truyền tín hiệu ngay, anh tới đón ngay. Có tông sập cửa cũng sẽ đón em đúng giờ.”
Ánh mắt hắn âm u nhưng đáy mắt là sự quan tâm không giấu được.
Tề Du hơi nghiêng đầu nhìn gã, môi đỏ thắm cong lên nhẹ như hoa nở trong đêm:
“Em biết rồi, cảm ơn anh, Tây Hoa.”
2
Cô mở cửa xe, gió luồn vào trong mang mùi hoa mộc lan nhẹ thoảng.
Tề Du bước xuống, gót giày đen gõ lên đá lát dày tiếng “cộp” khẽ, tay xách túi da mềm và kẹp chiếc máy tính bảng. Ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lẽo, giống như hồ nước không gợn sóng mà sâu không thấy đáy.
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi rời đi, Lý Tây Hoa vẫn dõi mắt nhìn theo qua gương hậu, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng chưa châm lửa – gã không nỡ làm ám mùi khói lên bầu không khí sạch sẽ khi còn nhìn theo bóng dáng đó.
Tề Du bước chân uyển chuyển tự tin sải trên lối đi lát đá hoa cương trắng ngà, dẫn tới tòa Blair House – nơi mà chỉ một hơi thở sai nhịp cũng có thể trở thành điểm nhắm của súng tỉa giấu kín. Những hàng cây xanh thẫm ven đường lay động trong gió chiều, giống như những ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ, càng tô điểm thêm khí thế bức nhân xung quanh cô.
Ngay từ xa, không khí quanh Blair House đã vô cùng nghiêm ngặt, vệ sĩ mặc vest đen chỉnh tề canh giữ khắp nơi, ánh mắt bén nhọn quét về phía cô đầy cảnh giác. Một nhân viên an ninh lập tức bước lên, nghiêm giọng cản đường, vẻ mặt đầy cẩn trọng tra hỏi:
“Xin xuất trình giấy tờ, cô là ai, mục đích đến đây là gì?”
Tề Du bình thản định trả lời, nhưng còn chưa kịp nói hết, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao ráo nhanh chóng tiến lại gần, đưa ra tấm thẻ nhân viên ngoại giao, nhẹ giọng hòa nhã:
“Cô ấy là người do phía Tổng thống cử tới, tôi phụ trách hướng dẫn cô ấy.”
Anh quay sang Tề Du, ánh mắt mang theo ý cười thân thiện, thấp giọng giải thích:
“Tề tiểu thư, tôi là Hướng Nhẫm từ phòng ngoại giao.”
Nhân viên an ninh sau khi kiểm tra giấy tờ kỹ càng, nghiêm nghị để hai người bước vào bên trong. Hướng Nhẫm tươi cười, nhẹ nhàng bắt chuyện để giảm bớt căng thẳng cho cô:
“Tề tiểu thư, đừng căng thẳng, cô cứ thoải mái thôi. Từ giờ đến khi buổi quốc yến kết thúc, bất kể điều gì xảy ra, tôi đều ở cạnh cô. Mọi chuyện đã được Thủ lĩnh Thanh sắp đặt chu toàn.”
Tề Du nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lạnh như băng tan đi vài phần, đôi môi hé mở nụ cười lịch sự:
“Làm phiền anh rồi.”
Hướng Nhẫm thấy cô vẫn còn chút xa cách, bèn thoải mái nói tiếp:
“Cô đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Tiểu Nhẫm như thủ lĩnh vẫn gọi là được. Cô cứ gọi thế cho tiện.”
Tề Du nghe vậy thì không khỏi cong môi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhưng giảm độ uy hiếp rất nhiều trước ý tốt chân thành của anh.
“Thật đấy,” Tiểu Nhẫm tiếp tục nhỏ giọng, “tôi biết lần đầu làm công vụ kiểu này hơi áp lực. Nhưng cứ nghĩ đây là diễn kịch đi – đóng vai thư ký nhà Trắng cho chuẩn. Ai dám làm khó cô thì có tôi.”
Tề Du khẽ liếc sang.
Ánh mắt bình tĩnh như gương, soi thấu cả ý tốt, lẫn cái dè dặt giấu trong mắt anh ta.
Môi hơi cong lên, nhưng không phải nụ cười:
“Anh yên tâm, tôi không căng thẳng.”
“Anh theo thì cứ theo, nhưng đừng nói gì nữa. Tôi dễ mất tập trung.”
Hướng Nhẫm bật cười khẽ. Giọng thoáng bất lực nhưng nhẫn nại:
“Vâng, nghe lời cô.”
Đi qua hàng lang rộng lớn, cả hai lập tức bị rà soát kỹ càng nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối cho vị chính khách trong kia. Sau khi kiểm tra hoàn tất, họ mới được bước vào sảnh chính nguy nga, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh tựa như hàng vạn vì tinh tú lặng lẽ chiếu xuống, phản chiếu lên sàn đá hoa cương bóng loáng như gương.
2
Không khí trong sảnh nặng mùi da thật của ghế Chesterfield và nước hoa gỗ Oud, hoà vào mùi thuốc súng cũ mờ ẩn dưới lớp sơn – Blair House không bao giờ giấu đi được bản chất quyền lực pha lẫn nguy hiểm của nó.
Ở một hành lang khác.
Trong căn phòng nghỉ phía Tây, nơi ánh đèn dịu nhẹ hắt lên những đường gân nổi trên trán của người đàn ông đang đứng bên khung cửa kính.
Mạc Sâm bước vào, giọng cung kính bằng tiếng Nga nhưng không giấu vẻ lo lắng:
“Ngài Cố vấn, người ở Nhà Trắng báo rằng thư ký Tổng thống Mỹ đến hỗ trợ quốc yến và lịch công du mấy ngày tới.”
Tạ Cố Thương trong bộ tây phục đã cởi vest ngoài, chỉ còn lại áo gile cùng áo sơ mi trắng bên trong không cài nút cổ, tay áo xắn lưng lửng. Cổ tay đeo đồng hồ Tourbillon Nga tùy chỉnh riêng. Một tay cầm ly rượu Cognac, tay kia đang lật xem bài phát biểu được thảo soạn tỉ mỉ bằng tiếng Anh – Nga song ngữ cho buổi quốc yến. Hàng chữ Cyrillic trải dọc giấy nhưng hắn chẳng hề quan tâm.
Ánh mắt hổ phách thâm trầm như dã thú say ngủ. Khóe môi nhếch một nét cười châm biếm, hắn nói bằng tiếng Nga trầm khàn:
“Mấy lão già đó thật không kiềm được, cử người đến tận đây giám sát tôi sao? Quả nhiên là già cả lú lẫn rồi.”
Mạc Sâm ngập ngừng hỏi lại phương án xử lý, nhưng Tạ Cố Thương chỉ bình thản khoát tay, ánh mắt toát lên vẻ ngạo nghễ bất cần, tàn nhẫn vô song:
“Cứ để họ diễn hết trò này, xem thử bản lĩnh bọn họ ra sao.”
Giọng nói hắn bình thản nhưng mang âm sắc tử vong.
Mạc Sâm cung kính gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài. Nhưng khi vừa xuống đến cầu thang, bóng dáng thanh thoát quen thuộc kia lập tức khiến anh ta sửng sốt, bước chân ngập ngừng rồi khựng lại, đáy mắt dâng lên sóng gió khó tin.
"Sao lại là... Tề tiểu thư?"
Hơi thở anh chùng lại. Một ý nghĩ thoáng qua đầu như lưỡi dao kề cổ: “Nhà Trắng cử người tới giám sát... mà lại là cô ấy sao?”
Không thể nghĩ ngợi thêm, Mạc Sâm vội vã quay người, bước thật nhanh trở lên lầu.
Gõ cửa hai tiếng trầm thấp.
“Vào đi.”
Cửa mở.
Tạ Cố Thương vẫn ngồi trên ghế, ngước mắt nhàn nhạt.
“Ngài Cố vấn, người bên phía Nhà Trắng tới đây chính là Tề tiểu thư.”
Câu nói bằng tiếng Nga vội vã của Mạc Sâm như sấm sét vang lên bên tai Tạ Cố Thương, đôi đồng tử lập tức co lại, sắc mặt hắn chuyển từ thản nhiên thành chấn động sâu sắc, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin:
“Anh vừa nói ai?”
Mạc Sâm nuốt nước bọt, khẳng định lại lần nữa:
“Là Tề tiểu thư, chắc chắn không nhầm, chính mắt tôi đã thấy.”
Chưa đợi hắn nói hết câu, Tạ Cố Thương đã vội vàng đứng bật dậy, lướt nhanh qua người Mạc Sâm, từng bước chân mạnh mẽ đầy cấp bách lao xuống cầu thang, không màng đến hình tượng Cố vấn của hắn. Tim hắn đập mạnh, tâm trạng bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng, nhưng vừa đặt chân xuống đại sảnh, thân hình cao lớn lập tức cứng đờ.
Tiếng gót giày da chạm nhẹ trên mặt thảm len dày nhập khẩu, mỗi bước chân của Tạ Cố Thương vang lên trong hành lang Blair House như tiếng đồng hồ điểm nhịp trong tim người khác. Lúc hắn vừa rẽ xuống cầu thang khúc ngoặt tầng lầu – thì bất chợt, bước chân khựng lại.
Dưới ánh đèn pha lê rọi xuống từ chùm đèn thủy tinh kiểu cổ, phản chiếu lên ánh mắt hổ phách kia – sáng như vàng nóng chảy.
Hắn thấy Tề Du đứng đó, thanh lãnh mà uy nghiêm, khí thế lạnh lẽo bức nhân toát ra từ cô như một bức tường vô hình, lạnh nhạt mà lại quyến rũ vô hạn. Thân hình mảnh mai của người con gái hắn mong hiện lên rõ nét giữa đại sảnh – trầm mặc mà rực rỡ, như ánh trăng tháng Chạp phủ tuyết trên nền gấm, vừa thanh lãnh lại vừa mị hoặc lòng người.
Thật sự là cô.
Tề Du lúc này đang cúi đầu nghe Hướng Nhẫm nói, đôi môi đỏ nhạt hơi cong, nụ cười xã giao hoàn hảo.
Tạ Cố Thương đứng yên tại chỗ, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, trong lồng ngực như có một ngọn lửa bạo liệt thiêu đốt từng nhịp tim
Cô đến nơi đây với thân phận người của Nhà Trắng.
Đây là cơ hội ông trời cho hắn sao? Ông trời thật sự trao cơ hội cho một kẻ như hắn?
Tạ Cố Thương tự hỏi, nếu đây là cơ hội thì liệu lần này, hắn còn có thể tiếp cận cô dễ dàng hơn trước không?
“Tề Du... thật sự là em...” Hắn thì thầm với chính bản thân.
2
Khung cảnh sáng đèn sang trọng của Blair House bỗng như mờ đi trong mắt hắn, chỉ còn cô gái ấy – như cấm địa hắn không muốn ai xâm phạm.
Tề Du và Hướng Nhẫm xoay đầu lại, ánh mắt của Tề Du chạm vào hắn trong tích tắc, đôi mắt xanh đen như hàn ngọc thoáng lướt qua gương mặt quen thuộc ấy, đạm mạc như sương mai phủ lối đi, không lộ ra kinh ngạc, cũng không có chút xúc động nào.
Chỉ có sự xa cách, tĩnh lặng như một lớp băng ngăn cách giữa hai thế giới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất