Tề Du không chần chừ, không do dự, chỉ lặng lẽ tiến lên ba bước, bước đi nhẹ nhàng như nước chảy qua khe đá. Đứng cách hắn một khoảng lễ nghi, cúi đầu chào nhã nhặn, giọng nói thanh thanh như gió sớm bằng tiếng Anh, lễ độ nhưng tuyệt đối lạnh nhạt:

 

“Xin chào ngài Cố vấn. Tôi là Tề Mạn Linh – thư ký Văn phòng Điều hành Tổng thống Hoa Kỳ. Từ hôm nay sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ và phối hợp cùng ngài trong các hoạt động công vụ tại Washington.”

 

Câu nói chặt chẽ, mạch lạc, không mang theo bất kỳ sắc thái riêng tư nào.

 

Giống như họ chưa từng quen biết.

 

Giống như giữa họ chưa từng tồn tại sự tiếp xúc nào.

 

Hướng Nhẫm cũng bước lên một bước, cười hòa nhã, sử dụng tiếng Nga sành sỏi:

 

“Chào ngài Cố vấn, tôi là Hướng Nhẫm – trực thuộc Bộ Ngoại giao. Em ấy lần đầu tiếp xúc nhiệm vụ cấp cao như thế này, nếu có điều gì chưa chu toàn, mong ngài lượng thứ.”

 

Tạ Cố Thương khi ấy mới dời ánh mắt khỏi Tề Du, gật đầu với Hướng Nhẫm như đã nghe.

 

Nhưng khi ánh nhìn ấy quay trở lại gương mặt cô lại là một cơn bạo loạn nhòe trong đáy mắt. Không một tia giận dữ, không một cái chau mày – nhưng nội tâm hắn đang sôi trào như nham thạch dưới lớp băng mỏng.

 

Tề Du rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn đó. Cô không né tránh, nhưng cũng không đối mặt lâu. Để tránh khiến không khí xung quanh đông cứng, cô nhìn thẳng vào hắn khẽ cất giọng nhắc nhở:

 

“Còn khoảng ba mươi phút nữa sẽ đến giờ tham dự quốc yến. Không biết ngài Cố vấn có gặp trở ngại gì cần chúng tôi hỗ trợ không ạ?”

 

Chúng tôi.

 

Hai từ ấy rơi vào tai Tạ Cố Thương, nhẹ như gió, nhưng châm chích vào lòng hắn như hàng vạn mũi kim nhỏ.

 

Cô đang nói về bản thân và tên kia? Là một thể? Là đồng đội, là cộng sự – hay... là thân thiết hơn mức cần thiết?

2

 

Tề Du chỉ vừa dứt câu, đã cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Cố Thương đặt thẳng lên người mình – ánh mắt ấy không mang vẻ dịu dàng, cũng chẳng phải ngông cuồng, mà là một loại kìm nén sâu tận xương tủy, xen lẫn tia lửa âm ỉ của sự bực bội bị che giấu.

 

“Tôi có một khó khăn.”

 

Giọng nói của hắn như vang vọng giữa trần thạch cao cẩn hoa văn cổ điển, trầm thấp và đầy ẩn ý, khiến không khí trong hành lang thoắt chốc lạnh đi vài phần.

 

Hướng Nhẫm nghe vậy lập tức bước lên, không kịp nghĩ sâu:

 

“Ngài có khó khăn gì, cứ để tôi–”

 

Tạ Cố Thương nhả chữ lạnh lùng, cắt ngang không chút nể nang.

 

“Tôi e là chuyện này chỉ có Thư ký Tề mới giúp được thôi.”

 

Giọng nói kia trầm thấp mà cố tình mập mờ, như một tiếng chuông khẽ rung lên trong gian sảnh Blair House, để lại dư âm phảng phất chẳng chịu tan.

 

Hướng Nhẫm cau mày, định nói gì đó, nhưng Tề Du đã đưa tay nhẹ ngăn anh lại.

 

Cô nhướng mày, mắt ánh lên một tia nghi hoặc, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã lại trở về với gương mặt thản nhiên như nước, giọng điềm đạm đáp:


 

“Xin hỏi, ngài đang gặp vấn đề gì? Nếu trong phạm vi công vụ, tôi sẽ hết sức hỗ trợ.”

 

Tạ Cố Thương khẽ gật đầu, xoay người, dáng người cao lớn như một pho tượng sừng sững giữa ánh sáng lộng lẫy của đèn chùm.

 

“Đi theo tôi.”

 

Chỉ ba chữ, không vội nhưng mang theo sự dụ hoặc.

 

Tề Du mím môi, sắc mặt không biến đổi, nhưng ngón tay đang giữ quai túi hơi siết lại.

 

Tên này định giở trò gì đây?

 

Tầng trên của Blair House yên tĩnh hơn nhiều. Hành lang trải thảm lông dày, từng bước chân dẫm xuống đều như bị nuốt vào không gian kín. Tạ Cố Thương đẩy cánh cửa một gian phòng nghỉ.

 

Tề Du đi phía sau hắn vài bước, khi thấy hắn định bước vào trong, cô lập tức dừng lại:

 

“Ngài Cố vấn, chuyện ngài muốn tôi giúp là gì?”

 

Tạ Cố Thương xoay người, tựa người vào khung cửa nhìn cô.

 

“Tôi muốn mời Thư ký Tề qua giúp tôi điều chỉnh một chút lễ phục. Tôi có việc cần sự hỗ trợ về hình thức.”

 

Cô không trả lời ngay, quay đầu nhìn Đông nhìn Tây rồi chợt xoay người, thản nhiên bước về phía thư phòng đối diện.

 

“Tôi sẽ chờ trong thư phòng. Sau khi thay xong, nếu ngài cần gì, xin cứ gọi.”

 

Cô vừa dứt lời, tay đã đặt lên tay nắm cửa thư phòng.

 

Tới thời điểm hiện tại, Tề Du luôn duy trì một đường giới tuyến vô hình với người đàn ông này.

 

Tạ Cố Thương nhìn theo cô đến khi cửa thư phòng phát lên tiếng “cạch”, đáy mắt thoáng qua tia tiếc nuối mờ nhạt, nhưng cũng không miễn cưỡng.

 

Bên trong gian phòng nghỉ riêng biệt của khách chính quốc gia, ánh sáng từ đèn chùm treo trần hắt xuống lớp thảm Ba Tư nhung mịn. Mùi đàn hương hòa cùng thoang thoảng bạc hà ấm áp lơ lửng trong không khí.

 

Tạ Cố Thương cởi áo sơ mi, từng cúc áo được tháo ra bằng ngón tay thon dài đầy tiết chế. Hắn thay lễ phục chính thức – một bộ tuxedo đen may đo chuẩn Savile Row, tay áo khuy bạc, cổ sơ mi trắng ôm cổ, nhưng…

 

Hắn đứng trước gương.

 

Chiếc nơ cổ đen nhung nằm trong tay hắn.

 

Tạ Cố Thương xoay nó vài vòng rồi gấp lại.

 

Không khí trong thư phòng Blair House vẫn mang mùi đàn hương dịu nhẹ, thoảng chút hương rượu cổ và gỗ sồi trầm ấm – đặc trưng dành cho nguyên thủ lưu trú. Dưới ánh sáng vàng âm ấm từ đèn chùm thủy tinh cao cấp, những đường nét trên gương mặt Tề Du hiện lên rõ ràng: ánh mắt bình thản, sống mũi thanh tú, khí chất lạnh nhạt tựa tuyết đầu đông.

 

Cô đang đứng bên tủ sách gỗ mun, ở đây có rất nhiều đầu sách và có cả… thiết bị gây nhiễu sóng loại mạnh.

 

Dù có là thiết bị nghe lén hay camera ẩn cũng không thể kết nối sóng nếu đặt vào căn phòng này.

 

Tề Du cười nhạt, thầm đánh giá Tạ Cố Thương.

 

Cửa thư phòng nhẹ nhàng mở.

 

Người vừa được cô thầm đánh giá bước vào, dáng người cao lớn như dìm ánh sáng xuống thấp hơn vài độ. Bộ tuxedo đen tuyền ôm sát vóc dáng cường tráng, nhưng cổ áo vẫn còn mở, tay hắn cầm một chiếc nơ nhung đen đã xếp chỉnh tề.

 


 

“Tôi không giỏi loại chuyện tỉ mẩn thế này,”

 

Hắn vừa nói vừa tiến gần. Giọng nói trầm thấp như được ngâm trong khói rượu:

 

“Nếu em không phiền..., nhờ em giúp tôi cài nơ.”

 

Tề Du xoay đầu.

 

Ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt hắn.

 

Đôi mắt hổ phách ấy… lúc này không còn vẻ lạnh băng kiêu bạc của cố vấn chính trị Kremlin khi sáng, mà chỉ có sự thuần phục dịu dàng đến mức nghẹn thở.

 

Cô khựng lại một giây, rồi chuyển hướng mũi chân, không nói gì.

 

Bước đến gần.

 

Mỗi bước đi của cô, âm thanh gót giày như đâm vào ngực Tạ Cố Thương.

 

“Chỉ cần mở đầu nút, vòng dây qua cổ rồi thắt lại thôi.” Tề Du dừng chân – cách hắn một khoảng, bình thản cất lời.

 

Hắn bước lên một bước, đưa chiếc nơ ra, giọng nói thấp trầm như vô tình lướt qua cổ họng:

 

“Tôi không quen dùng loại nơ này, cài bao nhiêu lần vẫn lệch.”

 

Ánh mắt lãnh đạm của Tề Du rơi trên chiếc nơ trên tay hắn. Không biết cô nghĩ gì mà mím môi. Song, tay bắt lấy chiếc nơ hắn đưa.

 

“Cái này mà cũng gọi là khó khăn? Ngài Cố vấn thật biết tận dụng mọi sơ hở.”

 

“Sơ hở?”

 

Tạ Cố Thương nhếch môi cười khẽ.

 

“Tôi chỉ không muốn bị cười nhạo giữa quốc yến vì đeo nơ lệch thôi mà. Hơn nữa, em đừng gọi tôi là ‘Ngài Cố vấn’, nghe xa cách lắm.”

 

“Chúng ta thân nhau sao?”

 

“Ít nhất, em cũng có thể gọi tôi là Tạ tiên sinh.”

 

Giọng hắn thong dong, nhưng ánh mắt thì sáng rực.

 

Tề Du không đáp.

 

Cô bước lại gần hắn một bước, rồi lại một bước nữa, cuối cùng chỉ còn cách chưa tới một gang tay.

 

Khoảng cách giữa hai người, chớp mắt đã gần đến mức hơi thở dường như hòa vào nhau.

 

Cô ngẩng đầu lên.

 

Tạ Cố Thương đứng quá gần.

 

Tề Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn. Bỗng, Tạ Cố Thương khom người xuống, vừa thu hẹp khoảng cách vừa hạ chiều cao – giúp Tề Du dễ dàng thực hiện thao tác đeo nơ – mặc dù chiều cao của cô hiện tại đã là 1m73.

2

 

Đôi tay cô nhẹ nhàng luồn nơ qua cổ hắn, tay trái kéo phần dây qua đúng vị trí. Hơi thở của hắn phảng phất quanh cổ cô, khiến không khí giữa hai người trở nên vi tế khó phân.

 

“Khoảng cách này… vẫn trong giới hạn lễ nghi chứ?”

 

Hắn cố ý thổi ra một làn hơi nhẹ, lướt qua da thịt cô tựa như chạm mà không chạm.

 

Tề Du giật nhẹ khóe môi.

 

“Vượt quá rồi.”

 

“Vậy em kéo tôi về lại giới hạn đi.”

 

Hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt và lòng hắn… nóng rực – không phải vì dục vọng, mà là nỗi khát khao được ở gần cô âm ỉ suốt bao ngày tháng dài đăng đẳng.

 

Tề Du ngưng tay.

 

Ánh mắt cô chuyển lạnh, khóe môi cong nhẹ, cười như không cười:

 

“Người không biết tự giữ giới hạn thì cũng đâu cần người khác kéo về.”

 

Một lúc sau, giọng Tạ Cố Thương vang lên, gần như khàn, như thể chạm vào xương sống người đối diện.

 

“Em… không thắc mắc gì với tôi sao? Về buổi đàm phán. Về việc… tôi là Tạ Trì.”

 

Tề Du khựng lại một khắc, đôi mắt bình thản đối diện với hắn. Gương mặt kia vẫn như cũ, nhưng cái tên Tạ Trì lại như một tầng lớp mặt nạ khác.

 

Trong buổi đàm phán hôm nay, hắn thẳng thừng từ chối yêu cầu hợp tác chiến lược về vũ khí, lời lẽ rõ ràng, không quanh co. Là vì cô có mặt? Hay hắn thật tâm đứng về phía Tề gia, phía Lam Bang?

 

Thông thường, Tề Du sẽ là một người hoài nghi. Bởi cô được nuôi lớn ở một thế giới – tín nhiệm là thứ xa xỉ, và sự cảnh giác là bản năng sinh tồn.

 

Thế nhưng hôm nay…

 

Dù lý do là gì, Tề Du không cảm nhận được rằng Tạ Cố Thương đang giả vờ. Cô không rõ vì hắn diễn quá đạt hay hắn thật sự…

 

Cô không nói ra, nhưng lòng có một cảm giác rất kỳ lạ – một thứ gọi là… tin tưởng.

 

Còn về thân phận Tạ Trì. Quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng là gì.

 

Vậy hắn có nói hay không… thì có liên quan gì đến cô?

 

Tề Du cụp mi, đáp gọn:

 

“Không.”

 

Tạ Cố Thương khẽ nhếch môi, nụ cười thoảng qua như gió đêm.

 

Câu trả lời không khó đoán

 

“Nhưng tôi thì có.”

 

Hắn nhẹ nhàng nói, đáy mắt nheo lại, phản chiếu thứ ánh sáng lặng lẽ.

 

“Vì sao em lại có mặt trong buổi đàm phán hôm nay?”

 

Tề Du không né tránh, tay vẫn giữ lấy hai đầu dây nơ, giọng điệu không mặn không nhạt:

 

“Chuyện đó không liên quan đến anh.”

 

Hàng mày của Tạ Cố Thương khẽ động.

1

 

“Em không muốn nói cũng được.” hắn gật nhẹ, vẻ mặt không có gì là phật lòng. “Nhưng nếu em đã bước vào chính trường, thì nên nhớ rõ – nơi này không phải hắc đạo, nhưng cũng chẳng quang minh chính đại như lời báo chí vẫn nói.”

 

Giọng hắn bình ổn, không hề lớn tiếng, lại như từng nhát búa gõ vào xương cốt:

 

“Những người ngồi trên những chiếc ghế có bảng tên vàng – ai cũng đeo mặt nạ. Không ai đơn giản. Không ai thật lòng. Cũng không ai chừa đường sống cho đối phương. Em là người nhà Tề gia, em biết rõ mà.”

 

Tề Du cắn nhẹ môi, tay siết dây nơ, ánh mắt không động nhưng lòng hơi chấn động.

 

Cô biết hắn nói đúng.

 

Nơi này không có đúng sai, chỉ có lợi ích và sinh tồn, cũng như hắc đạo. Nhưng đôi khi nó còn kinh tởm hơn giới hắc đạo vì đám người ở đây lại đội lốt vẻ hào nhoáng chính nghĩa.

eyJpdiI6IkFcL0VIaXh3aEZJMUJjbHhRQ0MzSVZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IitScDZpYzFHeGEzRXlXczJjRUgyS2tMd2UwUUZoUDZZK0hkaTU0elZ2cStYWTNKb0hKWkIzaE8xc256RTYxTXZxVldBcXRWR0JjeVozeUN2U2t0enZnPT0iLCJtYWMiOiI3YTEwOWQyMzkxYzQ3NDY0ODNkN2E0NDgyYTJmYmI4MjM5ZjM1YTdkNjRlODY0N2Q2Y2Q3MTQ3YWJiNGFlOTBhIn0=
eyJpdiI6IjdyazZ6WVpmM29kZU4zZ3p2Ujg0U2c9PSIsInZhbHVlIjoiN0c0bnloQWxzWEFReWNUZjFmejRieEtpV1diRDJUblIrdXQ0dnk2ajdrTzZtcmE4R2xXU1BCSTFWRFRiQkdpU0JzM1BtSWVEVEZNSzFTU1VIMCtpelQ0eUl4VlBTNnhlOTA2MjVpYldlUzIrZmhNRHc0TlFMZ01xTVVEc1lXNGpHdmYrdWp4VGRPNGVBZWtvak9cL0NZZz09IiwibWFjIjoiMjk4NGRjMzQzZTM3OTYzZjNjNjQ3MDA5YTFiYmQ4NWNmM2ZkNTgxODU4MDU5MjI5NmI3Zjk0NjU2NmExNzgxZCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x