Sự im lặng giăng kín doanh trại như màn sương đêm trĩu nặng máu tanh. Thứ im lặng không chỉ là do thiếu người, mà còn là nỗi sợ. Sợ Jeans Deni – tên ác quỷ từng cắt tai trẻ em để dằn mặt các tổ chức nhân đạo.

 

Lam Tịch Dao nhìn từng người. Ánh mắt cô tuyệt vọng.

 

Sau mấy giây không ai lên tiếng, cô quay người dứt khoát.

 

Áo blouse trắng lấm máu quệt qua màn đêm.

 

Giọng cô khẽ vang lên nhưng rắn như thép rèn:

 

“Các anh không đi thì tôi đi.”

 

Phía sau, Nari gọi với:

 

“Bác sĩ Dao! Cô định đi một mình sao?”

 

Alain đặt tay lên vai Nari, trấn an.

 

“Không sao đâu, cô ta không ra khỏi doanh trại được đâu.”

 

Khi tất cả còn đang họp bàn dở dang, tranh cãi trong hoang mang và tuyệt vọng, Lam Tịch Dao đã hành động.

 

Cô không phải chiến binh.

 

Nhưng cô biết – có những lúc, cứu sống một đứa trẻ không nằm trong tay y thuật, mà là bản lĩnh.

 

Cô lặng lẽ quay lại khu trữ vũ khí, nơi được khóa bằng mã nhận diện ba lớp, canh phòng sơ hở vì niềm tin vào một “căn cứ y tế không vũ trang.”

 

Không ai ngờ được, một sinh viên y khoa lại có thể giải mã được cả hệ thống bảo mật của kho vũ khí NATO loại nhẹ.

1

 

Chỉ cần một đoạn mã và hệ thống nhận diện võng mạc mà cô từng học để… mở kho sinh phẩm ở Lam Bang.

 

“Đừng giao trí tuệ cho kẻ chỉ biết lý thuyết.” Mẹ cô từng bảo thế.

 

Lam Tịch Dao mặc áo blouse trắng, găng tay cao su còn dính vệt máu loãng của bệnh nhân chưa kịp rửa, đứng trong kho lạnh. Trước mặt là hàng loạt két sắt kim loại phủ bụi, vài chiếc lấp lánh dòng chữ cảnh báo “ARMES CLASSIFIÉES – DANGER MORTEL.”

 

Cô mở ra.

 

Lấy đúng hai khẩu FN SCAR-H, loại súng trường hạng nặng có độ chính xác cao, lực sát thương mạnh, thường dùng trong tác chiến đặc biệt.

 

Thêm hai hộp đạn.

 

Một dao găm.

 

Một bản đồ in chi tiết các giao lộ đường phố trong vùng đỏ.

 

Tất cả gọn gàng, chính xác, không ai hay biết.

 

Trên bãi đất phía sau doanh trại, xe jeep quân sự Land Rover màu rêu đậu im lìm dưới ánh trăng lưỡi liềm như lưỡi dao rạch ngang trời.

 

Lam Tịch Dao buộc tóc cao, khẩu trang kéo lên tận sống mũi. Mắt cô không còn ánh dịu dàng mọi khi, chỉ còn lại thứ tĩnh lặng của kẻ từng nhìn thấy cái chết không dưới trăm lần.

 

Khởi động.

 

Tiếng động cơ vang lên khe khẽ giữa đêm Haiti.

 

Ngay khi xe Jeep rít bánh lao khỏi cổng, người lính gác định cản thì đã thấy bụi đất mù mịt. Một bóng trắng vút qua, như một mũi tên lao vào bóng tối.

 

Tiếng báo động vang lên khắp doanh trại.

 

Một binh lính chạy vào khu vực quân đội cấp báo.

“Chỉ huy, có một vị bác sĩ vừa điều khiển xe – tông gãy cây chặn xe, lao ra khỏi khu doanh trại rồi.”

 

Alain và Nari cùng đồng thanh.

 

“Cái gì?”

 

Cùng lúc đó, phía Lam Tịch Dao rời khỏi khu vực được bảo vệ đúng lúc đồng hồ chỉ 7:17 PM. Màn đêm buông kín như một tấm lụa đen, rách toạc bởi đạn lạc và mùi khói thuốc súng vương vất.

 

Tiếng bộ đàm trong xe jeep vang lên.

 

“Đây là Chỉ huy Alain! Bác sĩ Dao hãy trả lời!”

 

Lam Tịch Dao vừa lái xe vừa bấm nút trả lời.

 

“Đây là bác sĩ Dao, có chuyện gì sao?”

 

“Bác sĩ Dao! Cô đang làm gì vậy hả? Sao cô dám ăn cắp vũ khí và xe?” Alain quát qua bộ đàm, nghe rõ sự tức giận.

 

“Tôi đã nói – nếu các anh không đi, tôi sẽ đi. Tôi không để liên lụy đến mọi người.” Lam Tịch Dao điềm tĩnh vừa lái xe, vừa trả lời.

 

“Cô đang ở đâu?” Giọng nói bình tĩnh của Nari vang lên.

 

“Tôi đang đến Rue Boston.”

 

Bộ đàm sau đó, không còn tín hiệu.

 

Khoảng 15 phút chạy xe, đường Rue Boston hiện ra trước mắt, nơi từng là trục thương mại chính, giờ chỉ còn là con đường đầy máu và tiếng gào.

 

Bóng nhà sập.

 

Tường cháy đen.

 

Xe chở dầu nằm lật nghiêng.

 

Cửa kính các tòa nhà vỡ toác như vết thương không bao giờ khép.

 

Và ở chính giữa, ánh đèn pha chói gắt của ba chiếc xe tải chở hàng cứu trợ, bị chặn đầu bởi hai xe bán tải gắn súng máy tự chế.

 

Bọn chúng đứng đó, Jeans Deni và đám vũ trang mang mùi tử khí, đang lôi từng thùng máu ra kiểm tra.

 

Một tên nheo mắt nhìn bình tiêm adrenaline, bật cười gằn:

 

“Ha, mùi giàu có.”

 

Một tên khác đang rút băng vệ sinh, nhấc lên cười ha hả:

 

“Chắc để cho gái trong doanh trại dùng. Bọn nó xài còn sạch hơn dân của chúng ta.”

 

Tịch Dao nằm sát sau một khung tường đổ, từ xa. Kính ngắm gắn sẵn trên súng. Cô nhắm một cách bài bản.

 

Cô không run, cũng không sợ.

 

Cô học cách giữ tay vững như khi khâu vết thương hở ngực. Hít vào – nín thở, giữ nhịp tim dưới 80.

 

Trong kính ngắm: Jeans Deni đang hút thuốc, đầu hơi nghiêng, cằm hất về phía đoàn xe như ra lệnh.

 

Lam Tịch Dao rút chốt lựu đạn khói.

 

Ném mạnh vào khu vực gần xe tải.

 

Cùng lúc đó, nổ phát đầu tiên.

 

Viên đạn rít qua đêm như lưỡi dao rạch vào màn trời đen, trúng ngay tên đứng trên thùng xe chĩa súng – gã ngã xuống như bao cát rách.

 

Tiếp theo là tên thứ hai.

 

Khói xám bốc lên, tiếng la hét vang trời.

 

“Có phục kích! Chết tiệt, có phục kích!” Bọn chúng la hét bằng tiếng Creole.

 


 

Lam Tịch Dao thay băng đạn, xoay người bắn nốt một phát nữa – trúng ngay lốp xe chỉ huy khiến nó nghiêng hẳn.

 

Bọn chúng bắt đầu náo loạn. Và đúng lúc đó, bộ đàm vang lên:

 

“Đây là Chỉ huy Alain, chúng tôi đang trên đường tiếp ứng cho cô. Hai phút tới sẽ có người yểm sau lưng.”

 

Tịch Dao nhếch môi.

 

Một nụ cười lạnh như thủy ngân trên làn môi tái nhợt.

 

Cùng thời khắc Cité Soleil rúng động trong tiếng súng, một phi cơ phản lực tư nhân mang huy hiệu chim ưng bạc của Tề gia đang rẽ tầng mây, lao vút qua không trung khu vực biên giới Afghanistan – Kyrgyzstan.

 

Bên trong khoang máy bay sang trọng, đèn trần dịu nhẹ đổ bóng lên gương mặt tuấn lãng nhưng sắc lạnh của Tề Thiên Vũ. Người đàn ông ấy ngồi ngửa trong ghế da thủ công Italy, áo sơ mi đen ôm trọn thân hình cao lớn, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp lên tay vịn. Mắt nhắm hờ, tựa như dưỡng thần, nhưng nơi chân mày lại ẩn giấu một luồng khí cơ cuồn cuộn – rõ ràng, đầu óc đang vận hành như một cỗ máy chiến lược tinh vi.

 

Đột ngột, rèm cửa khẽ xô nhẹ – một thuộc hạ mặc vest đen bước vào, khuôn mặt lạnh lẽo nhưng ánh mắt mang theo sát khí dồn nén.

 

“Lão đại, tin khẩn từ Diện Hộ – Lam tiểu thư… đột kích đơn độc vào băng vũ trang ở giao lộ Rue Boston. Mục tiêu: cướp lại đoàn xe tiếp tế.”

 

Âm thanh như đổ sét vào giữa khoang kín.

 

Tề Thiên Vũ lập tức mở choàng mắt, tròng đen sắc tựa lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.

 

“Cô ấy hiện tại ở đâu?”

 

“Đang giao tranh tại quốc lộ Rue Boston. Diện Hộ báo rằng… Lam tiểu thư một mình lái xe tông trạm canh gác, xé rào doanh trại MSF, mang theo vũ khí hạng nặng.”

1

 

Chỉ trong một nhịp hô hấp, không khí trong khoang giảm xuống vài độ. Tề Thiên Vũ không lập tức bật dậy – mặt anh không biến sắc, nhưng ngón tay anh đã siết mạnh đến mức khớp trắng bệch.

 

Anh khẽ nghiêng đầu, giọng trầm như dòng nước ngầm sắp vỡ đập:

 

“Đội ẩn vệ hiện ở đâu?”

 

“Đang mai phục tại vị trí thứ cấp cách đó 7 dặm. Xin chỉ thị – có điều động không?”

 

Anh nhắm mắt một thoáng.

 

Tĩnh lặng.

 

Cả khoang như đông cứng trong nhịp tim ngưng trệ của người đàn ông đang đối đầu với ranh giới giữa lý trí và bản năng.

 

Rồi giọng anh vang lên, lãnh đạm như tuyết phủ biên cương:

 

“Chờ hiệu lệnh. Khi tình hình thất thủ… mới được tiếp ứng.”

 

Thuộc hạ thoáng sững người, nhưng không dám chất vấn. Cúi đầu, lĩnh lệnh.

 

Cửa khoang khép lại.

 

Tề Thiên Vũ ngồi yên trong bóng đèn dịu. Gió lạnh từ lỗ thông khí phả qua tóc mai anh. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu hun hút nhìn vô định ra ngoài lớp kính cách âm.

 

Không ai biết trong lồng ngực người đàn ông này, là một trái tim làm bằng thép – hay bằng máu.

 

Một phút.

 

Hai phút.

 

Ba phút.

 

Rồi anh bật người dậy, cầm lấy thiết bị điều khiển phụ, giọng sắc như lưỡi dao chém xuống:

 

“Chuyển hướng. Điểm đến: Port-au-Prince, Haiti.”

 

Cơ phó giật mình:

 

“Thưa lão đại, chuyến bay chưa được khai báo—”

 

“Sử dụng quyền ưu tiên cấp hoàng kim. Đăng ký khẩn ngay, hệ thống dân sự nào không chịu mở không phận – ép buộc can thiệp và bắn hạ.”

 

Lệnh truyền đi như sấm giáng.

 

Phi cơ từ từ đổi hướng, đầu mũi chếch về phía Tây Nam – nơi bão lửa đang bùng nổ, nơi có một cô gái gầy gò đơn độc, khoác blouse trắng giữa rừng đạn.

 

Tề Thiên Vũ đứng lặng bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn đổ dài lên thân máy bay đang rung nhẹ.

eyJpdiI6IjhTRUZjeVRkdHJuWkVvR0VyeEJXbmc9PSIsInZhbHVlIjoiTTVaXC9VVXZSQnVzT3JnRjVENmJUbmppZHMweHZzazRkcmtBR3lmRmJ3SFM3QlFMTUR3UldqWTNkZnU3TXVSbE5PSkJBc0hvTldqeW1xeERhbVR3ZjdRPT0iLCJtYWMiOiI0NTllNTY1NzA1MzMwMDA0ZTY0MjdlNjgzOTM4YjE0ZTVlMTFiM2U5NDc5NjVhNGYzMWUwYzU1NGEzYmEyZmU0In0=
eyJpdiI6IjFUWG5Id1RPZFlLclI0Um1mRjBRUVE9PSIsInZhbHVlIjoiM1NHZmhYTitWb3F0ZjFrZTdSUnBPMG5CazRsT1NuYTFwd2hwbFpPK1V0TzQwVU1NbHU1ZjVzU1F6VXZ3SjlHRjNjVkpqTmEzOVN6ZDY4TDZjNVFHUmlyNGtPbStYc3haRlVlMFFsOFJleGRBc2ZJVmFUUWZRcVwvVUduWFwvM0Vhc0piaVRMNjBmM0pTWlhYRTVEWDZvcVhnd1RvYzlIWWsrcGc3TUNrU2RMZmVWNURyZnZjNHJ0bm5yclptbGViamZEUDdFZ1lXUkE4NUorSmtDU3l2MHRDenNkVjRhTmpzUk1BVWljbDRqT0NuS09YVnJObHdBTDZkT3QyS1huZWhNaUZCblZhNzlmZnp3SUJRRmdScFdWY3FaVit4cHhlbTBqenprdVBXQnROM1BcL29VQkZPK3ZnWnRBcFZ6bk9HWjNXYkh2cVgzM2txT3RLWWtaYmEyWlFKRnRVOHNnekxEZmNwT0tIMG4yeEhYc2EyeE80TmxWZHNFYkk5cnZidDlOIiwibWFjIjoiMWM5YzBmMGQ4MTdhMjgyMDZhNTZmNmJhZGViOGUzMWM2NjkyYzgxODJlNzNmNjAxOWU4MzI1Y2RiMDYyYzEwYiJ9

 

Ads
';
Advertisement
x