Đêm ở Haiti không còn yên.
Giao lộ Rue Boston – khu vực từng là một nhà kho bỏ hoang – giờ chỉ còn lại đống đổ nát sặc mùi thuốc súng và máu khô. Ánh trăng bị che phủ bởi tầng mây đen, thi thoảng mới lóe lên như một con mắt thiên thần chứng giám giữa địa ngục trần gian.
Chiếc xe hàng màu cát lăn bánh nặng nề, bánh xe nghiền nát bùn đất và xác đạn dưới gầm.
Ghế lái là Lam Tịch Dao.
Mồ hôi đẫm lưng áo blouse đã bị xé rách một mảng, tay phải điều khiển vô-lăng, tay trái cầm súng ngắn đã lên nòng. Khí lạnh tràn qua cửa kính vỡ làm xộc lên mùi tanh kim loại.
Cô vừa cướp được một trong ba xe tiếp tế, bằng kế hoạch được vạch ra kỹ lưỡng: ngắt đèn báo, lợi dụng góc chết hỏa lực, tạo tín hiệu giả bên hông đường, khiến bọn cướp rời vị trí gác chính trong hai phút – hai phút đủ để một con báo cái đoạt mồi giữa đàn sói.
1
Nhưng – con báo cái ấy không kịp chạy xa.
Sau lưng, tiếng gầm rú của bốn chiếc xe bán tải gắn súng máy vang lên. Đèn pha rọi thẳng, cắt đôi bóng tối.
“LÀ NÓ!!!”
“CON KHỐN MẶC ÁO BLOUSE TRẮNG!!!”
“CHỦ NHÂN RA LỆNH PHẢI CHÀO ĐÓN CON KHÔNG BIẾT ĐIỀU ẤY!!!”
“GIẾT NÓ!!!”
Tiếng gào gầm pha lẫn tiếng súng vang rền, từng tràng đạn quất thẳng vào phần đuôi xe như muốn xé toạc khung thép.
Lam Tịch Dao lập tức vặn vô-lăng, đánh lái rẽ gấp sang hướng con dốc thoát hiểm, nhưng đạn xé nát một bên lốp. Xe loạng choạng. Một cú nổ vang trời.
Cô nhảy ra trước khi xe lật.
Cả chiếc xe hàng lăn qua mép đá, lật khỏi đường đất. Đầu xe dập nát.
Lưng đập mạnh xuống đất, tai ù đặc.
1
Nhưng cô vẫn lăn người, trườn nhanh về bức tường xiêu vẹo của một ngôi nhà bỏ hoang.
Máu tràn từ vai – trúng đạn xuyên cạnh bả vai.
Cơn đau như thiêu đốt, nhưng cô không rên lấy một tiếng.
Cô bẻ cổ tay, kéo chốt khẩu FN SCAR-H, băng vải tạm ép sát vết thương, rồi đổi băng đạn.
“LÙI VỀ PHÍA TÂY!!! ĐƯỜNG BÊN PHẢI!!!”
“NÓ CHẠY VỀ PHÍA XƯỞNG CƠ KHÍ!!!”
“MAU ĐUỔI THEO!!! LẤY CÁI ĐẦU NÓ!!!”
Chúng gào lên như lũ chó dại, ánh mắt đỏ ngầu trong đêm. Lệnh "chào đón" kia chẳng khác gì bản án tử hình.
Lam Tịch Dao trượt nhanh sau bức tường, tránh đạn như bản năng. Viền môi trắng bệch nhưng ánh mắt cô không hề run sợ.
1
Đây không còn là cướp xe nữa, đây là săn người.
Gió quất rát mặt, bụi cát cuộn lên như làn sương chiến tranh.
Cô bắn trả – từng viên đạn như xuyên gió đêm, cắm vào tường xi măng, vào đầu gối, vào tay kẻ địch. Một tên hét to, ngã xuống, lăn lộn giữa máu và đất.
“CỐT THỊT NÓ! CHỦ NHÂN NÓI MUỐN GỬI LẠI NÓ VỚI MỘT CÁI HỘP XÁC!!!”
Một tràng đạn rít sát tai.
Mảnh gạch sạt xuống, cắt một đường dài bên má Lam Tịch Dao.
Cô đổi vị trí – lướt như ma ảnh giữa những bóng tối.
Mồ hôi hòa máu rơi xuống mi mắt, nhưng cô không có thời gian lau. Chỉ có thể cắn răng, kéo thân mình sát xuống nền đất lạnh, trườn qua dãy lan can gãy vụn để vào xưởng cơ khí bỏ hoang – nơi từng là nơi xử lý phụ tùng xe, giờ là chốn trú thân cuối cùng của cô.
Lựu đạn khói vừa tan, khói súng còn chưa kịp tản ra, may làm sao, nơi này tầm nhìn không quá rộng nhưng có thể kiểm soát được hướng gió và độ thoáng.
Tiếng súng nổ vang trời.
Tiếng gào thét rối loạn của bọn lính đánh thuê vang vọng khắp giao lộ như thú hoang tru lên khi bị thương. Chúng chưa kịp xác định vị trí xạ thủ thì đã có thêm một tên nữa ngã xuống, trán rách toạc, máu bắn tung tóe lên thùng hàng phía sau.
Tịch Dao cắn chặt răng, đổi tư thế, mắt dán chặt vào kính ngắm như một con báo săn đang canh mồi.
Nhưng chính giây phút ấy…
Một tiếng "tạch" cực nhỏ vang lên phía sau — tiếng gót giày đạp lên sỏi vụn.
Cô lập tức quay phắt lại.
Đoàng!!!
Một viên đạn xé gió, xuyên qua gò má của Tịch Dao, máu phun ra như dòng mực đỏ loang lổ trên áo blouse trắng. Lực đạn khiến cô ngã nhào vào bức tường vỡ, lưng va mạnh, khí lạnh tràn vào khoang ngực như ngọn roi vô hình.
“Khốn kiếp…”
Cô nghiến răng bật ra, cánh tay trái run lên, máu chảy thành dòng. Tịch Dao chỉ kịp xoay người, trườn sang hướng khác khi cơn mưa đạn như bầy ong loạn loạc bắn về phía nơi cô vừa nằm.
“Là nó! Tao thấy mặt nó rồi, chính là con nhỏ đó!”
Một tiếng hét chát chúa vang lên giữa khói bụi.
“Đội trưởng! Chính là con nhỏ mà chủ nhân dặn! Là ‘nó’! Là người của Lam Bang!”
Lập tức, như đàn thú bị đánh thức, chúng đồng loạt tràn về phía nơi Lam Tịch Dao vừa nổ súng. Ánh đèn pin lia loạn trong rừng, tiếng hò hét như lốc xoáy. Đạn bắt đầu xé rách màn đêm – pằng! pằng! pằng!
Khẩu súng máy trên mui xe được kích hoạt, quét một vòng làm nổ tung phần tường Tịch Dao vừa núp sau.
“Chào đón nó!”
“Lệnh của chủ nhân – bắt sống nếu được, nếu không thì nổ xác!”
Tịch Dao nghe rõ từng câu, như từng mũi dao chọc vào não. Cô bị truy sát – không phải vì đánh cướp xe – mà vì chính bản thân cô đã nằm trong danh sách "săn lùng" của kẻ nào đó.
Ai? Là ai?
Làm sao họ biết cô là người của Lam Bang.
Không kịp nghĩ.
Cô lăn người ra sau một trụ xi măng gãy, cánh tay run rẩy nạp đạn lại, môi tím tái vì mất máu. Nhưng mắt – vẫn như băng tuyết chưa từng tan.
“Không được chết.”
Không thể chết ở đây.
Cô đã hứa với ba mẹ, hứa với hai anh và… hứa với Tề Thiên Vũ.
Rằng cô sẽ quay lại, cô sẽ trả lời anh.
Cô thì thầm như niệm chú.
Bả vai đau như dao cứa nhưng tay phải vẫn điều chỉnh kính ngắm.
Tiếng gió hú bên tai.
Khói bụi mù mịt.
Trước mặt là ít nhất mười hai tên trang bị súng tự chế và vũ khí hạng nặng. Sau lưng là hàng chục thùng máu, thuốc, lương thực – hy vọng sống của trại tị nạn.
Tịch Dao rướn người lên, dùng vai bị thương làm điểm tựa, nhắm – bắn – đổi vị trí – lăn lộn trên nền đất thấm máu và bụi đất.
Cô trượt xuống một hốc đất, thay băng đạn trong ba giây, nâng súng – đoàng đoàng đoàng!
Ba tên ngã rạp.
“Con chó cái!” Một tên khác hét, lao lên “Xé xác nó!”
Đạn vút qua, cắt sạt ngọn tóc cô. Tịch Dao vừa bắn trả vừa trườn ra sau tảng đá lớn, máu từ vai rỏ từng giọt trên mặt đất đen ngòm, từng giọt như đánh dấu nơi cô đi qua – đỏ đến đau lòng.
1
Mắt cô lướt nhìn mọi hướng – không có đường rút.
Không viện binh.
Không ai ở phía sau.
Một mình.
Một thân.
Hai khẩu súng.
Và cả một bầy lang sói đang phát cuồng.
Giữa ánh đèn pin loang loáng, Lam Tịch Dao hiện lên như một oan linh trắng toát giữa bóng đêm – tàn tạ, đẫm máu, nhưng không khuất phục.
“Chào đón tôi?” Cô khạc ra máu, môi cong lên thành nụ cười lạnh buốt “Cho dù địa ngục mở ra ngay dưới chân, cũng phải lôi các người theo cùng.”
Rồi bóp cò.
Cô không phải lính, nhưng chiến đấu như một dã thú con bẩm sinh – sở hữu dòng máu của gia tộc hắc đạo lớn nhất nhì thế giới.
1
Một tiếng nổ lớn vang lên – mảnh xi măng và sắt thép vỡ vụn như pháo hoa máu bắn tung lên bầu trời đêm đen đặc.
Khẩu SCAR-H trong tay đã nóng rực.
Băng đạn cuối cùng—đã rỗng.
Cô thở dốc, tựa đầu vào tảng đá sau lưng, vai trái đau rát đến mức mờ mắt, máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Không còn đường rút.
Không còn đạn.
Không còn thời gian.
Khói đen cuồn cuộn, từng đợt như cánh tay địa ngục vươn lên, siết chặt lấy người con gái đang lết đi giữa đống đổ nát. Lam Tịch Dao – bả vai loang máu, đôi mắt lạnh như tàn tro vẫn chưa gục.
Nhưng... chạy không kịp nữa.
Từ ba hướng, đám binh lính đánh thuê như ác thú kéo đến, trên ngực chúng đeo phù hiệu đầu lâu đỏ – dấu hiệu của tổ chức vũ trang khét tiếng dưới trướng Jeans Deni.
“Bao vây! Không để nó thoát!”
Lam Tịch Dao gượng đứng dậy, gương mặt tái đi vì mất máu, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh như băng đá: kiên cường, khinh miệt, không nhu nhược.
“Nếu các người muốn chơi, tôi sẽ tiễn từng người một.”
Tiếng “click” khô khốc vang lên.
Không đạn.
Ngay khoảnh khắc cô quăng khẩu súng rỗng, một gã lao tới từ phía sau, Lam Tịch Dao phản xạ nhanh, né người nhưng vết thương nơi bả vai liền nhói – khiến cho cô không kịp tránh xa, súng điện chích mạnh vào vùng eo. Điện giật khiến cơ thể cô co rúm, toàn thân cứng đờ, rồi ngã quỵ xuống như một con thú bị hạ gục.
Một tên trong nhóm cười khẩy, rút khăn đen ra, định bịt mắt cô.
“Là mày sao? Tiểu thư cao quý của Lam Bang.”
“Chủ nhân nói bắt sống, và cần nguyên vẹn.”
“Chúng mày biết nó là ai không? Là tiểu thư được nâng như trứng, hứng như hoa. Là bảo bối của Lam Tư đấy.”
Câu nói vừa dứt, bọn còn lại cười phá lên như nghe chuyện cười quái đản nhất thế kỷ.
Tịch Dao cắn chặt răng.
Mặt cô trắng bệch, nhưng khí chất lại như lưỡi dao lạnh rút ra khỏi vỏ.
“Tôi khuyên các người…” Giọng cô khàn đặc vì mất máu nhưng vẫn vang lên lạnh như băng “... nếu còn muốn sống, thì thả tôi ra ngay.”
“Dọa ai thế?” Một tên bật cười, tát thẳng một bên má cô.
Tịch Dao bị tát đến ngã sang một bên, nơi gò má – vết tát nóng rát.
“Chịu trói đi, em gái.” Một tên cúi xuống, chĩa súng vào đầu cô “Để coi Lam Bang có tới kịp không.”
Ngay khoảnh khắc ấy–
Đoàng!!
Một tia sáng lóe lên từ trên đỉnh mái hoang cách đó 300m. Cái đầu tên vừa mở miệng bật nổ tung tóe. Đạn xuyên sọ – gọn ghẽ như dao mổ trong tay bác sĩ phẫu thuật.
Cả đám địch giật mình quay đầu.
“Có bắn tỉa!!”
Tiếp đó là ba tiếng pằng pằng pằng! – liên tiếp ba kẻ đứng đầu vòng vây gục xuống, máu phun tung tóe lên mặt đất lầy lội. Không ai nhìn thấy người nổ súng. Không ai biết chúng đến từ đâu.
Không khí như đông cứng.
“Chết mẹ rồi…”
Từ trên nóc một container gỉ sét, một người đàn ông mặc hắc y đạp xuống, đáp đất không tiếng động. Anh ta không nói gì, chỉ nâng tay ra hiệu – y chỉ là gió, nhưng giơ tay là lệnh tử.
“Bảo hộ Lam tiểu thư.”
Ngay khi dứt lời, một người trong đội ẩn vệ kéo Lam Tịch Dao dậy, nhanh chóng tiêm thuốc giảm đau và áp sát bảo vệ.
Rồi… bầu trời đêm bỗng chớp sáng.
Từ khu rừng bên cánh trái, năm bóng đen lao ra như bóng quỷ.
Không một tiếng bước chân.
Không một lời thét.
Nhưng từng động tác của họ sắc bén như lưỡi dao ngâm trong máu lạnh.
Gã mang mặt nạ bạc bắn đôi súng lục Beretta, từng phát đều cắm vào trán đối phương.
Người áo đen cao gầy phía sau ném phi đao bằng tay không, xuyên yết hầu.
Một kẻ dùng song đao lao vào giữa năm tên cầm súng máy như gió đen cuốn, ánh đao loang loáng như vảy rồng. Mỗi nhát cắt là một mạng người rơi.
Chỉ trong chưa đầy một phút, gần 25 tên địch đã bị giết sạch.
Đám còn lại kinh hồn bạt vía, vứt vũ khí tháo chạy như chuột.
Tịch Dao mở mắt trong mê loạn, giọng cô khàn đặc:
Lam Tịch Dao chưa từng thấy họ nhưng cô biết. Đây không phải lính của Liên Hiệp Quốc. Không phải quân quốc tế.
“Các anh… là ai…”
“Lệnh từ Tề lão đại. Chúng tôi đến trễ, xin thứ lỗi.”
Cô khựng người.
“Tề… Thiên Vũ?”
Kẻ đó gật đầu.
Một hành động đơn giản, nhưng khiến ánh mắt của cô run nhẹ. Cái tên ấy – vẫn như một câu thần chú, khiến lòng người an ổn đến lạ.
Cô cố gắng mở miệng:
“Đoàn xe… vẫn còn—”
“Cứu người quan trọng hơn cứu hàng,” Kẻ mặt nạ nói, giọng trầm ổn như thể từng thấu suốt lằn ranh giữa sống – chết – vinh – nhục. “Chúng tôi đã thu thập hết vật phẩm thiết yếu, Lam tiểu thư đừng lo.”
Đám lính đánh thuê nhận ra tình thế bất lợi, bắt đầu nổ súng bắn loạn. Nhưng ẩn vệ không động thủ nhiều – họ tàn sát chính xác, như những chiếc bóng vô thanh giết người trong tích tắc.
Chỉ chừa lại tên đầu têu – Jeans Deni.
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ xe từ xa vang lên.
“TRẢ NGƯỜI LẠI!”
Xe bọc thép quân dụng của doanh trại lao thẳng vào chiến trường như chiến mã xé gió.
“Bác sĩ Dao!!” Nari hét lên khi thấy thân thể cô đẫm máu.
Anh lập tức lao xuống khỏi xe, cùng Nari và hai binh sĩ quốc tế chạy đến. Nhưng vừa tới nơi, bọn họ lập tức khựng lại khi thấy những bóng đen cao lớn đang đứng quanh Lam Tịch Dao, ánh mắt không lộ, nhưng khí tức dày như núi ép xuống.
“Các người… là ai?” Nari cảnh giác, nâng súng nhắm.
Alain cau mày.
“Không phải quân nhân. Càng không phải dân Haiti.”
Một thuộc hạ đứng chắn trước Lam Tịch Dao, lạnh nhạt nói:
“Chúng tôi là ai chẳng quan trọng, các người chăm sóc tốt cho cô ấy. Chủ nhân của tôi, sẽ đến hỏi tội các người sau.”
Cảm nhận được, tổ đội trước mặt không phải phe địch. Nari hạ súng, nhìn về phía Lam Tịch Dao, người đã ngất lịm đi vì kiệt sức. Cô ta đưa tay đón lấy cơ thể mềm mại đầy máu của Lam Tịch Dao.
“Chúng ta để họ đi như vậy sao?”
Alain gật đầu, ánh mắt sâu như vực:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất