Trở về doanh trại ở Cité Soleil.

 

Ngoài trời, cơn mưa bụi rơi nhẹ như sương chết, thấm đẫm không khí lạnh lẽo rình rập. Ánh sáng vàng nhạt từ dãy đèn dọc hành lang doanh trại như lưỡi dao mỏng, cắt ngang đêm tối u ám.

 

Bên trong lều y tế, Lam Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật dã chiến. Áo blouse đã bị cắt toạc, băng gạc đỏ lòm quấn chặt nơi vai phải – nơi viên đạn găm sâu vào bả vai, rách cơ, sát khớp xương.

 

Cô mê man, trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt, hàng mi dài ướt đẫm, run nhẹ theo từng cơn co giật nhỏ.

 

“Cô ấy đang sốt cao… tim đập nhanh bất thường, có thể là sốc nhiễm trùng cấp tính.”

 

Giọng Nari vang lên giữa tiếng ồn ào thiết bị, bàn tay cô ta cầm ống nghe mà run rẩy. Nhiệt độ cơ thể Lam Tịch Dao đã vượt 40°C, toàn thân bắt đầu chuyển sang trạng thái co cứng.

1

 

“Chuẩn bị truyền kháng sinh phổ rộng, mở tĩnh mạch tay trái, đặt catheter trung tâm.”

 

“Nhanh! Đo huyết áp lại! Ai mang hộp máu nhóm O- tới chưa?!”

1

 

Máu vẫn chảy, rỉ từng giọt đỏ sẫm từ mép vết thương. Tĩnh mạch mờ dần dưới làn da lạnh ngắt, khiến việc đặt kim truyền trở nên khó khăn. Cô y tá trẻ mồ hôi ròng ròng, môi mím chặt, luồn ống truyền lần thứ ba mới đúng.

 

Ngay khi dịch truyền vừa khởi động, Lam Tịch Dao khẽ rên một tiếng.

 

Ánh mắt cô chập chờn mở ra, mờ mịt nhìn lên trần lều mờ xám. Hơi thở hổn hển. Cô run giọng gọi khẽ:

 

“Thiên… Vũ…”

 

Cô y tá giật mình quay đầu nhìn bác sĩ.

 

“Cô ấy gọi tên ai đó, có phải người nhà không?”

 

Bác sĩ chau mày, chưa kịp đáp thì điện thoại vệ tinh đặt trên bàn bất ngờ rung lên.

 

Tên hiện trên màn hình: Thiên Vũ.

1

 

Khoảng một tiếng sau, Lam Tịch Dao nằm im lìm trên giường bệnh, thân thể gầy gò được chăn mỏng phủ ngang ngực. Một bên vai cô vẫn băng bó tạm bằng loại vải y tế kháng khuẩn, nhiệt độ cơ thể đang hạ dần. Gương mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập và đôi môi khô khốc. Cơn sốt trước đó như thiêu như đốt, kéo cô vào trạng thái mê man mơ hồ.

 

Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đặn, như tiếng kim đồng hồ lạnh lẽo đếm ngược thời gian.

 

**"

 

Cùng lúc đó, tại Washington DC. Dạ tiệc quốc yến tổ chức ở Nhà Trắng – trung tâm quyền lực vẫn diễn ra giữa một không gian lộng lẫy tựa mộng ảo, nhưng lại thấm đẫm khí tức sát phạt vô hình.

 

Trần vòm cao vút phản chiếu ánh đèn chùm pha lê cổ điển, từng giọt sáng rơi vỡ xuống mặt bàn phủ khăn trắng muốt, tựa thuỷ tinh ngưng tụ giữa không khí lạnh lẽo của chính trị. Những dải ruy băng đỏ, cờ các quốc gia tung bay bên cửa sổ mái vòm, như những dải lụa buộc chặt các thế lực quốc tế lại với nhau — vừa là lễ nghi, vừa là ràng buộc.

 

Trên nền nhạc giao hưởng Berlioz được trình tấu bởi dàn nhạc giao hưởng quốc gia, từng tiếng violin vút cao lại chìm xuống, như tiếng cười của quỷ thần trong lễ nghi loài người.


 

Chính khách, đại sứ, cố vấn chiến lược… người người khoác áo mỉm cười, tay nâng ly rượu nồng, miệng nói lời ngoại giao tinh tế. Nhưng từng ánh mắt, từng cái bắt tay đều chất chứa những lớp dao mỏng như giấy, cẩn trọng mà nham hiểm.

 

Giữa vòng vây những chính trị gia, quan chức ngoại giao và đại sứ các nước, Thanh Thiên Hạo và Nam Cung Tinh Uyển vẫn ung dung ứng đối, nụ cười xã giao bất biến trên môi. Thiên Hạo vận quân phục cấp cao uy nghiêm, gương mặt góc cạnh nam tính tựa điêu khắc, đôi mắt phượng hờ hững nhìn người đối diện như đã sớm thấu suốt tâm cơ sau lớp vỏ ngoại giao bóng bẩy. Tinh Uyển khoác tay gã, kiều diễm nhưng đoan chính. Lễ phục dạ hội xanh biển đậm ôm sát vóc người mảnh mai, từng bước đi như cánh thiên nga lướt nhẹ, gợi cảm mà không dung tục, dịu dàng mà không yếm thế.

 

Thỉnh thoảng, Nam Cung Tinh Uyển nghiêng người, khẽ liếc về phía bên sảnh để tìm kiếm một bóng người, đôi đồng tử linh động như hồ thu lay động.

 

Khi chạm phải ánh mắt của người kia, cô khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như muốn nhắn nhủ rằng cô luôn ở đây. Đừng sợ.

 

Dưới ánh đèn trắng bạc từ trần rọi xuống, gương mặt trắng sứ của Tề Du hiện lên rõ ràng, từng đường nét tinh tế như ngọc thô chưa được mài giũa hết – đẹp nhưng lạnh. Đôi môi đỏ tươi không son, khẽ mím lại. Mắt xanh đen như màn đêm, sâu và trầm lặng, không một gợn sóng.

 

Cô đứng cạnh Mạc Sâm, lưng thẳng, tay khoanh lại nhìn ngắm toàn bộ sảnh tiệc. Ánh mắt cô chầm chậm lướt qua khuôn mặt từng người, như một lưỡi kiếm mảnh dò xét từng cạm bẫy. Khi chạm đến Tạ Cố Thương, đáy mắt khẽ rung lên một nhịp.

 

Hắn được quần thần ngoại giao vây quanh, nhưng khí độ lại thong dong như hổ ngồi trong đám cáo già. Dưới lớp mặt nạ Tạ Trì, ánh mắt hắn sâu như vực tối. Nụ cười tùy ý, lời nói ôn hòa, mỗi cử chỉ đều chuẩn mực như sách giáo khoa chính trị nhưng vẫn lộ ra mùi vị mưu mô lạnh lẽo – một thứ khéo léo đủ khiến người ta vừa nể sợ vừa không nắm bắt được. Gương mặt hắn lạnh nhạt, sống mũi cao thẳng, ánh mắt hổ phách đượm sắc thâm trầm.

 

Không biết là vì ánh đèn hay vì dáng người cao ráo, Tạ Cố Thương lại nổi bật giữa đám đông. Hiện tại trong mắt Tề Du, chỉ thấy mỗi hắn – giữa những khuôn mặt nhạt nhoà đầy biểu cảm.

 

Trong khoảnh khắc ánh đèn đổi màu nhẹ, hắn ngước mắt khỏi vòng chính trị gia, lia ánh nhìn về phía cô.

 

Mắt hắn… chạm mắt cô.

 

Chỉ một cái lia mắt, chỉ hai giây.

 

Hai giây như vĩnh hằng.

 

Trong đầu Tề Du bỗng vang lên giọng nói trầm khàn quen thuộc:

 

“Tôi làm cùng em.”

 

Tâm trí cô khẽ rung lên một nhịp.

 

Mi cụp xuống như cánh bướm đậu trên bông tuyết. Tề Du khẽ nghiêng nhẹ đầu, né tránh ánh mắt hắn.

 

Cô… trốn tránh ánh nhìn ấy, như một đứa trẻ trộm kẹo bị bắt gặp, giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Mạc Sâm đứng bên cạnh cười nhẹ, bắt đầu trò chuyện:

 


 

“Tề tiểu thư, điều đó… cô cảm nhận thế nào về ngài Cố vấn?”

 

Giọng anh bình thản mà sâu lắng, như thể cuộc trò chuyện này chỉ là hư vô lướt qua, nhưng ánh mắt lại như muốn thăm dò đáy lòng cô.

 

Tề Du không quay đầu, chỉ khẽ hít vào một hơi thật nhẹ. Cô mím môi, ánh mắt khẽ lay động, sau đó nói bằng chất giọng không cao không thấp:

 

“Là một kẻ xấu xa.”

 

“Một tên đáng ghét.”

 

Mạc Sâm sững người. Đôi môi giật nhẹ nhưng không cãi, chỉ cười khổ, ánh mắt thoáng qua chút bất lực.

 

“Cô nói vậy… chắc ngài ấy đã để lại ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp.”

 

Anh cụp mắt, như đang hồi tưởng, rồi thấp giọng nói tiếp:

 

“… Lão đại đúng là xấu xa thật. Đôi khi, ngài ấy làm những việc mà khó ai hiểu nổi.”

 

Tề Du không đáp.

 

Chỉ hơi nheo mắt, ánh nhìn như băng hồ mặn nồng, lạnh lùng nhưng không vô cảm, như một con mèo hoang đang lắng nghe.

 

Mạc Sâm khẽ thở dài.

 

Giọng nói trầm xuống, mang theo ý vị cảm thán nặng nề, như lời ai oán của kẻ đã chứng kiến địa ngục trần gian:

 

“Ngài ấy giúp người mình thích, nhưng lại không dám để người đó biết. Ngài ấy sợ người đó sẽ ghét bỏ. Sợ người đó sẽ cho rằng ngài ấy phiền phức. Sợ người đó tưởng ngài ấy chỉ đang lợi dụng và toan tính. Cả đời ngài ấy chẳng sợ gì, nhưng chỉ cần liên quan đến người đó là sợ.”

 

Anh liếc nhìn Tề Du, sau đó dời mắt đi, nói như trút từ một tầng sâu kín:

 

“Ngài ấy là loại người chỉ sống vì lợi ích của bản thân, không màng người khác… nhưng lại vì người mình thích mà toan tính trước sau, che chắn mọi điều. Dù có mất tất cả, cũng cam tâm tình nguyện. Thấy người trong tim đi vào con đường nguy hiểm, thay vì ngăn cản, ngài ấy chọn đi cùng, thà cùng chết còn hơn để người ấy cô độc trong bóng tối.”

 

“Tôi từng tò mò hỏi vì sao phải làm thế, không phải chỉ việc mang người mình yêu che chắn dưới đôi cánh của ngài ấy là được sao. Nhưng ngài ấy đã nói ‘đồng sinh cộng tử, dĩ tử vi quy’.”

 

Câu nói đó, có nghĩa sống cùng đường, nằm cùng giường, chết cùng mộ.

 

Tề Du mím môi.

 

Giọng Mạc Sâm khẽ khàng, nhưng lại khiến lòng ngực cô chấn động khẽ.

 

“Một người cả đời chẳng tin điều gì là của mình. Không có cha mẹ, không có nhà. Ngay cả thân phận… cũng là tạm bợ.”

 

“Tạm bợ?” Tề Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc, lông mày thanh tú hơi nhíu. “Gia đình, ba mẹ, người thân… không phải...?”

 

Mạc Sâm nhếch môi cười, nụ cười chua chát như rượu đắng:

 

“Ngài ấy chỉ là một đứa trẻ bị vứt ở đầu phố vào mùa đông năm ấy được Tạ Tấn – lão gia của Tạ gia nhặt về. Người ngoài nghĩ ngài ấy may mắn, được chính chủ gia tộc Mafia lớn nhất của Nga nuôi nấng, còn trở thành người kế thừa, là truyền nhân chính thống. Nhưng bọn họ có biết đâu, cũng vì thế mà từ nhỏ ngài ấy sống trong âm mưu giết hại, thuốc độc ngày càng tinh vi hơn, ám sát ngày càng tàn nhẫn hơn.”

 

“Thuốc độc trong cơm, trong trà là chuyện xảy ra thường xuyên, dao nhọn trong chăn, kim độc trong quần áo. Kẻ gọi là ‘anh em họ hàng’ thì gài bẫy, đâm sau lưng. Người gọi là ‘bác’, ‘dượng’ thì sai sát thủ hết lần này đến lần khác giết chết ngài ấy.”

1

 

“Thứ gọi là ‘gia đình’, với ngài Cố vấn… chỉ là một huyễn tượng đẫm máu.”

 

Mạc Sâm nghiêng đầu, giọng nói thấp như khói chiều:

 

“Vậy nên ngài ấy học cách không tin ai. Học cách biến bản thân thành cây đao to lớn, lấy đầu bất kỳ kẻ nào có ý định cướp đi đồ vật của ngài ấy.”

 

“Ngài ấy được nhận về Tạ gia là sáu tuổi. Năm bảy tuổi bị trúng độc Batrachotoxin – một trong những loại độc nguy hiểm nhất thế giới, ngài ấy nôn mửa, bị chuột rút và co giật không ngừng, sau đó thì hôn mê. Nếu không phải gia chủ đương thời kiếm được người chữa trị kịp thời. Có lẽ, giờ cỏ trên mộ ngài ấy cũng cao bằng cô rồi.” Mạc Sâm cười, nụ cười khô cạn: “Ngài ấy bị trúng độc nhiều đến nỗi, cơ thể tự sản sinh ra kháng thể miễn nhiễm với các loại độc tầm trung.”

 

“Năm tám tuổi, lần đầu tiên ngài ấy dùng mảnh sành để đâm chết kẻ tôi tớ có ý định giết ngài ấy. Năm mười tuổi, dùng tay không giết ba sát thủ trong lễ trưởng thành. Năm mười hai tuổi, ngài ấy nuôi tham vọng xây nên đế chế của riêng mình nên đã xin phép gia chủ cho phép bôn ba nơi loạn lạc như Trung Đông. Mười lăm tuổi cùng hai người thuộc hạ thân tín tàn sát toàn bộ quân đội phản loạn của vùng Caucasus chỉ trong ba đêm. Mười tám tuổi thâu tóm toàn bộ Trung Đông. Hai mươi tuổi, thâu tóm toàn bộ Trung Á. Hai mươi môt tuổi thì thiết lập trục ảnh hưởng đan xen giữa Nga – Trung – các tiểu quốc Ả Rập.”

 

Một lát sau, Mạc Sâm nói thêm, rất chậm:

 

“Trông ngài ấy như thế nhưng một người – từ nhỏ đã không có ai tin mình. Lớn lên cũng không biết bản thân đáng tin đến đâu, sẽ luôn nghi ngờ chính mình. Vì vậy, khi thật tâm rung động với một người, liền lo được lo mất. Sợ bản thân không xứng với người đó.”

 

Không khí xung quanh như đọng lại.

 

Tề Du im lặng.

 

Cô không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Tạ Cố Thương, gương mặt ấy bình tĩnh đến mức giả tạo – người vẫn đang ung dung giữa sảnh lớn, cười cười nói nói như chưa từng có ai nhìn thấy đôi mắt hắn đã từng tê liệt vì độc dược, từng đỏ rực vì mất ngủ triền miên suốt một tuần vì tránh ám sát.

 

Giữa nơi quyền lực dối trá này, giữa ánh đèn mờ nhạt và tiếng cười lặng lẽ.

 

Tề Du chợt hiểu…

 

Kẻ không có nhà… mới đeo được chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất.

 

“Thế gian này,” Mạc Sâm buông một câu cuối, nhẹ như hơi thở, “ngài Cố vấn… chỉ là một kẻ lang bạt, một sói hoang không tổ, dù có bao nhiêu lãnh thổ dưới chân, thì lòng vẫn là sa mạc.”

 

Tề Du không rõ vì sao, tim cô – lại chầm chậm đau.

 

Cô bỗng thấy ánh mắt hắn.

eyJpdiI6IjNIVlRyRitXQzJOU0k4VCtIZnhlaFE9PSIsInZhbHVlIjoiZTh3akZ0OE5ualBBXC9JcGZtME1rUVJwZFBcL29hWlNvNUhzR28wckJFQnlkejhMVWxEYlpXdjlEYnVZRWZyTjB6dWZkNTJSb2U0K3o0ZDJDMThxZmRjQT09IiwibWFjIjoiYzUxYzNjYmRmOThkODFmNDI2OThmMDA5NWZiNzAyZTQxOWY1NjI1Y2I4ZmUyMzdkM2FiNDBhN2UxYzFkMGRlZCJ9
eyJpdiI6Im9zSUZqR3Y5SGZ5dk1UVEp3ajBmTEE9PSIsInZhbHVlIjoibjk4Zkt4XC9oa21ackFSXC9ocUdMYmdBNUlUUVRPaGxadldXRTg1V2NFSW9FdXU0TlJoNnMrYXpLMVl1ZVpjRDhONllzd2ZhSmVBTk5Qc0N4Y2RmMmxORlNHUWp2OE00d0pLNG9NOHJFZ3ZGRXppVnhrRWMxRnVxV3dqSTl6YkszcFhNVHNoWDZyQktReU1HTGwxWXpuOGYxUkdZdTBmZklcLzl5UCs5YjJRMTlGZkw2NnBOZjJcLzBzdDQ4bndiXC95c1hmV2R2UGdlYXFGK2dyRlBENnpDdzBBPT0iLCJtYWMiOiIxMjE2NjUwMTkxNTYxYTVjYTNiMWFjN2MyOWYyMjY0N2FiNDlkNjFkYjE0ZmZlMzc1ZTk5NmE4YWYwYTYyZTdiIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x