Bỗng một cái bóng lịch thiệp tiến tới bên cạnh. Bevis – thư ký của Tổng thống Hoa Kỳ, vận Âu phục cắt may gọn ghẽ, hơi cúi đầu, giọng nói không quá cao nhưng mang theo khí chất mệnh lệnh ẩn tàng dưới vẻ lễ độ:
“Thư ký Tề, mời cô theo tôi. Tổng thống muốn gặp cô.”
Tề Du khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giấu đi tia nghi hoặc.
Giữa bàn tiệc, giữa ngàn ánh nhìn, cô cũng chậm rãi theo bước Bevis.
Mạc Sâm nhìn theo Tề Du rồi rời mắt nhìn Tạ Cố Thương.
“Lão đại, phận thuộc hạ chỉ có thể hỗ trợ diễn với ngài đến đây thôi. Hy vọng là có kết quả.”
Điều này không đồng nghĩa với việc anh ta kể sai sự thật hay phóng đại, những gì anh kể hoàn toàn đúng. Chỉ là anh cố tình kể với tông giọng sầu bi, đau thương để mong phần nào lay động được trái tim sắt đá của Tề tiểu thư về lão đại tâm cơ nhà bọn họ.
1
Gót giày cao gót vang lên nhịp đều trên nền đá cẩm thạch như tiếng vĩ cầm gõ nhịp giữa bản giao hưởng trầm thấp. Cô bước theo Bevis và nhận ra hướng anh ta dẫn dắt… lại càng lúc càng tiến gần về phía trung tâm của vầng hào quang – nơi Tạ Cố Thương đang đứng, bọc giữa lớp áo bào của quyền lực và mưu đồ.
Cùng lúc ấy, Thanh Thiên Hạo và Nam Cung Tinh Uyển cũng đã tiến đến, đang bắt tay xã giao với Tạ Cố Thương.
Phía đó, đứng cùng còn có Mộ Dực – Phó Tổng thống đương nhiệm, và chính Tổng thống Hoa Kỳ, người đàn ông đang nắm đầu quyền lực của siêu cường quốc hiện tại. Khi Tề Du bước tới, nàng khẽ chào theo phép xã giao lịch sự.
Tổng thống liếc nhìn, ánh mắt thoáng đứng lại rồi nói:
“Thì ra đây là thư ký mới sao? Nhìn rất sáng sủa, đầy triển vọng.”
Tề Du mỉm cười, đáp lời lịch thiệp: “Cảm ơn ngài đã khích lệ.”
Mộ Dực đứng bên cạnh bỗng cười ha hả, giọng nói như vô tình nhưng câu chữ lại như lưỡi dao được mài sắc:
“À, thư ký Tề chẳng những xinh đẹp, còn là thực tập sinh NSA được đích thân Đại Thống Tướng dẫn dắt. Hôm nay lại được cử đi tiếp đón ngài Cố vấn đặc biệt từ Nga – đúng là phúc khí không nhỏ.”
Ông ta vừa nói, vừa đưa mắt về phía Nam Cung Tinh Uyển, nửa trêu ghẹo, nửa dò xét:
“Nam Cung tiểu thư, vây quanh Đại Thống Tướng là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp thế này, cô còn không mau kết hôn để giữ người đi?”
1
Câu nói như một mũi tên lướt qua, tưởng vô hại mà lại vừa đánh vào hai phía – một bên là Tề Du, một bên là Nam Cung Tinh Uyển.
Tề Du vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đáy mắt khẽ tối đi vài phần.
Nếu là bình thường, người nói được câu này – đã mồ chôn tại chỗ rồi.
Tinh Uyển nhẹ nhàng cười, khí chất thanh quý như sương mù nơi sông Seine. Cô vòng tay ôm vai Tề Du, nói:
“Làm sao có chuyện ấy. Tôi và Thư ký Tề là chỗ quen biết, hiểu rõ nhau – không đến mức phải sinh lòng nghi ngờ vì vài câu trêu đùa.”
Muốn chia rẻ nội bộ bọn họ sao? Mấy lão già ở giới này, lần nào mở miệng cũng thối cả ra.
“Ồ? Vậy ra hai người có quen biết?” Mộ Dực nhướng mày, giọng như hứng thú mà lại đầy nghi vấn.
“Bọn họ học cùng một nhạc sư.” Thanh Thiên Hạo thong thả nói, như tiện tay rót thêm một lớp mực lên giấy. “Hôn thê của tôi chơi flute, còn Thư ký Tề là người chơi contrabass.”
Anh ta cười, nhún vai:
Tôi chỉ tiện tay truyền dạy đôi chút. Cũng coi như nuôi dưỡng hạt mầm quốc gia.”
Tạ Cố Thương nghe được thông tin liên quan đến Tề Du thì hệ thống não bộ liền tiếp thu.
Tề Du chơi contrabass?
Còn Tề Du, khi nghe những lời của Thanh Thiện Hạo thì quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt cợt nhả.
Cái gì mà "nuôi dưỡng hạt mầm"? Nghe như nói cô là học sinh tiểu học.
Cô cười nhạt, lịch sự: “Đa tạ Đại Thống Tướng chỉ dạy.”
Bầu không khí vừa trôi qua màn ứng đối sắc sảo thì Tổng thống lại nhìn sang Tạ Cố Thương, khi ấy đang nhàn nhã nâng ly, mắt thì nhìn thẳng về phía Tề Du, không hề che giấu tia quan tâm như sương mỏng giữa trán.
“Thư ký Tề hỗ trợ ngài Cố vấn có ổn không?”
Tạ Cố Thương cong môi.
Một nụ cười lạnh như gươm, tà như ánh trăng đổ xuống giếng sâu:
“Rất tốt. Cô ấy... nhiệt tình đến mức khiến tôi không thể không để tâm.”
À, hắn đã hiểu vì sao đám già này lại đưa Tề Du đến chỗ hắn rồi.
Hay thật, còn dám dùng trò mỹ nhân với hắn. Nếu không phải là Tề Du mà là người khác, đến cửa cũng chẳng thể vào.
Lời nói của hắn tưởng như bình thản, nhưng lại như mũi tên xuyên qua bức tường phòng bị của Tề Du. Cô thoáng ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Mộ Dực thu vào ánh mắt Tạ Cố Thương, chỉ cười khẽ, nhưng ánh nhìn lại dừng trên người Tề Du như đang cân đo điều gì đó. Rồi ông ta định nói thêm thì một người đàn ông mặc vest đen từ xa bước đến, cúi đầu:
“Phó Tổng thống.”
Là Thừa Viễn.
Ánh mắt Mộ Dực đổi sắc, nhưng vẫn điềm nhiên cười, chậm rãi cáo lui:
“Thứ lỗi, tôi có chút việc cần xử lý. Sẽ quay lại sau.”
Ngoài hành lang, đèn tường vàng nhạt hắt ánh sáng dịu lên những bức tường gỗ quý.
Thừa Viễn hạ giọng:
“Thưa ngài, phía Haiti vừa báo cáo: Tên Jeans Deni đã dụ được Lam Tịch Dao rời trại, dù gây thương tích nhưng chưa bắt được cô ta – có biệt đội bí mật tiếp ứng. Jeans Deni đã bị bắt ngược.”
Mộ Dực nhếch môi, nụ cười lộ ra âm hiểm:
“Không sao. Quan trọng là chúng ta đã ‘chào đón’ được Lam tiểu thư. Jeans Deni vô dụng rồi. Sai người giết hắn, chọn đứa khác thay thế.”
“Đã rõ. Còn phần kế hoạch trong sảnh tiệc?”
“Bắt đầu đi.” Mộ Dực liếc vào bên trong, giọng hờ hững như rót thuốc độc.
Bên trong quốc yến.
Tề Du đã được Tổng thống “chỉ định” đứng sau lưng Tạ Cố Thương, danh nghĩa là hỗ trợ hắn – thật ra chẳng khác gì “con tin dưới vỏ ngụy lễ nghi”. Đột nhiên, hắn vòng tay ra sau lưng như hành động vô thức, nhưng vừa vặn đưa bàn tay về phía cô, bàn tay to rộng khẽ mở – bên trong là ba chiếc macaron nhỏ được gói trong túi kín.
Cô cau mày, ánh mắt như nghi ngờ.
Tạ Cố Thương không hề quay lại, vẫn nói chuyện như thường với vài vị chính khách, nhưng bàn tay lại nhẹ nghiêng, như thể mời cô nhận lấy.
Tề Du hơi do dự – nhưng cô đúng thật có chút đói. Hơn nữa, đây là macaron – loại bánh khiến lý trí cô thỉnh thoảng chao đảo.
Cô đưa tay đến, nhẹ đặt tay vào lòng hắn để lấy bánh. Thế rồi bàn tay Tạ Cố Thương bất ngờ khép lại. Cô phản xạ cực nhanh, rút tay lại, nhưng vẫn lấy được bánh, còn hắn hụt mất cơ hội nắm tay cô.
Mắt cô lườm hắn. Nhưng hắn chỉ nhếch môi, xoay người vờ nâng ly, khẽ mấp máy môi không tiếng:
“Tiếc quá, không nắm kịp rồi.”
Tề Du đọc được, và hận không thể giẫm lên chân hắn ngay giữa yến tiệc.
Lúc này, điện thoại ở túi quần của cô khẽ rung. Rút nhanh điện thoại ra – màn hình hiện lên tên người gọi.
Anh Gia
Ánh mắt cô thoáng mềm đi, như mặt hồ gợn nhẹ khi trăng vừa lướt qua đỉnh sóng.
Không một tiếng gọi báo, không do dự – cô xoay người bước khỏi đại sảnh, rẽ vào hành lang trải thảm dày, nơi mùi gỗ đàn hương hòa vào ánh đèn vàng tạo nên một bầu không khí yên tĩnh như ngưng đọng.
Vừa khuất sau cột đá hoa cương, Tạ Cố Thương đã đánh mắt về phía cuối đại sảnh. Mạc Sâm ngay lập tức bắt được tín hiệu. Không cần ra hiệu thêm, anh ta xoay người, lặng lẽ bước theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy – như một con sói rừng luồn mình trong bóng tối.
Giọng nam thanh lãnh nhưng dịu dàng vang lên bên tai Tề Du.
“Tiểu nha đầu, em gửi người đến rồi không thèm gọi điện hỏi thăm một câu. Em định để anh Gia này làm công không công sao?”
Giọng Gia Castellano từ đầu dây bên kia vừa như trách móc vừa như sủng nịch, mang theo một thứ ấm áp đan xen giữa gió đêm.
Tề Du khẽ bật cười. Giọng cô như lông vũ lướt qua mặt nước.
“Mấy hôm nay bận đến quay cuồng, suýt chút nữa thì quên mất. Làm anh Gia giận rồi sao?”
“Đúng vậy, anh giận rồi. Em định dỗ kiểu gì đây?”
Tề Du vờ thở dài, nghiêng đầu tựa vào tường đá lạnh. Đôi mắt như có sương mù phủ nhẹ:
“Em được người khác dỗ quen rồi, chưa từng phải dỗ ai. Hay là… anh Gia chỉ giáo em đi, em nên làm gì để dỗ anh cho đúng phép?”
Phía bên kia đầu dây, tiếng cười thấp thoáng vang lên như gió thoảng trên quảng trường Ý.
“Vậy thì thế này. Đợi anh phẫu thuật xong cho Tần Diệp, anh sẽ mang nhóc ấy về trao tận cửa.
Đổi lại… em phải bồi thường cho anh 24 tiếng đồng hồ. Không được phép vắng mặt, không được cắt bớt thời gian. Em thấy thế nào?”
Tề Du cong môi cười khẽ, hàng mi dài lay động:
“Được thôi.”
“Tần Diệp thế nào rồi?” Giọng cô trầm xuống, không còn là lời đùa giỡn.
“Đã kiểm tra toàn bộ. Hai ngày nay ổn định, có thể phẫu thuật ghép thanh quản nhân tạo vào ngày mốt. Anh gọi chỉ để em yên tâm. À, còn nữa…” Gia Castellano chợt dừng một nhịp, giọng nói nghiêm nhưng cũng nhẹ. “Em bận rộn thì bận, nhưng cũng phải ăn đủ bữa, đừng dấn thân vào mấy việc nguy hiểm. Nhóm máu của em không cho phép em chịu thương tổn quá mức. Nếu mệt thì buông, nếu đau thì nghỉ. Không có gì quan trọng hơn bản thân em cả, em hiểu không?”
Tề Du tựa vai vào cột, ánh mắt dịu xuống. Cô rất hiếm khi có được vẻ điềm nhiên, an ổn đến vậy – như được đặt đúng vào một nơi không cần phòng bị, không cần dựng vách ngăn.
“Em biết rồi… Bên anh cũng đã khuya, đừng thức quá. Nghỉ sớm đi. Em phải cúp máy đây.”
“Ừ. Nhớ kỹ lời anh.” – Âm cuối trầm lặng vang lên trước khi điện thoại ngắt kết nối.
Phía xa, Mạc Sâm đã thấy rõ toàn bộ.
Anh ta đứng sau một cột hành lang, chỉ hé đầu ra một chút, cắn móng tay nhìn cảnh tượng vừa rồi – trong lòng khẽ run.
Ánh mắt Tề Du khi trò chuyện với người kia, và ánh mắt cô khi ở cạnh lão đại, hoàn toàn khác biệt.
Một bên như trăng non tháng tư, dịu dàng, ấm áp.
Một bên như băng giá phương Bắc, lạnh đến thấu tủy.
Mạc Sâm lập tức quay người, lầm bầm:
“Xong rồi… Lão đại có tình địch thật rồi. Có khi còn là bạch nguyệt quang của cô ấy nữa. Đây là tình địch mạnh nhất trong phim từng nhắc đến. Chết rồi.”
Không chần chừ, anh ta bước nhanh về lại đại sảnh, miệng lẩm bẩm:
“Phải về báo gấp, để lão đại đánh nhanh, chiếm trước.”
Tề Du vừa bước vào lại quốc yến đã bị Bevis chặn lại – lần thứ hai trong đêm nay.
Anh ta mỉm cười, hơi cúi đầu:
“Thư ký Tề, cô vừa đi đâu thế?”
Tề Du giữ nét mặt bình thản, ánh mắt không mặn không nhạt:
“Tôi có cuộc điện thoại cần xử lý. Có chuyện gì sao?”
“Cô đói không?”
“Không.” Giọng cô dứt khoát.
Bevis không tin. Anh ta lấy từ khay phục vụ vài chiếc bánh mousse nhỏ, đưa đến sát cô:
“Không thể để ngất xỉu giữa quốc yến được. Cô nên ăn một chút.”
“Xin lỗi, tôi không quen ăn đồ ngọt.”
Không bỏ cuộc, Bevis lại với tay lấy ly nước cam từ khay khác, lần này gần như áp sát đến trước mặt Tề Du.
“Vậy thì uống. Hạ đường cũng không tốt cho sức khỏe.”
Tề Du chưa kịp từ chối thì giọng Tổng thống vang lên từ phía đối diện, cười lớn:
“Bevis đúng là tiền bối tận tâm. Cháu cũng đừng phụ lòng tốt của cậu ấy.”
Dưới ánh nhìn kỳ vọng – cũng là áp lực ngầm của bao người, Tề Du đành mím môi, nhận lấy ly nước. Cô khẽ nhướng mày, nâng ly lên, uống một ngụm nhỏ, rồi nhìn thẳng Bevis:
“Tôi uống rồi đấy.”
Bevis nháy mắt, giơ ngón cái như một cậu học sinh vừa được cô giáo khen, rồi xoay người đi về phía Tổng thống.
Tề Du nhếch môi cười lạnh, một nụ cười dành riêng cho bản thân mình.
Phía xa, Tạ Cố Thương vẫn đang đứng đó, ly rượu đỏ sóng sánh giữa ngón tay, ánh mắt đổ về phía Tề Du. Bên tai hắn là giọng tường thuật ngắn gọn của Mạc Sâm.
Không một lời nào từ hắn, chỉ có động tác ngửa cổ uống cạn ly rượu nặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất