“Tôi và anh Gia…” Tề Du lên tiếng, giọng chậm rãi. “Chúng tôi gặp nhau khi tôi ba tuổi. Khi đó, tôi đang ở Ý với Jiaowen. Ngày hôm ấy là tiệc cưới của nhà Castellano, tôi được Jiaowen đưa đến buổi tiệc. Vì chán nên tôi trốn bác chạy ra ngoài chơi. Cũng vì mãi chơi, tôi đánh rơi dây chuyền ngọc bội của mẹ. Tôi đã khá hoảng và chạy khắp nơi tìm… Anh Gia là người đã nhặt được và trả lại cho tôi.”

 

“Lúc nhỏ em có vẻ hiếu động nhỉ?” Tạ Cố Thương chống tay lên thành ghế, nhìn cô.

 

Tề Du khẽ cười, ánh mắt như phủ một lớp sương mỏng.

 

“Có lẽ vì hiếu động, dễ làm quen - nên tôi rất dễ dàng bắt chuyện với anh Gia, chúng tôi trở thành bạn thân kể từ đó.”

 

Giọng nói của cô đều đều, không gợn sóng, nhưng lại khiến trong tim Tạ Cố Thương như có ai siết chặt dây cương, kéo giật.

 

Hóa ra… người đó đã xuất hiện sớm đến thế.

 

“Em thích hắn?” Hắn đột ngột hỏi, không hề vòng vo.

 

Không một vòng vo.

 

Không thăm dò.

 

Chỉ là… cần một đáp án.

 

Tề Du ngẩn ra.

 

Một giây sau, cô bật cười.

 

Tiếng cười không phải vì vui vẻ mà vì bị chọc tức đến bật cười.

 

“Thích?” Cô nhấn mạnh từ ấy.

 

“Anh không phân định được giữa yêu thích và thân thuộc sao?”

 

Ánh mắt cô đảo qua hắn, khẽ hất cằm.

 

“Tạ tiên sinh, tôi có thể không phân định được bao điều, nhưng với tình cảm – tôi chưa từng mơ hồ.”

 

“Anh có thể không rõ giới hạn, nhưng tôi… thì có.”

 

Giọng điệu bình tĩnh, dứt khoát, không có lấy một tia ngập ngừng.

 

Chỉ một câu ngắn gọn, không phải phủ nhận, cũng chẳng cần giải thích dư thừa, nhưng lại như giọt sương mai thấm vào mạch máu Tạ Cố Thương, xoa dịu cơn ghen lặng lẽ gào thét trong lòng suốt nãy giờ.

 

Lời vừa dứt, không gian trong khoang xe bỗng như dịu đi một nhịp.

 

Tạ Cố Thương nhìn cô chăm chú. Một cái nhìn sâu đến mức nếu không có kỷ luật sắt đá kiềm chế, có lẽ hắn đã để lộ tất cả những thăng trầm đang cuộn xoáy trong lòng.

 

Môi mím lại, ánh mắt lặng lẽ, sống lưng thẳng như trước.

 

Hắn không nói gì.

 

Nhưng ngón tay đang đặt trên vai cô, vừa rồi siết khẽ như kìm nén, giờ đã hơi thả lỏng.

 

Môi hắn không nhếch, nhưng đôi con ngươi trầm mặc đã hơi giãn ra, sắc lạnh như bị gió thổi tan một tầng sương mỏng. Hắn thu lại ánh mắt sắc như đao, thả nó lơ đãng qua cửa sổ xe. Động tác ôm lấy eo cô lúc này cũng nhẹ tay hơn, ngón cái vô thức khẽ vuốt dọc tấm lưng áo mềm của cô – như thể… đang ngầm trấn an, cũng như tự thưởng cho bản thân một món quà nhỏ.

 

“Ra là vậy…” hắn thì thầm, như tự nói với bản thân.

 

Câu nói lửng lơ rơi xuống, không mang sắc độ ghen tuông, cũng không còn oán trách âm ỉ như khi nãy. Tề Du không nghe rõ, nên cũng không hỏi – cũng là một cách để tránh khuấy động cái tên "Tạ tiên sinh" khó đoán này thêm nữa.

Hắn cụp mắt, nhìn về phía ngực áo cô đang cử động theo nhịp thở – lồng ngực nhỏ bé nhưng bướng bỉnh ấy, vừa khiến hắn điên tiết, lại vừa khiến hắn cam tâm tình nguyện cúi đầu.

 

Tạ Cố Thương cảm thấy một điều gì đó trong lồng ngực mình lặng lẽ giãn ra.

 

Như thể bức tường vừa dồn nén đã nhiều năm, chỉ bằng một câu nói của cô mà nứt một vết, để ánh sáng len vào.

 

Cảm giác được một lần chắc chắn, một lần không phải nghi ngờ hay đoán mò… giống như con dã thú trong lòng cuối cùng cũng tìm được bãi đáp giữa sa mạc.

 

Tề Du không hề nhận ra biến chuyển ấy.

 

Chỉ có chính Tạ Cố Thương biết.

 

Giây phút ấy, hắn đã từ địa ngục bước lên đất liền – chỉ nhờ một câu nói thản nhiên của cô.

 

Và trong lòng, cơn thịnh nộ vừa rồi, cơn ghen vừa nảy lửa—đều được dập tắt một cách êm đềm.

 

Bởi vì… cô không thích Gia Castellano.

 

Tề Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gò má nam nhân đang ngồi sát cạnh. Dưới ánh sáng vàng mờ của xe, vẻ mặt hắn không hề thay đổi – vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, cao quý, có phần lãnh khốc cố hữu của một vị cố vấn đứng trên quyền lực thiên hạ.

 

Nhưng...

 

Một dòng khí tức không thể gọi tên đang phảng phất quanh hắn. Không còn gay gắt, không còn áp bức, mà là… dịu xuống, ấm lên.

 

Giống như gió bấc giữa mùa đông, đột nhiên bị một vạt nắng chiếu qua. Không rõ ràng, nhưng đủ để khiến người ta nghiêng mình cảm nhận.

 

Tề Du hơi nhíu mày, như đang phân vân: phải chăng là ảo giác?

 

Hoặc có lẽ là… do thuốc trong người vừa tan dần, cảm quan trở nên nhạy bén lạ thường?

 

Cô chưa kịp nói gì, Tạ Cố Thương đã nghiêng đầu nhìn cô.

 

“Nhìn tôi làm gì?” Giọng hắn nhàn nhạt vang lên, nhưng ánh mắt lại không sắc lạnh như thường ngày. Giống như vừa có ai đó mở một khung cửa nhỏ, để ánh trăng lọt vào đáy mắt.

 

Tề Du cụp mắt, chậm rãi nói:

 

“Không. Chỉ là cảm thấy anh dường như không còn khó chịu vô lý như ban nãy nữa.”

 

Tạ Cố Thương khẽ cong môi, một ý cười không thành hình, không chạm đến đáy mắt.

 

“Em nghĩ nhiều rồi.” Hắn đáp.

 

Nhưng bàn tay vẫn ôm lấy eo cô, không buông.

 

Còn ánh mắt, sau khi rời khỏi cô, lại lặng lẽ quay về phía cửa kính. Trong đó, ánh đèn phố phản chiếu một nụ cười nhạt, ẩn nhẫn mà tự mãn.

 

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, có những điều hắn không cần nói ra – vì đã đủ thỏa mãn chỉ cần biết: người kia, không phải tình địch.

 

Một lát sau…

 

Hắn bỗng dời ánh mắt nhìn sang chiếc túi da nữ đặt ở ghế bên cạnh. Đó là túi xách của cô – kiểu dáng cổ điển, đơn giản nhưng từng đường may đều toát ra khí chất quý tộc cẩn trọng. Trên móc khóa, thay vì logo thương hiệu quen thuộc, lại là một họa tiết hình hoa tuyết sáu cánh, tạo thành từ hai ký tự: T.D

 


 

Ánh nhìn hắn ngưng lại vài giây.

 

“Ký hiệu kia là của em sao?” Giọng hắn trầm, nhưng không còn lạnh. Nghe như nước suối chảy qua tầng đá xám, trơn mượt mà khó nắm bắt.

 

Tề Du xoay mặt nhìn theo ánh mắt hắn. Khi hiểu ra hắn đang hỏi gì, cô nghiêng đầu, khẽ nhếch môi:

 

“Túi xách của tôi, không phải ký hiệu của tôi thì chẳng lẽ là của anh?”

 

Câu trả lời sắc sảo, nhưng giọng lại rất ôn hòa. Tạ Cố Thương thấy cô rướn cổ, liền khẽ nâng tay đỡ gáy cô một cách tự nhiên – động tác không vồn vã, nhưng vô cùng thân thuộc.

 

“Em thích đánh dấu đồ đạc bằng ký hiệu cá nhân à?”

 

“Nếu gọi là sở thích… thì nên nói là thói quen.” Tề Du trở lại tư thế nằm thoải mái trong lòng hắn, cố ý đè thêm chút trọng lượng.

 

Nếu hắn muốn vác nặng, vậy thì cô sẽ cho hắn tê tay một lần.

 

Tạ Cố Thương nheo mắt, hắn làm sao không biết cọp nhỏ trong lòng đang nung nấu ý định gì. Một tay hắn nâng đầu cô, tay kia điều chỉnh lại góc ngồi, động tác cẩn trọng đến từng li.

 

“Thói quen?” Hắn nhắc lại.

 

Tề Du đưa mắt nhìn tay mình, mấy ngón tay trắng ngần như ngó sen đan vào nhau. Cô khẽ ngâm nhẹ, như nhớ lại điều gì đó đã từ rất xa:

 

“Lúc nhỏ, tôi và anh hai rất hay để đồ lung tung. Thế là mẹ tôi đã dán tên lên những món đồ của chúng tôi. Để khi món đồ bị đặt lung tung, sẽ biết ngay thủ phạm là ai. Về sau đi học mẫu giáo, mỗi đứa trẻ cũng sẽ được dán tên lên đồ vật riêng. Lâu dần… tôi hình thành một loại bản năng. Chỉ cần là đồ của tôi, nhất định phải có ký hiệu.”

 

Cô dừng một chút, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói chậm rãi.

 

“Một khi tôi đã đánh dấu rồi… thì nó thuộc về tôi. Không ai được chạm vào. Cũng không ai có quyền đụng đến.”

 

Tạ Cố Thương khựng lại.

 

Hắn không ngờ – hôm nay là lần đầu tiên cô nói với hắn nhiều như vậy.

 

Không phải lời châm chọc, không phải đôi co sắc bén, cũng không phải sự chán ghét ngạo nghễ thường thấy. Mà là một đoạn hồi ức cá nhân, một thói quen hình thành từ thời thơ ấu, và một phần bản ngã được cô phơi bày mà không phòng bị.

 

Lúc nãy – chuyện của Gia Castellano cũng vậy. Bây giờ… cũng vậy.

 

Trong thoáng chốc, tâm tư hắn như bị lay động.

 

Giống như mặt hồ đã đóng băng nhiều năm, chỉ vì một cánh hoa nhỏ rơi xuống, mà dấy lên những vòng gợn lặng lẽ. Không ồn ào, không dữ dội, nhưng dư âm kéo dài trong lòng.

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương khẽ trầm xuống.

 

Đôi đồng tử màu trà lạnh vốn luôn mang sắc thái trầm ổn, giờ phút này lại như mang thêm một tầng sáng khác – dịu hơn, sâu hơn, và... hoang mang hơn.

 

Hắn chợt nhận ra.

 

Hắn đã quen với việc đọc tâm tư người khác, đã từng thao túng vô số kẻ thù, phân tích từng biểu cảm, lời nói để tìm ra sơ hở. Nhưng với Tề Du, dù là những điều nhỏ nhặt nhất như một ký hiệu trên túi xách – cũng khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn quá nhiều điều không biết về cô và cảm thấy vui khi mình khám phá được một phần mới về cô.

 

Và chính cái "không biết" ấy lại khiến lòng hắn sinh dao động.

 

Một cảm giác như gió đêm vô thanh thổi qua hàng liễu, khiến tâm trí hắn vốn luôn tĩnh như núi giờ lại… xao động.

 

Tạ Cố Thương nhướn mày, cười khẽ, ánh mắt trầm tĩnh lướt trên môi cô:

 

“Người ngoài nghe được, sẽ nghĩ em chiếm hữu… độc đoán…. Còn bướng bỉnh.” Mỗi từ - hắn đều kéo dài âm cuối bằng chất giọng trầm ấm, quyến rũ vô cùng.

 

Tề Du gật đầu không do dự.

 

“Ba mẹ tôi chưa từng bắt tôi chia sẻ. Ông tôi chưa từng nói tôi phải nhường ai. Bác tôi càng không làm điều đó. Anh trai, các chú tôi... đều để tôi một mình hưởng những thứ tốt nhất. Mọi thứ trong đời tôi đều là trọn vẹn. Vậy tại sao tôi phải chia sẻ hay chấp nhận sử dụng chung thứ gì đó với ai?”

 

Giọng cô đều đều, khí chất ấy, không giống công chúa bình thường được nâng niu trong cung điện ngà, mà giống một tiểu yêu tinh ngậm kim cương trong miệng chào đời, biết rõ mình có gì, và không ngại bảo vệ nó bằng móng vuốt bén ngót.

 

Tạ Cố Thương nhìn cô rất lâu, ánh mắt không một gợn sóng, nhưng đáy mắt lại dần chuyển tối.

 

Một tia thâm trầm lặng lẽ hiện lên, khó phân định là tán thưởng, rung động… hay nguy hiểm.

 

“Vậy,” hắn khẽ nói “chỉ cần thứ có ký hiệu cá nhân của em, thì đều sẽ là của em?”

 

“Không sai.”

 

“Tôi biết rồi.” Tạ Cố Thương kết thúc chủ đề một cách chừng hửng khiến Tề Du có chút mông lung.

eyJpdiI6ImpXUHcwVlBPTGZKYkNleGRTcXliV0E9PSIsInZhbHVlIjoiUHBmUUFTUlBJc2NlMTgwTlZwSUl6S09DSnRSb0dCa29mQWxhWVdZcVh3aXN3SVZLOFl2cTJcLzVyQUp1a1dOODNNaEFzWHNWMzlVNmV1R2czU1hMXC9Vdz09IiwibWFjIjoiYzdhZTEyYTM1NGIxYjQ1MDgxNGIwNDMxODRkMTEyZTMyY2JhYzJkZmY5N2FkZmVlN2JiYTM3N2JlYTYxZWVkMSJ9
eyJpdiI6Im4yMldFZHg5XC9IWmJXcFphVmR3T1FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5VOVBpSkt5YzZxZFNpMzlmbitjUVhxZTlkSnozTGsydHFsR3B4a0I3UnJjQzZGbjVhMXRUWUJJOUFkQjJqNlFNTWRBV2ZTb1ZNWEhqMmhQZGR2bGR2YkFMK0FycE5GSTRud3VESDRVMUY5cmFzNkk3eGJIUE5IOTc4NUVFOFNvMk5ySUMrcWozTm9HaFwvUTZxQlwvblh6dTZTM1d3azZHVHVuRDdOeHNlTXlaOUJzVndcL0dCc3IzdWVHVlRjNnpkViIsIm1hYyI6IjY0Y2Q3Yjk3ZTE1NjdlY2Y2ZjI1NTE4MTJjZmVhYjkzNGMzM2ZlNmIxOTllOGRiODY1YWM2NWE3ZjIxZTNiYzkifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x