Tầm ba mươi phút kể từ lúc họ rời khỏi Nhà Trắng, xe từ từ dừng lại trước khách sạn Waldorf Astoria – nơi được mệnh danh là pháo đài tĩnh mịch giữa lòng Washington. Mãi về sau Tề Du mới biết, đoạn đường ấy thực chất chỉ kéo dài vỏn vẹn bốn phút đồng hồ.
Bốn phút, Tạ Cố Thương đã cố tình kéo dài nó thành ba mươi.
Ba mươi phút, là để hắn có thể ôm cô lâu thêm.
Lúc bước xuống xe, hắn choàng áo khoác cashmere dày lên người cô. Vạt áo phủ kín cả vai, cả cổ, cả một nửa gương mặt nhỏ nhắn ấy đều bị bao bọc trong lồng ngực hắn – vừa vặn nằm gọn nơi hõm ngực vững chãi, không để một tia sáng nào lọt vào, càng không để một ánh nhìn nào dừng lại.
Tạ Cố Thương ôm cô như che giấu báu vật. Mỗi một bước chân từ sảnh lớn vào thang máy chuyên dụng, rồi từ thang máy vào phòng Tổng thống, hắn chưa từng để lộ lấy một mảnh da mặt của cô trước ánh mắt thiên hạ. Tựa như... nếu ai dám nhìn thêm một giây thôi, cũng là tội chết.
“Tạ tiên sinh.” Tề Du nhẹ giọng gọi hắn.
Tạ Cố Thương nhẹ nhàng đáp: “Tôi nghe.”
“Tôi đói…”
Hắn cúi đầu, điều chỉnh lại chiếc áo khoác, phần cổ áo cao vừa vặn che nửa khuôn mặt tái nhợt của Tề Du. Tay hắn siết nhẹ lấy eo cô, cứ như một cái ôm không thể bị dứt bỏ. Gió đêm tràn qua cánh cửa vừa mở ra của khách sạn, nhưng trong vòng tay hắn – nhiệt độ vẫn cố chấp ấm áp.
“Sắp đến nơi rồi, em muốn ăn gì cũng được.”
Toàn bộ lối hành lang VIP từ sảnh lên đến phòng Tổng thống đã được Mạc Sâm phong tỏa. Người của hắn đứng canh mỗi ngã rẽ, từng bóng áo đen lặng lẽ cúi đầu khi hắn bước qua.
Còn cô vẫn nằm gọn trong ngực hắn, khuôn mặt nghiêng nghiêng tựa lên hõm vai hắn, tóc mềm như nước chảy quấn lấy cổ tay. Ngón tay nhỏ nhắn níu lấy ve áo như cánh sen níu giữ sợi tơ cuối cùng của mùa xuân.
Tề Du khẽ thở ra, sanh ra từng hơi thở như sương mây tan. Chẳng mấy chốc, cô ngủ thiếp đi. Tạ Cố Thương cảm nhận bàn tay ôm lấy ve áo dần lơi. Hắn cúi xuống, khẽ vén khăn và thấy cô đã say giấc, nét mặt bình yên tựa như hồ nước thu – tĩnh mịch, yếu ớt, nhưng kiêu hãnh đến tận cùng.
“Ngủ rồi.” hắn thì thầm, vừa đủ để chính mình nghe.
Thang máy chuyên dụng mở ra, nối thẳng vào sảnh tầng Tổng thống. Mạc Sâm và đội y tế đặc biệt đứng sẵn ở cánh cửa phòng tổng thống. Mạc Sâm cúi gập người khi nhìn thấy hắn:
“Bác sĩ đã chuẩn bị xong. Có thể tiến hành truyền dịch và–”
“Nhỏ tiếng,"giọng Tạ Cố Thương trầm thấp, không hề mang chút nhượng bộ. "Ba mươi phút sau hãy vào.”
“Rõ!”
Hắn ôm cô bước vào. Cửa khép lại sau lưng, chắn cách tất cả thế giới. Mạc Sâm quay đầu phân phó với thuộc hạ.
“Các cậu canh chừng cẩn thận, nếu đánh thức người trong kia… thì bản thân chuẩn bị hậu sự đi.”
Bên trong phòng Tổng thống, chỉ có hương đàn hương dịu nhẹ vấn vít trong không khí, ánh đèn vàng như mật, rọi lên bộ sofa lớn theo phong cách Tân cổ điển châu Âu – nơi Tạ Cố Thương chọn để ngồi xuống, vẫn ôm cô trong lòng.
Hắn không đặt cô lên giường.
Không phải chưa nghĩ tới.
Nhưng đôi tay này, chẳng thể buông.
Hắn ôm cô ngồi xuống ghế sofa lớn trong phòng khách – ghế lưng cao, da thật màu rượu vang, đối diện lò sưởi đang cháy ấm. Trong ánh lửa nhảy múa phản chiếu lên mặt, hắn lặng lẽ nhìn người con gái trong lòng.
Chỉ một lần thôi... hắn cho bản thân quá phận một lần, để tham lam ôm trọn cả thế giới trong vòng tay.
Tạ Cố Thương ngồi thẳng người, ánh mắt tối lại, bàn tay khẽ vuốt lấy tóc cô, nhẹ như dỗ dành, lùa về sau vành tai. Động tác chậm rãi như một loại nghi lễ. Mỗi một động tác đều mang theo cấm dục, kiềm chế và sợ hãi.
Sợ cô tỉnh dậy.
Sợ mình không đủ bình tĩnh để giả vờ là "không sao cả".
Chỉ vừa vuốt nhẹ, hàng mi cô gái khẽ động, lông mày hơi chau lại, miệng ầm ừ âm thanh như mèo con bị quấy rầy. Cô xoay mặt, như bản năng muốn né tránh ánh sáng, rồi rút sâu hơn vào ngực hắn.
Tạ Cố Thương ngây người trong một giây rồi mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi như hé nụ giữa đêm đen sâu thẳm. Trong một ngày ngắn ngủi này, hắn hiểu cô nhiều hơn: từ thói quen kí tên đồ đạc, đến việc cô thích bánh macaron, chơi contrabass, đến cả cách cô ngủ – tinh nhạy như con thú nhỏ.
Rồi... hắn cúi xuống.
Khoảng cách chỉ còn là một hơi thở. Hắn có thể hôn cô… nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa lưng chừng. Không phải vì do dự, mà là vì tôn trọng. Hắn không muốn hành động nào giữa họ là lén lút, là mượn cớ thuốc, mượn cớ hoàn cảnh. Người như Tạ Cố Thương – nếu muốn, thì nhất định phải được cô chủ động tự nguyện, không một chút cưỡng cầu
Một lúc sau, hắn ôm cô bế vào phòng nghỉ phía Tây – nơi này vốn là phòng nghỉ của hắn, chưa từng có ai được phép bước vào, nhưng đêm nay, chỉ dành cho cô. Căn phòng lấy gam màu xám lam làm chủ đạo, rèm dày bằng nhung đen kéo kín cửa sổ sát đất. Ánh đèn vàng dịu, hương gỗ đàn hương phảng phất, lặng lẽ như tiếng thở dài của một giấc mộng xa xưa.
Hắn cẩn thận đặt cô lên giường, đích thân đắp chăn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, kéo rèm – tất cả đều không để cô bị chói mắt hay lạnh lưng.
Tạ Cố Thương ngồi xuống mép giường, cúi người, tháo từng chiếc giày, lau mồ hôi trán bằng khăn bông ấm – hành động dịu dàng tới mức gần như không thể tin được là xuất phát từ người từng giẫm lên xác kẻ thù mà bước lên chính trường.
Từng động tác, từng cử chỉ – như thể hắn đang chăm sóc người vợ ốm lâu ngày, không phải một người con gái vừa mới lạc vào vòng xoáy hiểm nguy trong giới chính trị. Một loại chiếm hữu thâm sâu nhưng tuyệt đối tôn trọng.
Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi cô – ánh mắt của một con sói từng sống giữa sa mạc, lần đầu tiên tìm thấy suối nguồn giữa đất chết.
Mười phút sau, đội y tế vào phòng, mọi kiểm tra đều diễn ra trong lặng lẽ, không một tiếng vang lớn. Tạ Cố Thương vẫn ngồi yên bên giường. Ánh mắt sắc bén theo dõi từng động thái của bác sĩ.
“Không còn nguy hiểm. Thuốc kháng dược phát huy tốt, chỉ cần nghỉ ngơi vài tiếng.” vị bác sĩ cúi đầu.
Hắn gật đầu, ra hiệu lui ra.
Khi tất cả đã rút đi, hắn mới lần nữa ngồi xuống mép giường.
Từng phút từng giây trôi qua, hắn chỉ ngồi đó, ngón tay khẽ vuốt dọc gò má của cô – ánh mắt tĩnh như nước giếng cổ, nhưng trong lòng thì cuộn trào sóng ngầm.
Người đàn ông có thể khiến cả chính giới phương Tây kiêng dè, kẻ từng là truyền thuyết giữa trận tiền và bàn cờ quốc tế – giờ phút này chỉ là một kẻ si tình, ngồi yên như chấp niệm, như thần giữ cửa, như kẻ canh giấc mộng của một người con gái.
***
Trong lúc đó, tại doanh trại ở Cité Soleil. Đồng hồ điểm đến mười giờ ba mươi tối.
Cùng lúc ấy – trong khu chứa vật tư cũ của doanh trại, một không gian hẹp chưa đến mười mét vuông, trần thấp, tường nứt và ẩm mốc. Jeans Deni – tên thủ lĩnh băng đảng khét tiếng vừa bị bắt sống trong vụ phục kích, đang bị còng tay, trói vào thanh sắt hoen gỉ.
Hắn thở dốc, cổ họng khô rát. Ánh đèn trần yếu ớt rọi xuống gương mặt dữ tợn với vết rách dài ở thái dương.
Cạch… Cạch…
Một tiếng gõ khẽ vang lên trên cánh cửa gỗ đã mục. Âm thanh như từ cõi chết vọng về – nhẹ nhàng mà rợn người.
Jeans Deni ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác:
“Ai đấy?!”
Không có hồi âm. Chỉ là một màn tĩnh lặng đáng sợ như thể thời gian vừa đông cứng lại.
Tiếng gõ lặp lại. Lần này, chậm rãi hơn, như có người đang nhấn nhá từng nhịp vào nỗi bất an của hắn.
“Ai?! Tao hỏi ai đấy?!!”
Gã vùng dậy, giật người về phía cửa, dí sát mắt vào khe nhìn bé xíu trên mặt gỗ cũ.
Phập!
Không kịp phản ứng, một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua khe nứt cửa, đâm trọn vào cổ họng hắn. Máu phun ra như vòi rồng, bắn tung tóe khắp tấm cửa gỗ xám tro.
Jeans Deni lảo đảo, hai chân khuỵu xuống, cổ họng phát ra âm thanh khò khè như con thú bị cắt mất khí quản.
Cánh cửa từ từ hé ra.
Người đứng sau cánh cửa bước vào, đôi ủng da giẫm lên vũng máu mà không hề lấm bẩn, khí chất nhàn nhã như đang bước vào phòng khách nhà mình.
Trên tay y cầm một con dao dài, lưỡi dao vẫn nhỏ máu. Ánh mắt thờ ơ liếc qua Jeans Deni đang giãy dụa trên sàn. Y khẽ cúi đầu, lấy chiếc khăn tay thêu viền, thong thả lau đi vết máu trên lưỡi dao.
“Jeans Deni ơi là Jeans Deni.” chất giọng trầm thấp pha lẫn mỉa mai, vang lên trong không gian như tiếng xé rách bầu không khí ngột ngạt. “Tôi đã chỉ điểm cho ông con đường bí mật, quân lực của chúng, thậm chí cả thời điểm đổi gác... Thế mà ông lại để một con nhãi không đầy ba mươi tuổi chặn đứng toàn bộ kế hoạch?”
Hắn dừng lại một thoáng, ngắm nghía lưỡi dao vừa được lau sạch, soi nó dưới ánh đèn như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Jeans Deni khục khặc nuốt máu, cố há miệng:
“D… D… o…”
Chưa kịp thốt ra tên người đó, hắn đã hôn mê, thân thể đổ gục xuống sàn gạch lạnh như xác rối, đôi mắt vẫn còn trợn trừng vì kinh hãi và phản bội.
Người đàn ông đứng đó khẽ thở ra, gấp lại chiếc khăn thêu và nhét vào túi áo vest đen. Đôi mắt hắn không hề có chút đau thương, chỉ là một mảnh băng giá tàn khốc. Gã nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, không vội không vàng, như thể vừa dọn rác xong.
Bóng người đó biến mất trong màn đêm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất