Chương 1196: Ngừng thời gian

“Không ngờ mới có một tháng mà đệ đã đột phá bốn tầng cảnh giới rồi, tốc độ tăng tu vi hơi khoa trương quá đó!”

Cửu Nhi uyển chuyển đáp từ trên cao xuống như một tiên tử.

“Cửu Nhi tỷ!”

Mục Vỹ cung kính chắp tay rồi cười nói.

“Đệ đệ ngoan, thế mới phải đạo chứ!”

Từ sau lần tự nhận mình là thê tử của Mục Vỹ trước mặt mọi người, Cửu Nhi càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cuối cùng cô ấy đã hạ lệnh cho Mục Vỹ về sau phải gọi mình là Cửu Nhi tỷ tỷ!

“Được rồi, chắc tỷ đã sớm nhìn ra ta chỉ bị thương đúng không”.

Cửu Nhi mỉm cười một cách thần bí rồi nói: “Nhưng không chỉ có một mình ta nhận ra đâu”.

Nói rồi, Cửu Nhi liếc nhìn về phía Phần lão đang ngồi phơi nắng.

Theo lời của Cửu Nhi thì Phần lão này không hề đơn giản, chí ít cũng mạnh hơn Hoả Lân nhiều.

Mục Vỹ cũng không ngờ ông lão chỉ còn thiếu nửa bước nữa là vào quan tài, vậy mà lại có thực lực mạnh đến vậy.

“Phần lão!”

Mục Vỹ đi đến cạnh Phần lão rồi lễ phép chắp tay với vẻ khiêm nhường, sau đó còn khom người xuống.

“Ừm!”

Phần lão híp mắt nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Không tệ! Chẳng những khôi phục thực lực, mà còn tiến thêm một bước nữa”.

“Nhưng tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên mới chỉ lĩnh ngộ pháp tắc thời gian thôi, mà pháp tắc này có ba tầng lận. Tầng thứ nhất là dừng thời gian, tầng thứ hai là tăng thời gian, tầng cuối là lùi thời gian”.

“Trong đó dừng thời gian là dễ nhất, còn lùi thì khó nhất. Ngoài ra, ngươi phải nhớ một điều là thời gian mà ngươi điều khiển có liên quan rất lớn đến giới hạn không gian mà ngươi có thể khống chế!”

“Năm xưa, ta từng đọc một cổ tịch, trong đó viết có một vị thần tiên tài giỏi thậm chí có thể quay ngược thời gian về hàng vạn năm, khiến mọi chuyện từng xảy ra của một đại lục phải bắt đầu lại”.

Phần lão sâu xa nói: “Nhưng đây cũng chỉ là tin đồn thôi!”

Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết điều này.

Nhưng Mục Vỹ còn biết pháp tắc không gian và thời gian ở đại thế giới Vạn Thiên thật sự là hoàn toàn khác. Đến lúc đó, khi hắn tới nơi này rồi thì mọi chuyện sẽ không giống bây giờ nữa.

“Còn năm tháng nữa là diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực, ngươi hãy rèn luyện nhiều vào, làm quen lại với thực lực cũ đi!”

“Vâng!”

Mục Vỹ chắp tay rồi cáo từ.

Đúng là Phần lão lợi hại hơn hắn tưởng rất nhiều.

Hiện giờ, hắn đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên và lĩnh ngộ pháp tắc không gian, thời gian, nhưng dù Phần lão đang ở gần ngay trước mắt, song hắn lại cảm giác như ở xa tít tận chân trời.

“Xem ra sắp tới, mình phải góp nhặt lại các võ kỹ cũ ngay thôi”.

Nghĩ vậy, Mục Vỹ mới ngớ ra không ngờ bấy lâu nay, hắn đều dùng Vạn Cổ Huyết Điển và kiếm thuật của mình để tấn công, còn phòng ngự thì nhờ vào sự lớn mạnh sau khi hoá rồng.

Nhưng cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này là cuộc tuyển chọn của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng năm thế lực lớn siêu cấp ở khắp tiểu thế giới Ngũ Hành.

Con đường hắn phải đi còn rất dài.

Một tháng sau, tại thảo nguyên Ma Quỷ.

Mục Vỹ hất tung một con thánh thú ở phía trước bằng một kiếm rồi thở phào một hơi.

Một tháng qua, hắn thường xuyên luyện tập kiếm thuật.

Hắn đã chọn một môn kiếm kỹ là Diệt Sinh Thất Kiếm cho cuộc thi lần này.

Môn kiếm pháp này khác với các kiếm pháp bình thường, trước kia Mục Vỹ không luyện tập là bởi chưa đủ thực lực.

Nhưng bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian, thế nên có thể thực hiện được rồi.

Ngày xưa, khi có được môn kiếm pháp này ở tiểu thế giới Tam Thiên, Mục Vỹ đã rất vui.

Diệt Sinh Thất Kiếm ngưng kết kiếm ấn bằng kiếm khí.

Mỗi một đường kiếm là một kiếm ấn.

Bảy đường tương đương với bảy ấn.

Hơn nữa cách này có thể nói là dồn kiếm khí đến cực hạn nên sẽ phát huy được sức mạnh khôn lường.

Dù bảy đạo kiếm ấn có vẻ hơi ít, nhưng chúng có thể ngưng kết ra được uy lực của hàng nghìn đường kiếm khí.

Mới làm quen được một tháng, nhưng Mục Vỹ đã ngưng kết được ba đạo kiếm ấn rồi, song hắn vẫn chưa hài lòng với kết quả này.

Còn bốn tháng nữa, hắn nhất định phải luyện môn kiếm pháp này đến viên mãn.

Mục Vỹ biết thời gian của mình đang rất cấp bách.

Ngoài ra, để tránh tai mắt, hắn còn đặc biệt lựa chọn một môn chưởng pháp có tên Phong Thiên Liệt Chưởng ở Võ các của Hoả Hành Sơn.

Phong Thiên Liệt Chưởng là một thánh kỹ cấp cao, dù nó rất hợp với Mục Vỹ, nhưng hắn chưa hài lòng về uy lực của nó.

Song mục đích Mục Vỹ sử dụng thánh kỹ này là để che giấu một môn võ kỹ mà mình đang tu luyện là Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.

Mục Vỹ đã lấy được môn võ kỹ này trong lúc đi ngao du ở đại thế giới Vạn Thiên ngày xưa.

Chưởng pháp này có ba thức.

Thức thứ nhất là Phần Thiên Nhất Chưởng.

Thức thứ hai là Lạc Hải Tiếu.

Thức thứ ba là Phần Thiên Lạc Tinh.

Tên gọi của ba thức này không được hay, nhưng khi Mục Vỹ nhìn thấy chưởng pháp này đã thầm thấy kinh ngạc.

Ngày xưa, Mục Vỹ cũng từng sở hữu thiên hoả, còn vừa hay Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng cũng cần có thiên hoả phối hợp thì mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của võ kỹ.

Nhưng võ kỹ này chỉ ở cấp Thánh Giai nên chẳng là gì với hắn ở thời điểm ấy cả.

Song, với hắn của bây giờ mà nói thì môn võ kỹ này cực kỳ quan trọng.

Thức thứ nhất Phần Thiên Nhất Chưởng trong Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng ngưng kết chưởng ấn bằng chân nguyên, để tăng uy lực cho thiên hoả, nó có uy thế mạnh mẽ nên có thuộc tính chính là cương mãnh.

Thức thứ hai Lạc Hải Tiếu chú trọng sự mềm dẻo, lấy nhu khắc cương nên chứa đầy tính dẻo dai.

Thức thứ ba Phần Thiên Lạc Tinh là sự kết hợp của hai thức đầu lại với nhau, cứng rắn mềm mại giao thoa.

Ads
';
Advertisement
x