Chương 1197: Xuất phát

Ba thức này có thể nói là đại diện cho ba kiểu tấn công khác nhau.

Đây cũng chính là lý do quan trọng mà Mục Vỹ lập tức lựa chọn môn võ kỹ này ngay sau khi tiến vào tầng thứ chín.

Tấn công và phòng bị luôn song hành với nhau.

Cơ thể của Mục Vỹ sau khi hoá rồng phải nói là vô cùng vững chắc.

Nhưng dù có cứng rắn đến mấy thì vẫn cần thường xuyên luyện tập tính bền bỉ.

Vì thế lần này, Mục Vỹ đã chọn một môn pháp quyết rèn luyện cơ thể là Đoàn Cốt Thánh Thể!

Đây cũng là một môn pháp quyết đẳng cấp trong các võ kỹ cấp Thánh Giai.

Pháp quyết gồm ba cảnh giới là: Đoàn Cốt, Đoàn Mạch và Đoàn Thể.

Tên nghe có vẻ khá tầm thường, nhưng phải sau khi tiến vào tầng thứ chín thì Mục Vỹ mới có thể bắt đầu rèn luyện được.

Khi đã ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, võ giả không chỉ bị đối thủ tấn công bằng võ kỹ chân nguyên nữa, mà còn có sự kết hợp giữa lưỡi đao không gian và lùi thời gian nữa.

Lúc này, nếu cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, rất có thể sẽ đi đời nhà ma bởi một lưỡi đao không gian của đối thủ.

Còn một môn pháp quyết quan trọng nhất mà Mục Vỹ cũng bắt đầu xắn tay tu luyện.

Đồng thời hắn còn định sử dụng nó như một bản lĩnh bảo mệnh.

Lần này, khi tiến vào tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, Mục Vỹ đã lập tức chọn bốn môn võ kỹ trong đầu mình, điều này khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.

Ngoài ra, hắn vẫn biết chỗ dựa vững chắc nhất của mình bây giờ vẫn là Vạn Cổ Huyết Điển và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.

Nhất là Cửu Nguyên Huyết Luân - kết quả từ sự kết hợp của hai thứ trên.

Sự bùng nổ này được tạo ra từ nguyên khí thuộc tính tự nhiên cùng Vạn Cổ Huyết Điển kết hợp với sức mạnh máu rồng của Mục Vỹ.

Đây mới chính là bản lĩnh bảo mệnh thật sự của hắn.

Mục Vỹ có quyết tâm rất lớn với cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn tu luyện cần có thiên tài địa bảo ngũ hành như sấm, sét, huyết mạch và sự thay thế của Tru Tiên Đồ, sự kết hợp của tám loại nguyên khí còn có thể chuyển hoá sức mạnh cho nhau, vì thế Mục Vỹ mới coi trọng công pháp này.

Hơn nữa, Quy Nhất từng nói với hắn hiện giờ Tru Tiên Đồ đang thay thế cho một nguyên khí là sức mạnh nguyên khí phong.

Nhưng đến giờ, Mục Vỹ vẫn chẳng có chút cảm giác nào với nguyên khí này cả.

Muốn nâng cao thực lực thì không chỉ cần lĩnh ngộ, mà còn cần duyên kỳ ngộ nữa.

Khi có được rồi thì một bước lên mây cũng được nữa là.

“Dao Nhi, Tâm Nhi, Doãn Nhi, các huynh đệ tốt hãy chờ ta, ta sẽ về sớm thôi. Đến lúc ấy, nhất định ta sẽ tự tay cầm đao tiêu diệt nghiệt đồ để trả thù cho Kiêu đệ!”

Mục Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm rồi tiếp tục đi sâu vào trong thảo nguyên Ma Quỷ.

Muốn có thực lực mạnh thì phải chăm chỉ rèn luyện.

Ở kiếp trước, từ khi còn là một đứa trẻ, Mục Vỹ đã hiểu một quy tắc, đó là quy tắc rừng rậm.

Hắn bước ra khỏi một khu rừng, không cha không mẹ, không huynh đệ bằng hữu, nuôi hắn là loài sói, hắn đã chứng kiến biết bao cảnh tàn bạo máu me, ăn lông uống máu hàng ngày, mọi thứ bắt đầu từ khi hắn chập chững biết đi rồi.

Vì thế sau này, khi đã trở thành một Tiên Vương có thành tựu tuyệt thế, hắn mới có tính cách ngông cuồng, thường xuyên đắc tội với người ta.

Do hắn biết quy tắc rừng rậm là cá lớn nuốt cá bé, khi đối diện với kẻ thù mà không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp, sỉ nhục, khi ấy tôn nghiêm chẳng đáng một xu.

Vì thế, hắn không bao giờ chịu khuất phục.

Dù khi cận kề với cái chết, hắn cũng bùng nổ cùng huỷ diệt.

Ngông cuồng đã trở thành bản tính của hắn.

Nhưng kiếp này, hắn đã biết ẩn nhẫn hơn.

Dù trong con mắt người ngoài thì hắn vẫn rất ngông nghênh, nhưng so với kiếp trước thì hắn đã bớt đi rất nhiều rồi.

Năm tháng chỉ như một cái chớp mắt với võ giả ở cảnh giới Vũ Tiên.

Nhưng với Mục Vỹ thì đây là khoảng thời gian nâng cao về chất.

Sau khi nắm chắc pháp tắc không gian và thời gian, số võ kỹ mà Mục Vỹ có thể thi triển đã dần nhiều lên.

Sau này khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử, hắn sẽ có thể tu luyện được nhiều võ kỹ mạnh mẽ ở kiếp trước hơn.

Khi ấy, có thêm các võ kỹ tuyệt vời trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ, thì hắn sẽ phát huy thực lực lên mức tối đa hơn.

Sau năm tháng, Mục Vỹ trở lại Hoả Hành Sơn.

“Được đấy, mới năm tháng mà đã tu luyện được bốn môn võ kỹ khá vững rồi”.

Đúng lúc này, một tiếng cười chợt vang lên bên tai Mục Vỹ.

“Thường thôi!”

Thật ra Mục Vỹ không quá hài lòng với kết quả sau năm tháng tu luyện này.

Theo lý mà nói, hắn phải tu luyện được đến tầng thứ bảy của Diệt Sinh Thất Kiếm rồi mới đúng, nhưng đến giờ mới chỉ dừng ở tầng thứ năm.

Dù như vậy đã là rất khá rồi, nhưng so với hắn của trước kia thì thế này vẫn quá kém.

“Xem ra dạo này mình chưa đủ cố gắng rồi!”

Mục Vỹ lẩm bẩm một mình, sau đó không ngừng tiến về phía Hoả Hành Sơn.

Song đúng lúc này, chợt có các bóng người xé không từ trong Hoả Hành Sơn bay tới.

Nhìn kỹ thì thấy phần ống tay áo trên y phục họ mặc có thêu ký hiệu ngũ hành, đây chính là người của Ngũ Hành Thiên Phủ.

“Người của Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây làm gì nhỉ?”

Mục Vỹ không quan tâm mà vượt qua họ rồi tiến vào Hoả Hành Sơn.

Mấy tháng không về, hắn rất nhớ cơm của Lâm di.

“Ớ, ai thế nhỉ?”

Trông thấy một bóng người vượt qua mình, người dẫn đầu của Ngũ Hành Thiên Phủ chợt cau mày.

“Là hắn đấy!”

Một người thanh niên đứng cạnh người đàn ông trung niên dẫn đầu đáp.
 

Ads
';
Advertisement
x