"Ngũ Hành Kiệt, con biết cậu ta à?", nam tử trung niên lên tiếng.
"Nhị thúc, tên đó là Mục Vỹ mà con kể với thúc đấy. Chính hắn đã giết Ngũ Hành Vân, có điều Tần Hiên bị giết rồi nên việc xác minh cũng coi như đi tong!"
Ngũ Hành Kiệt nói với vẻ oán hận.
"Thú vị đây, thú vị đây. Để ta xem tiểu tử này có gì hay ho!", nam tử trung niên cười sảng khoái: "Ngũ Hành Lân ta đây là sứ giả của Ngũ Hành Thiên Phủ, hôm nay thay mặt Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây công bố địa điểm thi của Ngũ Hành Vực năm nay. Kẻ này dám lên mặt với bọn ta là cũng không để Ngũ Hành Thiên Phủ vào mắt rồi, ta giáo huấn cậu ta một chút cũng không sao đâu nhỉ!"
Ngũ Hành Lân cười hả hê, nói rồi muốn ra tay.
"Nhị thúc!"
Ngũ Hành Kiệt bỗng nhiên ngăn cản: "Nhị thúc đừng vội, tên này chỉ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi, lúc trước con không trừng trị được hắn, lần này cứ để con giải quyết!"
Gã nở nụ cười đầy nham hiểm rồi xông tới.
"Đệ tử Hỏa Hành Sơn to gan, thấy sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ không những không hành lễ mà còn lớn lối như thế, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!"
Ngũ Hành Kiệt vừa quát lớn vừa vỗ một chưởng về phía Mục Vỹ.
Gì thế?
Mục Vỹ khẽ cau mày khi nghe thấy tiếng gầm ấy.
Giọng này quen quá!
"Ngũ Hành Kiệt!"
Xoay người lại thì thấy Ngũ Hành Kiệt đang tiến lại gần mình, Mục Vỹ lộ vẻ trêu tức ngay lập tức.
Nếu như nói việc đánh bại Ngũ Hành Kiệt vào nửa năm trước tương đối khó khăn với hắn, thì hiện giờ tên này mà xông lên là tìm chết.
Mục Vỹ cũng biết rằng giết Ngũ Hành Kiệt luôn là không thể nào.
Chẳng qua tên này vô duyên vô cớ tấn công, hắn dạy dỗ chút ít vẫn được.
Thấy Ngũ Hành Kiệt vọt tới, trong mắt Mục Vỹ lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó là bàng hoàng và hoảng hốt.
Thế rồi hắn đứng sững giữa không trung, không nhúc nhích như một tên ngốc.
"Thằng ngu này thấy bản thiếu, sợ quá quên phòng thủ luôn à?"
Ngũ Hành Kiệt cười đắc ý, ánh mắt đầy đắc thắng.
Nửa năm trước, gã bị một tiếng gầm thét của Hỏa Lân đánh văng lên một ngọn núi trong Hỏa Hành Sơn, mất hết cả thể diện. Tất cả những chuyện này đều do Mục Vỹ gây ra.
Đương nhiên trong lòng Ngũ Hành Kiệt lúc này hận hắn vô cùng.
"Ngũ Hành Diệt Thiên Quyền!"
Khẽ quát một tiếng, Ngũ Hành Kiệt nắm tay thành quyền rồi tung một cú đấm ra. Một nguồn sức mạnh hùng hậu bùng nổ.
Cú đấm này gần như chứa đựng toàn bộ sức lực của Ngũ Hành Kiệt.
Thế mà giờ đây Mục Vỹ vẫn còn đứng yên giữa trời.
Dường như hắn đang chờ Ngũ Hành Kiệt.
Mà đúng là hắn đang chờ gã thật.
Đối với người đã đến tầng chín như Mục Vỹ, cảnh giới tầng bảy của Ngũ Hành Kiệt thật sự yếu đến đáng thương.
Chưa kể Mục Vỹ còn tu luyện Đoàn Cốt Thánh Thể kết hợp với Hóa rồng, hiện tại dù cơ thể hắn có bị Ngũ Hành Kiệt công kích cũng sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào chứ đừng nói là khi đã dốc sức thi triển Đoàn Cốt Thánh Thể cộng với kết quả của quá trình hóa rồng.
Bành...
Trong giây lát, nắm đấm của Ngũ Hành Kiệt đã nện lên người Mục Vỹ.
"Kiệt Nhi, nhớ có chừng mực thôi đấy!", Ngũ Hành Lân nhắc nhở.
Rắc rắc!
Tuy nhiên, ông ta mới nói xong thì một tiếng rắc rắc rất rõ bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó là tiếng gào thảm thiết.
Mặt mày Ngũ Hành Kiệt tức khắc trắng tái, cánh tay be bét máu thịt.
"Ngươi không sao chứ?"
Thế rồi Mục Vỹ hỏi với giọng ngạc nhiên: "Tự nhiên ngươi tự nổ tay làm gì vậy? Để ta xem ngươi thế nào!"
Với nét mặt đầy lo âu, hắn tiến lại gần.
Đôi tay trông như đang chuẩn bị đỡ lấy Ngũ Hành Kiệt lúc này lại tràn trề sức bộc phá. Một màn chắn không gian bị đẩy ra từ hai tay Mục Vỹ.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cút đi!"
Nhưng còn Ngũ Hành Kiệt khi thấy Mục Vỹ tới gần thì hoảng sợ lùi lại một bước như thấy quái vật.
Lúc hai tay Mục Vỹ đã đến, gã không lùi lại được nữa.
Mục Vỹ đẩy màn chắn không gian trong tay ra, Ngũ Hành Kiệt thấy trước mặt như có một bức tường vô hình ập tới. Sau một tiếng phịch, cơ thể gã bị đánh văng ra ngoài như một phát đạn.
Tiếng phịch vang lên, tiếp đến là âm thanh ầm ầm dữ dội.
Ngũ Hành Kiệt lại bị đánh bay.
Đáng ngạc nhiên là lần này gã lại bị rơi trúng vị trí từng bị Hỏa Lân đánh một cách tình cờ.
Giờ đây, Ngũ Hành Kiệt chỉ còn thoi thóp thở, nào còn sức mắng chửi Mục Vỹ nữa.
Trước khi ngất xỉu, gã chỉ kịp nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt bàng hoàng.
Mới nửa năm trôi qua thôi mà!
Nửa năm trước Mục Vỹ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi!
Còn bây giờ hắn ít nhất cũng là tầng chín cảnh giới Vũ Tiên rồi.
Tốc độ phát triển quá biến thái, đây có còn là người không?
"Kiệt Nhi!"
Ngũ Hành Kiệt vừa la lên thì có người lao ra đỡ lại ngay.
Chỉ là trên ngọn núi trông nghiêng nghiêng ngả ngả ấy có thêm một cái hố hình người giống y đúc cái trước đó.
Có một điều đặc biệt là hai cái hố ấy nhìn như hai người đang nắm tay nhau, khớp hết chỗ chê.
"Hay cho một kẻ Mục Vỹ, lòng dạ ngươi quá ác độc, Kiệt Nhi chỉ chào hỏi với ngươi thôi mà, sao lại ra tay tàn độc với nó chứ!"
Ngũ Hành Lân bắt đầu viện cớ.
"Ta sẽ thay mặt trưởng lão Hỏa Hành Sơn dạy dỗ tên không biết trời cao đất dày nhà ngươi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất