Chương 1200: Đến lúc quyết định
Sơn Chủ Phong!
Hỏa Lân ở tại nơi này.
Lúc này, trên đại điện, Hỏa Lân đang ngồi trên cao, nhị trưởng lão đứng bên cạnh, còn đại trưởng lão thì không thấy đâu.
Tam trưởng lão cúi người một cách cung kính rồi đứng vào một bên.
Ngũ Hành Lân chỉ hừ lạnh, không kể chuyện lúc nãy ra.
"Hỏa sơn chủ!"
Giọng nói của ông ta khó chịu và bực bội thấy rõ.
"Nơi diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực năm nay là tại một đại lục đổ nát mà môn chủ bọn ta khám phá được ở bên ngoài. Địa điểm huấn luyện mới sẽ được xây dựng tại nơi đó!"
"Một đại lục đổ nát?"
"Đúng vậy!"
Ngũ Hành Lân nghiêm túc nói: "Hỏa sơn chủ cũng biết đấy, bình thường ở các đại lục bị tàn phá có một quy tắc là cấm cường giả cảnh giới Sinh Tử bước vào, vì những người này đã độ qua Sinh Tử Kiếp".
"Do đó năm nay Ngũ Hành Thiên Phủ đã ban hành một quy tắc mới, đó là trong các đệ tử của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ, chỉ có những võ giả có cảnh giới trên Vũ Tiên tầng thứ năm và dưới cảnh giới Sinh Tử mới được phép vào trong".
"Trên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm sao?"
Hỏa Lân ngẩn người.
"Sao đợt này hạ yêu cầu xuống thấp thế?", ông ta trầm giọng chất vấn: "Xưa giờ quy định là phải trên tầng bảy mới được vào Ngũ Hành Vực rèn luyện mà".
"Cụ thể thế nào ta không biết, phủ chủ đã tuyên bố, ta chỉ phụ trách truyền tải lại thôi!"
Nét mặt Hỏa Lân trở nên âm trầm, không nói gì thêm. Bầu không khí có hơi khó xử.
"Mười ngày sau, tất cả đệ tử dự thi tập hợp tại thành Ma Quỷ trong thảo nguyên Ma Quỷ. Khi đến lúc, Ngũ Hành Thiên Phủ ta sẽ mở lối vào đưa tất cả đệ tử dự thi vào trong".
"Mong rằng khi đó Hỏa sơn chủ sẽ tới đúng giờ".
"Ta biết rồi!"
Hỏa Lân gật đầu rồi bỏ đi luôn.
Dễ thấy ông ta rất không hài lòng về quy tắc mà Ngũ Hành Thiên Phủ ban hành năm nay.
Từ trước đến nay, Ngũ Hành Thiên Phủ luôn là bên chọn địa điểm thi đấu cho Ngũ Hành Vực, nhưng trước đây yêu cầu lần nào cũng là từ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên.
Sao lần này đổi thành tầng năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên chứ?
"Sao sơn chủ tức giận thế?"
Mục Vỹ nhìn đại điện bên trên, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Trước kia tiêu chí để được tham dự cuộc thi Ngũ Hành Vực luôn là phải có cảnh giới từ Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên, trong khi lần này chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng năm thôi là tham gia được rồi!"
Hỏa Vũ Phượng thì thầm: "Chẳng qua là kiếm cớ để thu đệ tử từ năm thế lực lớn thôi!"
Mục Vỹ nghe vậy cũng gật gù.
Sự thật chính là như thế.
Để xác định đệ tử có tư cách trở thành thành viên của Ngũ Hành Thiên Phủ hay không, về cơ bản chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm là tham gia thi được rồi.
Bằng cách đó, số lượng đệ tử có thiên phú trong năm thế lực lớn sẽ thưa thớt dần.
Cứ vậy thì sau này sao phát triển được gì nữa.
Bẵng đi một thời gian, thực lực của năm thế lực lớn chắc chắn sẽ càng ngày càng yếu, còn Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ ngày một mạnh hơn.
"Mọi người có thể về được rồi. Chuẩn bị kỹ vào, mười ngày sau sẽ khởi hành đến thảo nguyên Ma Quỷ!"
"Vâng!"
Đại điện dần dần thưa thớt người, Hỏa Lân không thèm nhìn Ngũ Hành Lân lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài.
Nhất thời mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Ngũ Hành Lân lúng túng đứng tại chỗ, chẳng được một ai để ý.
"Hừ!"
Bị đối xử như thế, tất nhiên Ngũ Hành Lân chẳng vui chút nào.
Ông ta không nán lại lâu, dẫn đám người Ngũ Hành Kiệt rời đi.
Gã đang bị thương, một bên tay bị nổ tung gần như không còn dùng được nữa, nếu không chữa trị thì có thể sẽ để lại di chứng sau này.
"Ngũ Hành Thiên Phủ dạo này càng ngày càng quá đáng!"
Hỏa Lân đứng sau chín Long trụ, giận dữ nói.
"Sơn chủ, đã đến lúc quyết định rồi!"
Hỏa Vô Kỵ lên tiếng: "Họ đã gật đầu rồi, chỉ còn chờ Hỏa Hành Sơn chúng ta thôi!"
Hỏa Phụng Thiên trầm giọng gầm lên: “Sợ đách gì chúng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì năm thế lực lớn nhất định sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ thâu tóm, chẳng thà liều một trận sống mái với chúng luôn. Đáng lẽ chúng ta nên lập tức tấn công Ngũ Hành Thiên Phủ ngay sau khi năm thánh thua trận vì khi đó Ngũ Hành Đại Đế đã bị thương nặng rồi. Tiếc là đã mười nghìn năm trôi qua, phỏng chừng Ngũ Hành Đại Đế đã khôi phục tu vi rồi!”
“Ta cũng biết điều đó chứ!”
Hỏa Lân chán nản đáp: “Ngặt nỗi chuyện này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên Hỏa Hành Sơn, thua thì chết không nơi chôn thân. Chúng ta đây làm vậy để trút giận thôi thì cũng được nhưng mấy đứa nó còn nhỏ lắm!”
“Có lẽ Ngũ Hành Thiên Phủ không đến nỗi độc đoán thế đâu!”
Hỏa Vô Kỵ trầm ngâm đáp: “Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này có muốn làm cũng khó!”
“Đã vậy thì ta sẽ bàn bạc với họ!”
Hỏa Lân thở dài một hơi rồi nói trong bất lực.
Lần này Ngũ Hành Thiên Phủ thật sự là ức hiếp người quá đáng.
Chúng toan tính thâu tóm hết các thiên tài hàng đầu của năm thế lực lớn về cho mình.
Khác gì chặt đứt gốc rễ của năm thế lực đâu?
Họ phải hành động thôi!
Cùng lúc đó, trong Thiên Thủy Phái.
Thủy Vân Yên cũng vô cùng phẫn nộ.
Bên cạnh bà ta là một nữ tử trẻ có vẻ ngoài xinh xắn đang hơi cúi người. Cô ấy mặc bộ váy đầm dài màu xanh lam nhạt, trông rất tươi mát và thoát tục.
“Thủy Nhu, bây giờ con đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi. Đợt vào đại lục đổ nát thi đấu năm nay sẽ do con dẫn đội. Nhớ lấy, lần này không cần nhường nhịn đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu, thấy là giết thôi!”
“Vâng!”
Thủy Vân Yên nhìn Thủy Nhu, dịu dàng dặn dò: “Nhưng quan trọng hơn hết là con phải biết tự lượng sức. Con là chưởng môn Thiên Thủy Phái đời tiếp theo, nếu ta gặp chuyện gì thì con sẽ kế thừa y bát của ta đấy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất