Chương 1201: Âm thầm bày mưu
“Kìa sư phụ!”
Thủy Nhu nhìn người phụ nữ đằm thắm trước mắt bằng đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy nói: “Sư phụ đừng nói vậy, Thủy Nhu con còn phải học hỏi rất nhiều để thừa kế vị trí chưởng môn, mong sư phụ hãy bảo vệ bản thân thật tốt!”
“Con đừng lo, ta không chết dễ vậy đâu!”
Thủy Vân Yên khẽ mỉm cười, nét mặt đầy cưng chìu.
Cùng lúc đó, trong Kim Môn, môn chủ Kim Môn - Kim Thông mặc trường bào màu bạc, dáng người cường tráng hệt một ngọn núi hùng vĩ.
“Ngũ Hành Thiên Phủ đúng là càng lúc càng quá đáng!”
Chất giọng của Kim Thông vang to đến mức như tiếng nổ khiến ai nghe cũng đau hết cả tai.
“Môn chủ, lần này chúng ta không thể lùi bước!”
“Đúng là không thể lùi bước!”
Kim Thông ngán ngẩm nói: “Báo cho Thần Mộc Tông, Thiên Thủy Phái, Tiên Nham Các và Hỏa Hành Sơn quyết định của Kim Môn chúng ta đi!”
“Rõ!”
Những trưởng lão đang ngồi phía dưới nghe vậy đều phấn chấn tinh thần, vô cùng phấn khởi.
Câu này đã nói lên mọi điều rồi!
Đồng thời, các trưởng lão hạt nhân ở năm thế lực lớn đều đang tiến hành một cuộc hội nghị bí mật.
Ba ngày sau, tại tiểu thế giới Ngũ Hành, núi Ngũ Hành Sơn!
Sở dĩ nơi này được đặt tên là Ngũ Hành Sơn là vì đây là nơi diễn ra cuộc chiến giữa năm thánh của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Đại Đế năm ấy.
Trận chiến ấy để lại dư âm kinh thiên động địa, cuối cùng Ngũ Hành Đại Đế giành chiến thắng, còn năm vị thánh nhân thì không rõ tung tích.
Đến bây giờ đã không còn ai ở trên đó.
Soạt soạt...
Nhưng không lâu sau, năm bóng người đột nhiên xuất hiện trên năm ngọn núi của Ngũ Hành Sơn.
Người mặc trường bào màu bạc hiên ngang lẫm liệt là môn chủ Kim Môn - Kim Thông!
Trường sam màu xanh lá nhạt, cột tóc giống như tiên sinh dạy học là tông chủ Thần Mộc Tông - Mộc Hướng Thiên!
Hỏa Lân mặc áo đỏ rực.
Chưởng môn Thiên Thủy Phái Thủy Vân Yên với mái tóc dài uốn lượn.
Cùng với các chủ Tiên Nham Các, Thạch Động Thiên.
Năm người này là cường giả đứng đầu năm thế lực lớn và đồng thời nằm trong hàng ngũ những người cực kỳ hùng mạnh của tiểu thế giới Ngũ Hành.
Giờ phút này, họ hội tụ tại đây gặp nhau trong bí mật.
“Thủy Vân Yên, thương thế của đồ nhi ngoan Thủy Thiên Hành của bà sao rồi?”
Hỏa Lân thấy Thủy Vân Yên bèn cười ha ha hỏi.
“Hỏa Lân, lão hồ ly nhà ông!”
Thủy Vân Yên hừ lạnh: “Không thể tưởng tượng được nhóc Mục Vỹ đó có thể tu luyện đến tầng thứ chín của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng năm tháng, ông giấu kĩ thật đấy, nghe nói Ngũ Hành Lân cũng không làm gì được cậu ta đúng không?”
Nghe vậy, Kim Thông, Mộc Hướng Thiên và Thạch Động Thiên đều nhìn về phía Hỏa Lân.
Tốc độ tiến bộ của Mục Vỹ phải gọi là vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Ta nghe nói cậu này còn chưa đến 30 tuổi nữa, đúng không?”
Kim Thông ngờ vực hỏi.
“Phải đấy!”
Thủy Vân Yên hậm hực trả lời: “Không ngờ một người thật thà như Hỏa Lân cũng có thủ đoạn ghê gớm phết”.
Nghe vậy, Hỏa Lân chỉ biết thở dài trong chán nản.
Ông ta có biết quái gì đâu.
Chỉ có thể nói do Mục Vỹ giấu tài giỏi quá thôi.
“Thôi, vào vấn đề chính luôn đi!”
Giọng nói hùng hồn của Kim Thông đầy khí thế, không nổi giận nhưng vẫn đầy uy nghiêm.
“Mọi người đều có ý đó thì không cần úp úp mở mở nữa, chúng ta nói thẳng luôn đi. Mặc dù trước đây giữa chúng ta hay xảy ra tranh chấp nhưng lần này, ta nghĩ chư vị đều biết rằng nếu Ngũ Hành Thiên Phủ tiếp tục tồn tại thì e rằng một trăm năm tới sẽ không còn chỗ cho năm thế lực lớn chúng ta”.
Bốn người còn lại im lặng, họ đều hiểu câu này của ông ta của ý gì.
“Kim môn chủ, ông nói đi, chúng ta cần làm gì!”
Kim Thông gật đầu rồi lên tiếng: “Chuyện hôm nay chỉ có một số trưởng lão hạt nhân trong các tông môn biết nên đừng để thông tin lộ ra ngoài, nhất định trong năm thế lực lớn chúng ta có gián điệp của Ngũ Hành Thiên Phủ”.
“Lúc đến thảo nguyên Ma Quỷ, các vị chỉ cần mang nhiều người hơn một chút. Chúng ta sẽ đánh úp bất ngờ để bọn Ngũ Hành Thiên Phủ không kịp trở tay”.
“Sau khi giết chúng, chúng ta sẽ tiếp tục bàn chiến lược cùng nhau tấn công đại bản doanh của Ngũ Hành Thiên Phủ!”
Kim Thông nói xong, ai nấy đều gật đầu.
“Mong các vị đừng tiết lộ chuyện này cho đệ tử trong môn quá sớm, nếu không thì rất có thể sẽ đổ sông đổ bể”.
“Được!”
“Ta hiểu rồi!”
Bốn người tai to mặt lớn còn lại đều gật đầu.
Đây là sự kiện trọng đại liên quan đến sống chết của tông môn mỗi người, không ai dám khinh suất.
“Đã vạn năm trôi qua, không biết Ngũ Hành Đại Đế kia có còn ở trong tiểu thế giới Ngũ Hành không!”
Hỏa Lân vừa thốt câu này ra thì cả năm người đều im bặt.
Ngũ Hành Đại Đế mạnh đến đáng sợ. Năm đó, Ngũ Hành Đại Đế bị năm vị thánh nhân cùng nhau tấn công nhưng vẫn đánh bại được họ.
Thực lực quá mạnh mẽ, họ không tài nào chống lại nổi.
“Chắc lão già đó chết rồi!”
Thạch Động Thiên bực bội nói: “Dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết, ta nghĩ hẳn mọi người đều biết đạo lý nước ấm nấu ếch nhỉ? Lão phu chỉ hận một điều là mười nghìn năm trước đã không ra tay thôi”.
“Ừm”.
Hỏa Lân hiểu điều này rất rõ.
"Có điều những người chúng ta sắp sửa phải đối mặt lại là những đệ tử xuất thân từ chính sơn môn của mình, trêu ngươi biết bao!", Thủy Vân Yên gượng cười.
Nghe thấy câu này, năm vị tông chủ đều trầm mặc.
Hễ đệ tử nào thuộc năm thế lực lớn bọn họ tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ là y như rằng chỉ biết mỗi mình Ngũ Hành Thiên Phủ, với năm thế lực lớn thì hận thù còn hơn cả lòng biết ơn, chẳng khác gì uống phải Mê Tâm Hoàn.
Đây cũng là điều làm họ đau đớn nhất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất