Chương 1202: Đến thành Ma Quỷ

“Thôi xong, lần này Ngũ Hành Thiên Phủ chọn một đại lục đổ nát để tổ chức cuộc thi Ngũ Hành Vực rồi. Nghe đâu, ngày xưa đại lục này cũng có chút tiếng tăm, ở đó cũng có một thế lực lớn tên là Phong Vẫn Môn, thế lực này có thực lực rất mạnh, đệ tử môn phái họ cũng đến đây lần này, chắc sẽ tranh giành nhiều lắm đây!”

Kim Thông thở dài nói: “Các vị, lần này bất luận ra sao, các đệ tử nội môn tranh giành thế nào cũng là việc của họ, phe chúng ta cần đối phó là Ngũ Hành Thiên Phủ, đừng quên!”

“Ừm!”

“Hiểu rồi!”

Ngay sau đó, năm bóng người đã biến mất như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bảy ngày đã trôi qua.

Hôm nay, tại Hoả Hành Sơn.

Các Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân trẻ tuổi đang tập trung tại một quảng trường trong núi.

Nhìn kỹ sẽ thấy có hơn năm trăm người.

Bọn họ đều là đệ tử từ tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên của Hoả Hành Sơn.

Riêng điểm này thôi đủ thấy thực lực của tiểu thế giới Ngũ Hành mạnh hơn tiểu thế giới Tam Thiên nhiều đến mức nào rồi.

“Các ngươi là các Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân trẻ tuổi của Hoả Hành Sơn. Trong cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này, chúng ta nhất định phải đoàn kết, đề phòng người của Ngũ Hành Thiên Phủ, rõ chưa?”

Hoả Lân đứng bên trên rồi căn dặn: “Cố gắng đừng xảy ra tranh chấp với bốn thế lực lớn khác, đối thủ của các ngươi là Ngũ Hành Thiên Phủ kìa”.

“Vâng!”

Mọi người đều hô lên.

Thật ra không cần Hoả Lân nhắc nhở thì mỗi khi diễn ra cuộc thi, người của Ngũ Hành Thiên Phủ đều rất huênh hoang.

Còn các thiên tài đã thức tỉnh song hay thậm chí là tam thuộc tính của năm thế lực lớn thì lúc nào cũng chỉ nhăm nhe gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ.

Bởi vậy số lượng thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ tới tham gia cuộc thi này thường không đông bằng năm thế lực lớn. Nhưng thật ra mục đích của nhiều đệ tử trong năm thế lực lớn khi đến đây là gia nhập môn phái trên, vì thế họ không đoàn kết với nhau.

Những đệ tử một lòng muốn gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ thì sao có thể liên thủ với người trong môn phái của mình trong cuộc thi chứ.

Điều họ mong muốn hơn là thể hiện bản thân trong cuộc thi của Ngũ Hành Thiên Phủ, thậm chí còn ra tay với người trong môn phái cũng chẳng phải chuyện hiếm.

“Xuất phát!”

Sau tiếng hô vang, Hoả Lân cưỡi trên lưng thánh thú rồi tiên phong đi trước.

“Kỳ lạ!”

Hoả Vũ Phượng nhìn đoàn quân rồi trầm ngâm nói.

“Sao vậy?”

Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

“Năm ngoái cả đệ tử và trưởng lão tới cuộc thi đều không đông thế này, năm nay thì nhìn xem, ba vị trưởng lão và mấy trưởng lão hạt nhân đều xuất quân hết cả”.

“Có thể tại đệ tử dự thi năm nay đông nên môn phái mới lo lắng đến vấn đề an toàn hơn”, Hoả Vận Thần cười khổ nói.

“Vậy cũng không đúng!”, Hoả Vũ Phượng tiếp lời: “Thế cũng đâu cần các trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm trở lên đều phải đi hết?”

Hoả Vũ Phượng vừa nói dứt câu, Mục Vỹ cũng cau mày.

Trước kia thế nào thì hắn không biết, nhưng lần này hình như đúng là hơi có vấn đề rồi.

Đúng là số lượng trưởng lão đi cùng bọn họ đã nhiều hơn trước kia thật.

“Thôi đừng nghĩ nữa, đi thôi!”

Hoả Vận Thần mỉm cười rồi nói.

Đoàn quân tiến lên phía trước, tham gia vào chuyến đi này là hơn năm trăm đệ tử và trưởng lão ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên.

Cảnh tượng này khiến các đệ tử nội, ngoại sơn phải trố mắt nhìn.

Nhìn bóng các con thánh thú đông nghịt ở trên trời, Ngưu Oa tại núi của Mục Vỹ thầm thấy ngưỡng mộ.

“Phần lão, ông nói thử xem bao giờ thì ta mới có thể lợi hại được như Vỹ ca?”

“Bao giờ á?”

Phần lão cười lớn đáp: “Không bao giờ!”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa cười xoà rồi gãi đầu nói với giọng run run: “Cũng đúng, Vỹ ca giỏi như vậy, sao ta so với huynh ấy được”.

Nghe Ngưu Oa nói vậy, Phần lão nhắm mắt, không nói gì nữa.

“Có lẽ như ngươi bây giờ mới là sướng nhất đấy!”, Phần lão lẩm bẩm nói rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Song khi nghĩ tới các võ giả được phái đi, lão lại khẽ thở dài.

“Không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người quay về được nữa!”

Lúc này không chỉ có Hoả Hành Sơn, mà bốn thế lực lớn khác là Thiên Thuỷ Phái, Kim Môn, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các cũng đang tiến về thảo nguyên Ma Quỷ.

Ngày càng có nhiều đoàn quân đông đúc xuất hiện ở thảo nguyên này.

Nhờ cưỡi linh thú bay nên mọi người chỉ mất nửa ngày là đến thảo nguyên Ma Quỷ.

Thành trì trong thảo nguyên Ma Quỷ vốn rất náo nhiệt, nhưng bây giờ khi mấy nghìn người của các thế lực lớn đến đây, người dân trong thành đều phải sửng sốt.

“Gì vậy trời? Đừng nói là sáu thế lực lớn định san bằng thành Ma Quỷ đấy nhé!”

“Chắc không phải đâu!”

“Trời ơi! Đám người này đáng sợ quá, chạy thôi!”

Thấy năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ đến, ai nấy đều thấy kinh hãi.

Số lượng người của Thiên Thuỷ Các, Kim Môn, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các cũng ngang ngửa với Hoả Hành Sơn, khoảng bốn, năm trăm người gì đó.

Nhưng Ngũ Hành Thiên Phủ thì có cả nghìn người tới.

Đội quân hơn một nghìn người thật sự trông rất hùng mạnh.

Thế trận này lập tức khiến tông chủ của năm thế lực lớn phải ngớ người.

“Ha ha, lâu rồi không gặp năm vị, vẫn khoẻ cả chứ!”

Một tiếng cười sảng khoái vang lên trong đoàn quân của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Trong tiếng cười có lẫn giọng nói vang vọng.

Đó là Ngũ Hành Cực - phủ chủ của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Ngũ Hành Cực trông chỉ như ở tuổi trung niên, nụ cười của ông ta có một cảm giác rất thân thiện.

“Ngũ Hành phủ chủ!”

“Ngũ Hành phủ chủ!”

Trông thấy Ngũ Hành Cực, mọi người đều chắp tay hành lễ.

Ads
';
Advertisement
x