Chương 1204: Đại lục Phong Vẫn

Đối tượng tham gia cuộc thi lần này đều là đệ tử hạt nhân của các môn phái.

Nhưng trong số bọn họ, ngoài những đệ tử vô cùng mạnh mẽ ra thì hầu hết đều không thể sánh kịp về mảng giết chóc với các lão nhân tinh trong thành Ma Quỷ được.

Những người này giết người không chớp mắt, hơn nữa ai cũng độc ác máu lạnh, quỷ kế đa đoan.

Ở trước mặt họ thì đệ tử của các môn phái chỉ như con cừu non thôi.

Lúc này, Ngũ Hành Thiên Phủ đã chủ động lên tiếng, đương nhiên lũ ma quỷ này sẽ khách sáo với đệ tử của họ một chút, nhưng với đệ tử của các môn phái khác thì không.

“Mọi người cẩn thận đấy!”

Hoả Lân bí mật truyền âm cho các đệ tử tham gia cuộc thi lần này, ông ta nói khẽ: “Lần này đến đại lục Phong Vẫn, mọi người phải nhớ dù thế nào đi nữa cùng đừng nhường đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ. Nếu họ dám sỉ nhục mình thì phải giết, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục”.

Nghe thấy vậy, các đệ tử hạt nhân đều thất thần nhìn Hoả Lân.

Rõ ràng họ không ngờ Hoả Lân lại bất ngờ ra một mệnh lệnh kỳ lạ như vậy.

“Mục Vỹ, ngươi là thiên tài xuất sắc nhất lần này của Hoả Hành Sơn ta!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Nhưng ngươi đã đắc tội với đám Ngũ Hành Lân của Ngũ Hành Thiên Phủ, kiểu gì đệ tử của họ cũng ra tay với ngươi”.

“Ngươi hãy nhớ cẩn thận với ba người này!”

Hoả Lân truyền âm riêng cho Mục Vỹ: “Người thứ nhất là Ngũ Hành Động Thiên - một thiên tài vô cùng xuất chúng trong vài năm trở lại đây của Ngũ Hành Thiên Phủ. Hắn từng chuyển kiếp một lần, dù thất bại, nhưng thực lực của hắn không kém gì cường giả cảnh giới Sinh Tử đâu”.

“Còn hai người nữa là Ngũ Hành Ngọc Minh, ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên. Cuồi cùng là Ngũ Hành Hoá Vũ, người này vừa tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, nhưng khi còn ở tầng thứ chín đã có thể giết được ba lão quỷ ở tầng thứ mười của thành Ma Quỷ rồi!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi ân cần nói: “Làm gì cũng phải ưu tiên an nguy của mình trước, rõ chưa?”

“Vâng!”

Mục Vỹ biết Hoả Lân rất tín nhiệm hắn.

Nhưng sự tín nhiệm này từ đâu mà ra thì hắn không rõ.

“Còn một điều này nữa, nếu gặp bốn nhân tài kiệt xuất này của bốn thế lực lớn thì tốt nhất ngươi đừng gây hấn với họ. Đó là Thuỷ Nhu của Thiên Thuỷ Phái, Thạch Quan của Tiên Nham Các, Mộc Chính Nhiên của Thần Mộc Tông và Kim Vũ Y của Kim Môn. Họ đều là đệ tử hạt nhân của bốn môn phái lớn, nhớ kỹ là đừng gây xích mích với họ”.

“Đệ tử rõ rồi ạ”.

Dù Mục Vỹ gật đầu là thế, nhưng trong lòng lại thấy buồn bực.

Tại sao đến tận bây giờ, Hoả Lân mới nói điều này, đã thế còn dặn riêng hắn.

Lẽ nào?

Mục Vỹ chợt thấy cả kinh, sau đó nhìn Hoả Lân cùng tông chủ của bốn môn phái lớn rồi sững người.

Trong đầu hắn lờ mờ có một suy đoán, nhưng hiện giờ, hắn chưa thể chứng thực được suy đoán này.

“Các vị có thể xuất phát rồi!”

“Đi thôi!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Mục Vỹ, chuyến này đi, ta mong ngươi hãy bảo vệ an toàn cho Vận Thần và Vũ Phượng!”

“Nhất định ạ!”

Mục Vỹ chắp tay, sau đó quay người đi vào thông đạo mà Ngũ Hành Cực mở ra.

Ngay sau đó, đệ tử của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ nối đuôi nhau tiến vào ngay.

Xem chừng phải tới hơn hai nghìn người.

Riêng đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đã gần một nghìn người, bằng tổng số đệ tử của năm thế lực lớn rồi.

Sau khi các đệ tử tiến vào xong, người của thành Ma Quỷ mới bắt đầu xuất quân.

Thành Ma Quỷ vốn là một thành trì khá nổi tiếng của tiểu thế giới Ngũ Hành.

Đây là nơi tập trung của các võ giả ở tiểu thế giới Ngũ Hành đã đắc tội với năm thế lực lớn hoặc Ngũ Hành Thiên Phủ.

Có thể họ đã từng giết đệ tử hạt nhân của một trong số các thế lực lớn, hoặc cướp tài nguyên của họ nên bị truy sát và trốn ở đây.

Vậy mà lần này, Ngũ Hành Thiên Phủ lại đồng ý cho họ tham gia cuộc thi này, đúng là sự lạ.

“Ha ha, Ngũ Hành phủ chủ, tại sao lần này ông lại để người của thành Ma Quỷ tham gia?”, người lên tiếng là môn chủ Kim Thông của Kim Môn.

“Các vị tông chủ, ta biết các vị đang thấy khó hiểu, nhưng lẽ nào các vị không nghĩ nếu so đệ tử của các môn phái với đám người này thì như dê với sói à? Căn bản không thể so sánh được, nhưng lần này ta phải cho sói vào giữa bầy dê thì mới có thể kích thích nhiệt huyết của đàn dê được”.

“Có thể lần này sẽ có tổn thất lớn hơn trước kia một chút, nhưng các đệ tử còn lại chẳng phải đều sẽ là những nhân tài kiệt xuất sao?”

Dứt lời, Ngũ Hành Cực đã đi về phía khác, sau đó dặn các trưởng lão xây dựng lều trại.

Họ sẽ phải chờ ở đây khá lâu đấy.

“Mẹ kiếp! Nhân tài kiệt xuất còn lại đều thuộc về Ngũ Hành Thiên Phủ ông ta hết chứ gì!”, các chủ Thạch Động Thiên của Tiên Nham Các khẽ mắng chửi.

Ads
';
Advertisement
x