Chương 1206: Phong Kính
Bầy sói kỳ lạ, đại lục hoang tàn.
Không ai biết nơi đây ẩn chứa thứ gì!
Mục Vỹ tiếp tục đi tới với tốc độ vừa phải, đồng thời quan sát phong cảnh quanh đây của đại lục.
Những dãy núi đồi nối đuôi nhau, đồng cỏ bằng phẳng. Đại lục này có hình dáng khá giống với Trung Châu ở Thiên Vận Đại Lục xưa kia.
Có thể nó rất lớn với Mục Vỹ lúc bấy giờ, nhưng đối với Mục Vỹ hiện tại thì rất bình thường, tính ra chỉ cần một ngày là hắn đi hết một vòng đại lục rồi.
Hắn tiếp tục di chuyển.
Chỉ là sức gió thổi tới từ đằng trước càng ngày càng mạnh như có người đang đánh nhau vậy.
Mục Vỹ vẫn tiến tới nhưng đã giảm tốc độ xuống, mượn cây cối che đậy bản thân.
Phía trước quả thật có hai phe đang đánh nhau, còn hai phe đó là ai thì Mục Vỹ không biết.
Nhưng hắn khá hứng thú khi nhìn thấy một người trong đó.
Ngũ Hành Kiệt!
Bây giờ tay của gã chẳng có vẻ gì là từng bị thương.
Không những thế, gã cũng trông tràn trề sức sống, nhìn những người đằng trước chằm chằm với vẻ hào hứng.
"Ơ? Thủy Thiên Nhất!"
Nhìn thấy một người khác ở phe kia, Mục Vỹ càng thấy thú vị hơn.
Mới tới đây đã gặp vài người quen rồi, vui thật!
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, đứng trên một cây đại thụ nhìn bọn họ nói chuyện.
"Ngũ Hành Kiệt, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, bọn ta thấy Phong Kính trước mà, sao ngươi lại tới cướp chứ!"
Thủy Thiên Nhất bực tức nói với Ngũ Hành Kiệt ở đối diện.
"Ngươi ngây thơ quá đấy Thủy Thiên Nhất!"
Ngũ Hành Kiệt cười phá lên: “Luật chơi là ai lấy được chứ đâu phải ai thấy trước, ngươi không đủ năng lực giữ Phong Kính thì đành trách bản thân vô dụng thôi, đừng trách người khác độc ác!"
"Ông đây mạnh hơn ngươi nghĩa là cao tay hơn ngươi rồi! Có ngon thì đánh với ta xem!"
"Đánh thì để ta đánh với ngươi, thấy sao?"
Người thanh niên đứng cạnh Thủy Thiên Nhất hừ lạnh, lên tiếng.
"Ha ha, Thủy Mộ Nhiên, ngươi đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám rồi cơ mà, chèn ép Ngũ Hành Kiệt như thế không hay đâu, chi bằng để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi đi!"
Nhưng ngay sau khi người thanh niên bên cạnh Thủy Thiên Nhất dứt câu thì ở phía bên kia, một nữ tử mảnh khảnh đứng bên Ngũ Hành Kiệt đứng ra.
"Liễu Nhân Nhân!"
Thủy Mộ Nhiên vừa nhìn thấy nữ tử có thân hình thướt tha kia thì sửng sốt.
"Thủy Mộ Nhiên, ta thấy tiếc cho danh hiệu đệ tử hạt nhân Thiên Thủy Phái của ngươi quá! Không ngờ đã ba năm trôi qua mà ngươi vẫn giậm chân tại tầng thứ bảy, còn dám đứng ra vì người khác à?"
Liễu Nhân Nhân có mái tóc đen tuyền, dáng người thon thả, gương mặt cũng xem như thanh tú nhưng cách nói năng lại cay nghiệt vô cùng.
Mục Vỹ thấy vậy thì phấn khởi ra mặt.
Có vẻ là có hiềm khích từ trước rồi!
"Liễu Nhân Nhân, cô câm miệng cho ta!"
Nghe thấy những lời Liễu Nhân Nhân vừa nói, chưa đợi Thủy Mộ Nhiên lên tiếng thì Thủy Thiên Nhất ở bên cạnh đã bực mình quát: "Cô tưởng cô là ai?"
"Trước đây Mộ Nhiên đại ca đã đối xử với cô thế nào? Cô thức tỉnh thiên phú song thuộc tính thủy, mộc đúng là giỏi thật nhưng vừa tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ là lật mặt ngay, giờ cô có tư cách gì nói Mộ Nhiên đại ca!"
"Thôi đi!"
Liễu Nhân Nhân cười chế giễu: "Ban đầu Thủy Mộ Nhiên quan tâm đến ta vì cái gì khác ngoài thiên phú của ta chứ? Xin lỗi chứ lừa tình ta không dễ đâu!"
"Không sai!"
Ngũ Hành Kiệt tiến lên một bước, nhìn những người ở phía đối diện và cười khẩy: "Giờ Nhân Nhân đang là giai nhân của ta đấy! Thủy Mộ Nhiên, ngươi giỏi lắm, nhưng nữ nhân mà ngươi thích đêm đêm đều nằm trên giường ta và rên la một cách sung sướng đấy!"
"Huynh này!"
Nghe Ngũ Hành Kiệt nói vậy, Liễu Nhân Nhân nũng nịu nói.
"Câm miệng!"
Thủy Thiên Nhất nghe lọt tai nổi những lời này mới là lạ, Thủy Mộ Nhiên là người mà hắn ta bội phục nhất Thiên Thủy Phái, sao có thể để y bị người khác sỉ nhục!
Thế là Thủy Thiên Nhất gầm lên một tiếng rồi tung một cú đấm ra.
"Rác rưởi!"
Thấy hắn ta đã ra tay, Ngũ Hành Kiệt cũng tung quyền.
Tiếng bốp vang trời truyền đến, Thủy Thiên Nhất lùi lại một bước, máu tràn ra khóe miệng.
Thủy Thiên Nhất có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm trong khi Ngũ Hành Kiệt đã tu luyện đến tầng thứ bảy của cảnh giới Vũ Tiên, hắn ta làm gì phải đối thủ của Ngũ Hành Kiệt.
"Thiên Nhất, nhường Phong Kính cho họ đi!"
Đúng lúc đó, Thủy Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng.
"Mộ Nhiên đại ca!"
"Nhường họ đi, chúng ta không địch lại họ đâu!", nét mặt Thủy Mộ Nhiên đầy cay đắng.
Nếu để tranh chấp xảy ra thì khả năng cao người chết sẽ là họ!
"Đệ không đồng ý!"
Thủy Thiên Nhất nói một cách ngạo mạn: "Mấy năm qua Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép chúng ta biết bao nhiêu lần? Lần này, dù có chết đệ cũng không muốn chịu thua!"
"Tốt, dũng cảm đấy, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!"
Ngũ Hành Kiệt bước lên và xông về phía Thủy Thiên Nhất.
Đương nhiên lúc này Thủy Mộ Nhiên sẽ không đứng yên.
"Thủy Mộ Nhiên, ngươi muốn đánh thì ta sẽ đánh với ngươi", Liễu Nhân Nhân vừa nở nụ cười duyên dáng vừa tiến tới, cười khúc khích: "Cơ mà đã ba năm rồi nhưng ngươi vẫn còn ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy là sao? Ta đuổi kịp ngươi rồi này!"
Trong lúc nói chuyện, một tay cô ta chuyển sang màu xanh lá, tay kia thì ánh màu xanh biển nhàn nhạt.
Song tu hai thuộc tính thủy và mộc!
Liễu Nhân Nhân tung hai chưởng chống lại Thủy Mộ Nhiên.
Ở phía bên kia, vì cảnh giới không bằng Ngũ Hành Kiệt nên vừa đương đầu thì Thủy Thiên Nhất đã bị thương nặng, chẳng mấy chốc hắn ta đã bị gã kiềm kẹp.
"Thủy Mộ Nhiên, đưa Phong Kính cho ta!"
Thấy Thủy Mộ Nhiên giao thủ với Liễu Nhân Nhân, Ngũ Hành Kiệt thét lên.
"Không được cho hắn!"
Thủy Thiên Nhất vẫn khư khư giữ suy nghĩ của mình, không bao giờ muốn nhận thua!
"Không đưa à?"
Ngũ Hành Kiệt cười hả hê, giơ tay tung chưởng.
Sau một tiếng rắc rắc, Thủy Thiên Nhất bị đánh gãy tay ngay tức thì, dù vậy hắn ta vẫn không hề phát ra một tiếng kêu la nào.
"Dừng tay!"
Cảnh Thủy Thiên Nhất bị đánh gãy tay làm Thủy Mộ Nhiên không giữ bình tĩnh nổi, quát lớn.
Một mảnh pha lê bóng loáng như gương bay thẳng về phía Ngũ Hành Kiệt trong tiếng gào.
Nhận lấy Phong Kính, Ngũ Hành Kiệt cười ngả ngớn nhìn Thủy Mộ Nhiên với vẻ trêu tức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất