Chương 1207: Sao ngươi lại ở đây?
"Ngũ Hành Kiệt, ta đã đưa gương cho ngươi rồi, thả nó ra mau!"
Thủy Mộ Nhiên gầm to.
"Thả à?"
Ngũ Hành Kiệt khẽ cười: "Thủy Mộ Nhiên, ngươi ngây thơ quá đấy!"
Gã nhếch mép liếc nhìn Thủy Thiên Nhất vừa bị mình bắt: "Tên nhãi này láo quá, nghe nói nam đệ tử Thiên Thủy Phái các ngươi đều ẻo lả mà nhỉ, một kẻ gai góc như thế chắc là tách biệt với Thiên Thủy Phái lắm, để ta giúp các ngươi xử lý nam tử hán này nhé!"
"Ngươi dám!"
Thủy Mộ Nhiên lập tức quát rồi chạy tới.
Nhưng Liễu Nhân Nhân đã ở đó chờ sẵn, sao có thể cho y chạy qua.
Chưa kể đệ tử Thiên Thủy Phái luôn luôn thua kém đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ cả về số lượng lẫn thực lực.
"Mở to mắt ra mà xem ông đây có dám không!"
Dứt câu, Ngũ Hành Kiệt sắp sửa vỗ một chưởng về phía hạ thân của Thủy Thiên Nhất.
"Hay quá nhỉ, để ta xem ngươi có dám không!"
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói bất chợt cất lên.
"Mục Vỹ!"
Bóng người vừa xuất hiện làm Ngũ Hành Kiệt giật thót, theo phản xạ gã thả Thủy Thiên Nhất ra ngay và lùi về sau mấy bước, người run bần bật.
"Ơ? Tiếp tục đi chứ!"
Mục Vỹ phi thân đứng trên một cây đại thụ và nhìn khung cảnh bên dưới với vẻ hứng khởi.
"Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Thấy Mục Vỹ lộ diện, Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
"Sao ta không được ở đây?", Mục Vỹ thấy hơi buồn cười: "Ta cũng nằm trong số những đệ tử tham gia huấn luyện mà, sao không được có mặt tại đây?"
"Ngươi... ngươi ngươi ngươi..."
Ngũ Hành Kiệt lắp bắp nói từ ngươi ba lần liên tiếp nhưng không liền mạch nổi một câu.
"Tiếp đi chứ!", Mục Vỹ mỉm cười thách thức: "Ta có cản ngươi đâu, chẳng qua là do núp xem trò hay mệt quá thôi!"
"Ta ta ta..."
"Gì mà hết ngươi lại ta vậy? Không làm à?"
Mục Vỹ cạn lời thật sự: "Mệt ghê, ngươi không làm thì sao mà ta giúp họ được?"
"Cái gì?"
"Ngươi hủy huyết mạch của Thủy Thiên Nhất rồi ta ra mặt thương lượng với Thủy Mộ Nhiên, ta cứu Thủy Thiên Nhất, sau đó Thủy Mộ Nhiên sẽ cầu xin ta và nhường cho ta Phong Kính mà ngươi nói!"
Mục Vỹ tự nói tự vui: "Nếu vậy thì ta sẽ không giống cướp mà sẽ được cảm ơn vì đã giúp người ta, hiểu chưa?"
Câu trả lời của hắn làm Ngũ Hành Kiệt muốn rớt nước mắt.
Rốt cuộc tên này bị gì thế!
"Ngươi không hủy đúng không?"
Giọng Mục Vỹ bỗng lạnh ngắt.
"Hủy, ta hủy!"
Ngũ Hành Kiệt giật bắn người, gã sợ đến phát khóc.
"Ngươi dám hủy?"
"Không dám, không dám..."
"Rốt cuộc ngươi có hủy không?", Mục Vỹ chất vấn.
"Ta... ta cũng không biết!"
Ngũ Hành Kiệt đột nhiên quỳ phịch xuống đất rồi dập đầu liên tục: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sẽ đưa Phong Kính cho ngươi, ta sẽ đưa Phong Kính cho ngươi. Ta không cần nó nữa, ta không cần cái gì hết!"
"Ngươi có giỏi không?"
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Kiệt, hỏi một cách khinh miệt.
"Không, không có, ta đâu có giỏi giang gì đâu, không có!"
Ngũ Hành Kiệt vội vàng hét lên.
"Kiệt ca!"
Dáng vẻ đó của gã làm Liễu Nhân Nhân bất mãn lên tiếng: "Chẳng phải Ngũ Hành Thiên Phủ đã ban lệnh truy nã Mục Vỹ, ai giết được hắn sẽ được thưởng một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm sao?"
Một trăm nghìn!
Một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm, nghĩa là một tỷ Linh Tinh thượng phẩm!
Ngũ Hành Thiên Phủ chịu chơi thật.
Hình như mình có quen biết gì bên đó đâu.
"Câm miệng đi con đàn bà thối kia!"
Nhưng Liễu Nhân Nhân vừa nói xong thì Ngũ Hành Kiệt đứng dậy và tát thẳng vào mặt cô ta.
"Nói bậy nói bạ, chán sống rồi đúng không!", Ngũ Hành Kiệt trừng mắt nhìn Liễu Nhân Nhân một cái thật dữ dằn.
Con khốn này có biết tình hình hiện tại thế nào không!
Hôm đó, Mục Vỹ chỉ đứng yên một chỗ mà đã có thể nổ tung một tay của gã, tất cả những người tại đây cộng lại cũng không thắng được Mục Vỹ đâu.
"Đưa Phong Kính cho ta!"
Mục Vỹ chìa tay ra lệnh.
"Đây, đây!"
Ngũ Hành Kiệt lập tức ném Phong Kính đang cầm qua cho hắn.
Mục Vỹ nhận lấy Phong Kính rồi nắm chặt, một xúc cảm thoải mái truyền vào bàn tay.
Phong Kính này nhìn thì giống một chiếc gương nhưng phía sau gồ lên có hình dạng đao gió, trông khá là kỳ quặc.
"Phong Kính này có tác dụng gì?"
Ngũ Hành Kiệt vừa nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ thì ngẩn người.
Hóa ra hắn không biết công dụng của Phong Kính!
"Không có gì hết!"
Ngũ Hành Kiệt bỗng cười giả lả: "Phong Kính này chỉ có tác dụng hỗ trợ võ giả lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong, chỉ chừng đó thôi!"
"Vậy ư?"
Gã vừa nói xong thì Mục Vỹ chộp tay lại.
Một con hỏa xà lập tức quấn lấy người Ngũ Hành Kiệt.
Nhiệt độ nóng khủng khiếp khiến gã hét lên om sòm.
"Có vẻ ngươi không nói thật rồi!"
Được Mục Vỹ điều khiển, hỏa xà nhìn Ngũ Hành Kiệt chòng chọc.
"Ta nói, ta nói!"
Bấy giờ Ngũ Hành Kiệt muốn tè ra quần thật rồi.
Sao tiểu tổ tông này biết được?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất