Chương 1208: Lò luyện Phong Linh

Nhưng giờ đây gã không còn thời gian suy ngẫm Mục Vỹ biết việc này bằng cách nào nữa rồi.

"Ta nói, ta nói!"

Ngũ Hành Kiệt khai thật ngay: "Phong Kính là thứ mấu chốt để mở cấm chế Phong Vẫn Môn!"

"Hửm?"

"Trên đại lục Phong Vẫn này có một môn phái lớn tên là Phong Vẫn Môn, tồn tại ít nhất hàng trăm nghìn năm lịch sử nhưng vẫn được bảo tồn trọn vẹn nên chắc chắn có chí bảo trong Phong Vẫn Môn!"

"Nguồn gió à?", Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.

"Không không không, không chỉ mỗi nguồn gió thôi. Ta nghe mấy đệ tử có địa vị cao trong hàng đệ tử hạt nhân nói rằng nguồn gió chỉ là một trong những bảo bối của Phong Vẫn Môn thời bấy giờ, ngoài ra có một chí bảo quý giá hơn cả là lò luyện Phong Linh!"

"Lò luyện Phong Linh?"

"Đúng vậy, nghe nói lò luyện Phong Linh không thua kém gì tiên đỉnh. Lò luyện này không chỉ có thể luyện đan mà dùng để luyện khí luôn cũng được, không những thế còn có thể xem như pháp bảo phòng ngự. Nếu có chiếc lò luyện này trong tay thì kể cả cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng không làm gì được!"

Ngũ Hành Kiệt vội vàng nói: "Ngươi thu hỏa xà về trước được không?"

"Không!"

Mục Vỹ lạnh giọng nói: "Thành thật trả lời vấn đề rồi ta sẽ thả ngươi!"

"Ta chỉ biết chừng đó thôi. Tại trung tâm của đại lục Phong Vẫn này chính là đại điện Phong Vân của Phong Vẫn Môn năm đó, nhưng phải có Phong Kính mới mở đại điện được. Ngoài ra, phải luôn có Phong Kính để vào được đại điện, nếu không sẽ chỉ có một con đường chết!"

Ngũ Hành Kiệt tuôn một tràng rồi vừa thở dốc vừa nhìn Mục Vỹ.

"Nói những chuyện này ra sớm hơn có phải tốt rồi không!"

Mục Vỹ vuốt ve Phong Kính rồi khoát tay, bảo: "Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa!"

"À..."

"Cái gì?"

Mục Vỹ nói: "Nãy ta quên mất, ta nhớ hình như ngươi vừa tung đi một thứ gì đó, tính mật báo đấy à?"

Hắn vừa dứt lời thì một hòn đá năm màu hiện ra trong tay.

Hòn đá ấy có vẻ ngoài bóng loáng, trơn láng và ẩn chứa khí tức của ngũ hành.

Chính giữa viên đá có một vầng sáng nhỏ đang lay động.

Ngón tay Mục Vỹ nhấn xuống, một câu nói bỗng nhiên truyền ra từ quầng sáng.

"Mục Vỹ ở đây này, tới giết hắn mau lên!"

Không ngờ chủ nhân của giọng nói này là Ngũ Hành Kiệt.

"Thứ này dùng để mật báo thì tốt quá chừng!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Ngũ Hành Kiệt há hốc mồm.

"Ban đầu định bỏ qua cho ngươi rồi ấy chứ, giờ chắc phải xin lỗi ngươi vậy, vì ngươi có vẻ không làm theo lời ta nói".

Dứt câu, Mục Vỹ tung một cú chưởng.

Hỏa xà nuốt trọn cơ thể Ngũ Hành Kiệt.

Lúc này, gã hối hận đến xanh ruột.

Câu nói đó là gã định truyền ra ngoài ngay khi mới nhìn thấy Mục Vỹ, ngờ đâu nó lại trở thành câu nói đẩy gã vào cái chết.

Hỏa xà nuốt luôn Ngũ Hành Kiệt vào bụng. Bị thiên hỏa bao trùm, mọi thứ sẽ bị đốt thành tro dù đó là linh hồn thật.

"Ngươi dám giết đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta!"

Liễu Nhân Nhân căm tức lớn tiếng với Mục Vỹ.

Dáng vẻ vênh mặt đầy kênh kiệu của cô ta làm hắn dở khóc dở cười.

Đến bây giờ hắn vẫn chẳng hiểu nổi đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ học cái thói khinh người đó ở đâu ra.

"Đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ cô không phải người à?"

Mục Vỹ cười nói: "Đã là người thì giết hoặc bị giết thôi, tại sao ta không thể giết hắn?"

Trong lúc nói chuyện, hắn tiến lên một bước trào phúng Liễu Nhân Nhân: "Thứ nữ nhân ngực to óc quả nho. Thủy Thiên Nhất, sao sư huynh Thủy Mộ Nhiên của ngươi có thể thích một nữ nhân như vậy chứ? Đúng là ngốc hết thuốc chữa!"

"Ngươi dám nói ta ngu!"

Chát!

Tuy nhiên, Liễu Nhân Nhân mới nói xong thì Mục Vỹ đi thẳng tới tát cô ta một bạt tai.

"Ngạc nhiên lắm đúng không?"

Mục Vỹ ha ha: "Có phải tiếp theo cô sẽ nói Ngũ Hành Kiệt là cháu của Ngũ Hành Lân, là con trai của một trưởng lão hạt nhân nào đó trong Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi, ta giết hắn thì sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ trừng trị, hoặc là ta không biết trời cao đất dày, không biết mình đã phạm lỗi nặng nề nhường nào đúng không?"

"Thứ đàn bà rẻ tiền, ông đây tát cô đơn giản là do chướng mắt cô thôi chứ không phải vì chuyện gì khác!"

Mục Vỹ vừa nói vừa tát vào mặt Liễu Nhân Nhân thêm một cái nữa.

Hắn khỏi cần động não cũng biết.

Ban đầu Liễu Nhân Nhân này là đệ tử Thiên Thủy Phái, Thủy Mộ Nhiên khá tử tế với cô ta, hai người dần nảy sinh tình cảm với nhau.

Nhưng sau đó Liễu Nhân Nhân thức tỉnh thiên phú song thuộc tính, gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, thấy người sang bắt quàng làm họ, leo lên giường của Ngũ Hành Kiệt nên hôm nay thấy người yêu cũ bèn phủi bỏ mọi mối quan hệ.

Loại nữ nhân như thế, Mục Vỹ gặp lần nào đánh lần đó.

Không phải vì chính nghĩa gì, chẳng qua là khó chịu thôi.

"Để ta nói cho cô nghe, trước đây Ngũ Hành Kiệt ba lần bảy lượt muốn giết ta nhưng không thành công, cứ gây hấn với ta mãi. Ta vốn không định giết hắn đâu, nhưng hắn sai ở chỗ nghĩ mình thông minh lắm!"

Mục Vỹ quát: "Cô tưởng vớ được một tiểu thiếu gia như thế là có thể đổi đời sao?"

Vừa nói, hắn vừa cho một con hỏa xà quấn quanh Liễu Nhân Nhân.

Sau đó xoay người nhìn Thủy Mộ Nhiên và Thủy Thiên Nhất, Mục Vỹ phủi tay rồi bảo: "Hai kẻ mạnh nhất đã vô dụng rồi, những người còn lại các ngươi làm gì thì làm, xem như Phong Kính là thù lao ta giúp các ngươi!"

"Đa tạ!", Thủy Thiên Nhất chắp tay nghiêm túc nói.

Ads
';
Advertisement
x