Chương 1209: Chuyện gì vừa xảy ra?
"Không cần cảm ơn!”
Mục Vỹ nghiêm giọng: "Lúc ở trong hang động ngươi không bắt tay với người khác hãm hại ta để giành được bảo vật nên hôm nay gặp ta, ta mới ra tay giúp ngươi!"
Những lời này làm Thủy Thiên Nhất ngẩn người.
Lúc ấy hắn ta mà hợp tác với Ngũ Hành Kiệt.
Chắc có lẽ bây giờ hắn ta cũng biến thành một nhúm tro tàn mất.
"Các ngươi tự quyết định xử lý nữ nhân này thế nào đi!"
Dứt câu, Mục Vỹ hóa thành một ngọn gió mát, biến mất.
"Thiên Nhất, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Thủy Mộ Nhiên nhìn Thủy Thiên Nhất, nói với vẻ khó hiểu.
Nhìn bên ngoài Mục Vỹ không giống như đang giúp họ nhưng trên thực tế thì ngược lại.
Không lấy được Phong Kính thì thôi, nhưng nếu Mục Vỹ không xuất hiện thì họ đã khó giữ mạng rồi.
"Sư huynh kệ đi ạ!"
Thủy Thiên Nhất tiến lên một bước, nhìn Liễu Nhân Nhân và cười ha ha: "Nữ nhân này thì chắc chắn là không thể giữ lại rồi!"
"Thiên Nhất!"
"Sư huynh à, nếu cho cô ta sống thì người của Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ biết chuyện này, sau đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm tại đây chỉ là cấp bậc dưới chót thôi, chúng ta không mềm lòng nhẹ dạ được đâu".
"Không được, không được!"
Nhưng giữa lúc đó, Liễu Nhân Nhân xin tha trong lúc người vẫn bị hỏa xà quấn quanh: "Mộ Nhiên đại ca, muội sai rồi! Do Ngũ Hành Kiệt ép muội đấy, huynh nhìn người muội xem, toàn là vết thương thôi!"
Cô ta nói rồi mở rộng áo phần ngực ra, nói bằng gương mặt buồn bã.
"Gớm, hai người còn chơi trò này nữa à? Liễu Nhân Nhân, cô có thấy ghê tởm không!"
Thủy Thiên Nhất không chịu nổi nữa, xuất kiếm ngay.
Một tiếng phập vang lên, Liễu Nhân Nhân đã bị giết chết, ngọn lửa dần dần lan rộng.
Sau khi rời khỏi nơi này, Mục Vỹ không quan tâm Thủy Thiên Nhất và Thủy Mộ Nhiên sẽ làm gì.
Dù sao nếu hai người không giết Liễu Nhân Nhân thì rồi cô ta cũng bị thiên hỏa đốt thành tro thôi.
Mặc dù hắn không có ý định làm Phật sống, đi cứu nhân độ thế nhưng thỉnh thoảng gặp những kẻ bội bạc như thế thì giải quyết luôn cũng không sao.
Nhìn Phong Kính trong tay, Mục Vỹ không khỏi rơi vào trầm tư.
Hắn cẩn thận cảm ngộ thì thấy trong Phong Kính có gì đó thuộc về ý cảnh thuộc tính phong thật.
Tuy nhiên, phải công nhận là ý cảnh thuộc tính phong và mấy thứ như kiếm ý, đao ý hoàn toàn khác nhau nên khó mà lĩnh ngộ.
Ngay cả Mục Vỹ trong thời kì là Tiên Vương hùng mạnh năm ấy cũng không hiểu được ý cảnh thuộc tính phong cơ mà.
Trong lĩnh vực này, hắn đành làm một kẻ mù chữ thôi.
Và khi Quy Nhất nói với hắn rằng nguyên tố thứ chín là Phong nguyên, lòng Mục Vỹ cực kỳ đau đớn.
"Thôi kệ đi, để xem Phong Kính có gì huyền diệu không!"
Mục Vỹ tìm một nơi náu thân, ngồi xếp bằng rồi nắm chặt Phong Kính, đưa một luồng chân nguyên vào trong.
Nhưng dần dần, hắn phát hiện có gì đó kì lạ.
Có một luồng gió trong lành đang lặng lẽ khuếch tán từ trong Phong Kính và tiến vào trong cơ thể.
Gió di chuyển trong người hắn một thời gian rồi từ từ hóa thành một làn gió mát, biến mất.
Giờ đây, Mục Vỹ cảm giác được sự thay đổi trong thân thể mình rất rõ!
Lĩnh ngộ được Phong nguyên rồi!
Hắn có thể chạm đến quy luật của gió xung quanh một cách dễ dàng.
Chưa bao giờ Mục Vỹ có cảm giác này, lạ thật!
"Quy Nhất, chuyện gì thế này?"
Dù Mục Vỹ có hiểu biết rộng đến đâu thì lúc này cũng phải hỏi Quy Nhất.
"Để ta nói cho nghe!"
Quy Nhất cười hớn hở: "Tên nhãi nhà ngươi vào đây là đúng đắn rồi đấy. Nơi này cứ như dành riêng cho ngươi vậy!"
"Sao lại nói vậy?"
"Nếu ta đoán không sai thì đại lục này có thể xem là một đại lục cổ xưa. Ta chưa nghe nói đến Phong Vẫn Môn bao giờ, nhưng khả năng khống chế gió của tông môn này lớn đến tài tình!"
"Bản thân Phong Kính đã chứa đựng những lĩnh ngộ về ý cảnh thuộc tính phong, một khi mở ra, ý cảnh thuộc tính phong trong đó sẽ len lỏi ra ngoài và truyền vào bất cứ nơi đâu trong cơ thể ngươi, giúp ngươi lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong!"
"Theo như ta biết thì chỉ có ai tới cấp độ gọi là ông tổ của ý cảnh thuộc tính phong mới làm được điều này. Xem ra cường giả hàng đầu trong Phong Vẫn Môn khi đó đã dành rất nhiều công sức cho đệ tử trong tông môn để họ có thể lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong".
Quy Nhất nói thật: "Có Phong Kính này, đầu óc không hiểu nổi ý cảnh thuộc tính phong của ngươi sẽ dần lĩnh ngộ được nó, càng có nhiều Phong Kính và lĩnh ngộ chân lý trong đó, ta tin rằng ngốc đến đâu cũng nắm bắt được ý cảnh thuộc tính phong thôi!"
"Hừ, ngươi ngốc thì có!"
"Má tên này, trong lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong thì ngươi có khác gì tên ngốc đâu!"
Quy Nhất lầm bầm: "Ngươi tưởng nơi này có nguồn gió là có thể mày mò được cảnh giới Phong Nguyên chân chính chắc? Không thể lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong thì ngươi sẽ không có được nguồn gió, từ đó không thể ngưng tụ ra Phong nguyên cho Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!"
Mục Vỹ nghe xong nhưng không thể phản bác lấy một câu.
Chín loại nguyên khí cơ bản có trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sấm, sét, phong và huyết mạch đóng vai trò quan trọng nhất. Thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là Phong nguyên!
Một khi Phong nguyên được ngưng tụ, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chắc chắn sẽ có bước tiến triển vượt bậc. Lúc đó, cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất đã không còn nằm ngoài tầm với của hắn!
"Đã vậy thì phải bắt tay vào thu thập Phong Kính thôi!"
Mục Vỹ chậm rãi nở nụ cười nham hiểm.
"Liễu Kiệt, ngươi đừng có khinh người quá đáng, bọn ta phát hiện Phong Kính trước mà!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng quát bất chợt vang lên ở phía trước vị trí của hắn.
Vừa nghe thấy tiếng quát ấy, Mục Vỹ lập tức ẩn thân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất