Chương 1211: Tăng giá rồi?

Uỳnh…

Chợt có tiếng nổ vang lên sau lưng họ, đại điện hoang toàn đã hoàn toàn sụp đổ, bụi bay tung toé.

“Chuyện gì vậy?”

Thấy hai người họ đã thoát khỏi song chưởng của mình, Thanh Chu Ngọc sầm mặt rồi nói với vẻ khó tin.

“Thanh Chu Ngọc, mang tiếng là đệ tử cũ của Hoả Hành Sơn mà ngươi lại hãm hại đồng môn, ngươi thấy mình có xứng với môn phái hay không?”, Hoa Trạch phản ứng lại rồi trầm giọng nói.

“Khốn kiếp!”

Nghe thấy vậy, một bóng người ở phía sau hai người họ bước ra khỏi đống đổ nát rồi cười nói: “Giờ ta là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi và mãi mãi về sau cũng vậy, lũ người với tầm nhìn hạn hẹp như các ngươi sao biết được lợi ích khi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ chứ?”

“Ngũ Hành Thiên Phủ là nơi quy tụ của các thiên tài đã thức tỉnh song, tam hay thậm chí là ngũ thuộc tính như chúng ta, còn năm thế lực lớn chỉ cầm chân chúng ta thôi”.

“Nếu vậy thì tại sao ngày xưa ngươi còn xin vào Hoả Hành Sơn? Sao không vào thẳng Ngũ Hành Thiên Phủ luôn đi?”

Nhưng Thanh Chu Ngọc vừa nói dứt cậu thì chợt có một giọng nói vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Thanh Chu Ngọc lập tức sững người rồi nhìn xung quanh.

Một người chậm rãi đi từ trong làn khói bụi, sau đó nhìn gã rồi cười lớn nói: “Ta không cần biết Ngũ Hành Thiên Phủ đã giúp ngươi phát huy tiềm lực của bản thân thế nào, nhưng ngươi phải nhớ một điều là nếu không có Hoả Hành Sơn thì ngươi không có tư cách gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ đâu”.

“Không phải sao?”

“Vớ vẩn!”

Thanh Chu Ngọc nhìn người đó rồi quát.

“Bêu xấu Ngũ Hành Thiên Phủ là ngươi phạm tội chết rồi đó!”

“Bêu xấu?”

Người thanh niên cười mãi không thôi.

“Mục sư huynh!”

“Mục sư huynh!”

Nhưng sau khi thấy người thanh niên phủi bụi trên mặt xuống để lộ ra tướng mạo, Hoả Trạch và Hoả Lâm đều ngẩn người.

Mục sư huynh?

Nghe thấy cách xưng hô này, Thanh Chu Ngọc cũng ngẩn ra.

Nhưng ngay sau đó, gã đã phản ứng lại.

“Mục Vỹ!”

Trông thấy Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc không hoảng hốt lo sợ, trái lại còn cười lớn nói: “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt, hoá ra ngươi ở đây!”

“Gặp ta, ngươi vui lắm à?”

“Đương nhiên!”

Thanh Chu Ngọc cười ha hả nói: “Ngươi có biết giá trị của mình đã lên đến hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm rồi không?”

Hai trăm nghìn?

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ cổ quái.

Trước đó, hắn vừa nghe là mười nghìn, thế mà giờ đã lên đến hai trăm nghìn rồi ư?

“Lên giá rồi à?”

“Ngươi cũng biết ư!”, Thanh Chu Ngọc cười lạnh nói: “Ngũ Hành Kiệt là do ngươi giết đúng không? Dám giết đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì ngươi lên giá cũng có gì là lạ đâu!”

“Nói vậy là ngươi muốn kiếm hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm đó à?”

“Đương nhiên!”, Thanh Chu Ngọc cười lớn nói: “Hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm tương đương với hai tỷ Linh Tinh thượng phẩm, vậy là đủ để ta đột phá tầng thứ tám để tiến vào tầng thứ chín rồi!”

“Không tệ!”

Mục Vỹ tán thưởng nói: “Dã tâm lớn đấy, tiếc là… đầu óc còn kém lắm!”

“Ngươi xỉa xói ta ư? Ha ha, ta biết ngươi đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên rồi, nhưng cũng chỉ vừa lĩnh ngộ tầng thứ nhất ngưng thời gian thôi, ngươi tưởng mình mạnh hơn ta ư? Hay ngươi tưởng ta là một tên ăn hại của Ngũ Hành Thiên Phủ?”

Thanh Chu Ngọc cười nói: “Còn Bát Hoang Hoả Long Ngâm của Hoả Hành Sơn thì không chỉ mình ngươi biết đâu”.

“Thế thì thử xem!”

Trông thấy nụ cười hờ hững của Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc lạnh mặt rồi tung ngay một chưởng ra.

Uỳnh! Tám con rồng lửa đã xuất hiện trước mặt gã.

Tám con rồng lửa đó tạo thành một vòng tròn lửa, xoay quanh người Thanh Chu Ngọc.

“Mục sư huynh cẩn thận, sau này Thanh Chu Ngọc đã thức tỉnh thuộc tính mộc, hoả mượn thế mộc nên hắn mạnh lắm đấy”, Hoả Trạch chợt hô lên.

“Ừm!”

Song nhìn thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ chỉ mỉm cười rồi búng tay một cái, ngọn lửa lập tức nhảy nhót.

Tử Liên Yêu Hoả lập tức bùng cháy.

Các tiếng tách tách vang lên, tiếng rồng ngâm trầm thấp cũng bắt đầu vang vọng.

Chín con rồng lửa đã xuất hiện quanh người Mục Vỹ.

Bát Hoang Hoả Long Ngâm!

Ngay sau đó, lửa nóng hầm hập đã khiến Hoả Lâm và Hoả Trạch phải lùi bước.

“Chín con cơ á!”

Thấy vậy, Thanh Chu Ngọc cũng phải trợn mắt há mồm.

Gã đã tu luyện Bát Hoang Hoả Long Ngâm hơn mười năm nên giờ đã tu luyện ra tám con rồng lửa, như vậy đã là quá giỏi rồi, nhưng Mục Vỹ lại làm được những chín con.

Lúc này, Thanh Chu Ngọc chỉ thấy có lẽ Mục Vỹ không đơn giản như mình nghĩ.

Nhưng gã đã bình tĩnh lại rồi tiếp tục bùng nổ ý chí chiến đấu.

Trước kia, dù chỉ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nhưng gã đã có thể giết chết một lão quái cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín bằng thực lực của mình, thế nên Mục Vỹ cũng chỉ là muỗi thôi.

Dù Mục Vỹ có thiên hoả, nhưng gã là song tu hoả mộc, mộc mượn thế hoả sẽ mạnh hơn hẳn.

Hơn nữa giết Mục Vỹ rồi còn được những hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm nữa.

Đáng lắm!

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thanh Chu Ngọc sáng mắt lên nhìn Mục Vỹ, như thể Mục Vỹ đã biến thành một đống Linh Tinh lấp lánh trước mặt gã.

“Giết!”

Thanh Chu Ngọc lập tức lao lên, âm thanh chém giết vang vọng, tám con rồng lửa cùng tiến lên, dễ thấy hoả thế giữa chúng có xen lẫn khí tức chảy bỏng của Mộc Hành, cùng khí tức khiến người ta khiếp sợ đang ập tới.

Thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười rồi cất bước.

Ads
';
Advertisement
x