Chương 1212: Tám đệ tử hạt nhân
“Khoá!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng.
Chín con rồng lửa quanh người hắn lập tức gộp lại thành một con to trăm mét, dài nghìn mét với thế lửa lượn quanh.
Trước kia có thể nói Mục Vỹ chỉ thi triển võ kỹ nhờ vào việc khống chế thiên hoả theo bản năng.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đã tu hành Bát Hoang Hoả Long Ngâm rồi.
Nếu ví thiên hoả như một con kiệt mã thì Bát Hoang Hoả Long Ngâm chính là người cầm cương, điều khiến con chiến mã ấy mạnh mẽ hơn.
Sau tiếng hô của Mục Vỹ, các con rồng lửa quanh người Thanh Chu Ngọc lập tức chạy tán loạn như gặp ma. Trong lúc đang lao về phía Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc chợt thấy đám rồng lửa quanh người mình đã mất hết ý chí, trông hệt như mấy quả bóng xì hơi.
“Chết tiệt! Sao lại thế này?”
Thấy vậy, Thanh Chu Ngọc đờ ra.
“Rất đơn giản thôi!”
“Gì cơ?”
“Vì ngươi quá yếu!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, chín con rồng lửa lại tách nhau ra rồi quấn quanh người Thanh Chu Ngọc.
Không hề có tiếng gào thét hay la lối như mọi người tưởng, Thanh Chu Ngọc bị quấn chặt lấy người rồi hoá thành tro bụi và biến mất.
Thấy thế, Hoả Trạch và Hoả Lâm đều nghệt mặt ra.
Thanh Chu Ngọc chết rồi sao?
Với họ mà nói thì Thanh Chu Ngọc là một thiên tài đẳng cấp.
Thậm chí còn lợi hại hơn cả các trưởng lão hạt nhân trong Hoả Hành Sơn bọn họ.
Nhưng bây giờ, gã đã bị xử lý bằng một đòn Bát Hoang Hoả Long Ngâm.
Giải quyết đối thủ bằng một chiêu, Mục Vỹ thật sự làm được sao?
“Sao các người lại bị truy sát thế?”
Mục Vỹ quay lại nhìn hai người họ rồi hỏi.
“Mục sư huynh!”
Hoả Trạch cung kính gọi một tiếng rồi mới phân trần: “Trước đó, chúng ta đang tìm kiếm vết tích ở trong một cung điện, xem có thu hoạch gì không. Nhưng đột nhiên có mấy chục người của Ngũ Hành Thiên Phủ xông tới, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đuổi hết mọi người ra ngoài”.
“Hả?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ thấy hứng thú ngay.
“Tên cầm đầu là ai? Hai ngươi có biết không?”
“Là Thanh Y! Một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ”, Hoả Trạch phẫn hận đáp.
“Một trong tám đệ tử hạt nhân ư?”
“Vâng!”
Hoả Trạch gật đầu nói: “Trong tám đệ tử hạt nhân có ba người xuất sắc nhất là Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Hoá Vũ. Bọn họ là ba con yêu nghiệt được trời sinh trời dưỡng của Ngũ Hành Thiên Phủ, năm người còn lại là Thác Bạt Sơn của Tiên Nham Các, Trần Tư Minh của Thiên Thuỷ Phái, Lộ Viễn của Kim Môn và Thanh Y của Mộc Thần Tông. Người cuối cùng chính là kẻ vừa bị huynh giết xong - Thanh Chu Ngọc!”
Nói đến đây, Hoả Trạch có vẻ mất tự nhiên.
Trong tám đệ tử hạt nhân thì Thanh Chu Ngọc có thực lực thấp nhất, song cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn từng giết một lão quái ở tầng thứ chín.
Vậy mà gã lại bị Mục Vỹ giết bằng một chiêu, đúng là không thể tin được.
“Thanh Y của Mộc Thần Tông?”
Mục Vỹ cười nói: “Trước khi đến đây, sơn chủ đã dặn chúng ta giết được bao nhiêu đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì cứ giết, đã vậy thì khách sáo gì nữa”.
Mục Vỹ nhìn hai người đó rồi nói tiếp: “Nơi này rất nguy hiểm, hai người mới ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên thì khó mà tồn tại được, tốt nhất nên đi tìm các đệ tử khác của Hoả Hành Sơn, sau đó lập thành một nhóm, như vậy mới thể sống tiếp được, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Dứt lời, Mục Vỹ vung tay, hai ngòi lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là ngòi lửa ta đã ngưng tụ từ Tử Liên Yêu Hoả, vào lúc mấu chốt cho nổ nó sẽ tạo ra đòn tấn công ngang với của võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín. Khi nào gặp kẻ thù quá mạnh, các người hãy dùng, biết đâu lại thoát được một kiếp nạn”.
“Cảm ơn Mục sư huynh!”
Ngòi lửa ngưng kết từ thiên hoả, không cần nói cũng biết là mạnh tới mức nào.
Mục Vỹ có thể cho họ thứ này, chứng tỏ thật sự đã coi họ là đồng môn rồi.
“Người của Ngũ Hành Thiên Phủ dám đuổi đệ tử của Hoả Hành Sơn ta đi, thì sao chúng ta có thể để yên được”.
Mục Vỹ cất bước đi về phía mà Hoả Trạch và Hoả Lâm chỉ.
“Mục sư huynh hãy cẩn thận”.
“Ừ!”
Hai người họ nhìn về phía Mục Vỹ rời đi rồi cất ngòi lửa.
“May mà lần này Hoả Hành Sơn ta có một nhân tài như Mục sư huynh xuất hiện, không thì chắc sẽ bị người của Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép tới bến mất”, Hoả Trạch cảm thán nói.
Hoả Lâm gật đầu nói: “Giờ chúng ta làm gì đây? Lẽ nào để một mình Mục sư huynh đi gặp đám người của Ngũ Hành Thiên Phủ?”
Sau khi trầm tư một lát, Hoả Trạch nói tiếp: “Chúng ta đi chỉ làm vướng víu tay chân thôi, vì thế mau đi tìm các đệ tử khác của Hoả Hành Sơn rồi hợp sức lại với nhau. Mục sư huynh nói đúng, chúng ta phải đoàn kết lại thì mới có thể khiến đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ kiêng dè được”.
“Ừm!”
Dứt lời, hai người họ đã rời đi.
Nhưng họ vừa đi thì bầy sói mắt xám không biết đã chui ở đâu ra, sau đó đi về phía Thanh Chu Ngọc đã bị thiêu cháy thành than.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ tiếp tục đi về phía mà hai đệ tử của Hoả Hành Sơn chỉ cho, quả nhiên không lâu sau, hắn đã thấy các cung điện xuất hiện trước mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất