Chương 1213: Đồng môn tương tàn
Các cung điện này không tồi tàn như các cung điện hắn vừa thấy, ngược lại có vẻ trang nghiêm và hoàn chỉnh hơn.
Lúc này, có các bóng người đi quanh cung điện, đó là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Thấy có đệ tử của môn phái khác tiến lại gần là họ đuổi đi ngay.
Thậm chí ở phía xa xa còn xảy ra xung đột vì các đệ tử của môn phái khác không chịu khuất phục.
Nhưng hầu hết các đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đứng bên ngoài cung điện đều ở tầng thứ năm, thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên, họ đều làm chân giữ cửa.
Còn các khí tức lúc ẩn lúc hiện trong đại điện thì rõ ràng rất mạnh mẽ.
“Không được vào đây!”
Đúng lúc này, có một tốp người đi tới, nhưng đã bị các đệ tử canh gác bên ngoài chặn lại.
“Không được vào? Đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ các người ngày càng hống hách rồi đấy, nơi các người có thể vào, tại sao chúng ta không thể?”
Những người đó đều mặc trường sam màu vàng tươi, vừa nhìn đã biết là đệ tử của Tiên Nham Các.
Người đi đầu đeo thắt lưng bằng lụa vàng, trông rất hiên ngang và mạnh mẽ.
“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, đây chính là sư huynh Thạch Hiên Vũ - một trong ba Tiên Nham hộ pháp của Tiên Nham Các chúng ta, nhìn cho rõ đi!”
Tiên Nham hộ pháp là ba đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của Tiên Nham Các.
Mục Vỹ cũng đã nghe danh của Thạch Hiên Vũ, hắn ta là một trong ba đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, thực lực rất khá.
“Ta không cần biết ngươi là Thạch Hiên Vũ hay Thạch Phá Thiên, nhưng ta nói cho ngươi biết, nơi này là của sư huynh Thác Bạt Sơn - một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ ta”.
Nghe đệ tử của Tiên Nham Các nói xong, lập tức có một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên.
Thác Bạt Sơn!
Nghe thấy vậy, đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các lập tức nổi giận ngất trời.
“Thú vị rồi đấy!”
Mục Vỹ cũng nổi hứng theo.
Hình như Thác Bạt Sơn cũng từng là Tiên Nham hộ pháp của Tiên Nham Các, nhưng về sau đã tham gia cuộc thi của Ngũ Hành Thiên Phủ và bất ngờ thức tỉnh song thuộc tính và gia nhập vào môn phái này.
Tiên Nham hộ pháp cũ gặp Tiên Nham hộ pháp hiện tại.
Hơn nữa, hình như Tiên Nham hộ pháp cũ mạnh hơn người hiện tại thì phải.
Nghe thấy tên Thác Bạt Sơn, một người trong nhóm đệ tử của Tiên Nham Các đã bước ra.
Đó chính là Thạch Hiên Vũ.
“Thác Bạt Sơn, không ngờ sau nhiều năm, ngươi cũng đã kiêu căng tự mãn như đám Ngũ Hành Thiên Phủ vô lại không coi ai ra gì”.
Thạch Hiên Vũ vừa nói dứt câu, lập tức có một tiếng hầm hừ đáp lại.
“Hừ! Thạch Hiên Vũ, dù ngươi rất lợi hại ở Tiên Nham Các, nhưng đến Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì cũng chỉ thường thôi. Nói đúng hơn thì ngươi còn chẳng được ở hạng xoàng ý chứ!”
Đệ tử đó chợt nói tiếp: “Không đúng, ta quên mất, ngươi làm gì có tư cách gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ chứ”.
Nghe thấy vậy, các đệ tử đứng sau lưng Thạch Hiên Vũ lập tức trừng mắt lườm.
Nhưng Thạch Hiên Vũ đã ngăn họ lại.
Hắn ta tiến lên một bước nhìn đệ tử đó rồi trầm giọng nói: “Ta vốn không định so đo với ngươi, vì ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng sỉ nhục Tiên Nham Các thì không!”
Bụp! Thạch Hiên Vũ vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng động vang lên.
Đệ tử đứng phía trước của Ngũ Hành Thiên Phủ lập tức cong người như con tôm, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ở tiểu thế giới Ngũ Hành, luận về tấn công thì Kim Môn là nhất, nhưng phòng ngự thì Tiên Nham Các lại đứng đầu.
Song khi sức mạnh phòng ngự chuyển thành tấn công thì lực đả thương phải gọi là khủng khiếp.
Đệ tử đó lập tức ngất xỉu, các đệ tử khác thấy vậy thì không dám ngăn cản nữa.
“Thạch Hiên Vũ, ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu, nơi này đã bị Ngũ Hành Thiên Phủ ta chiếm đóng rồi”.
Tuy nhiên, khi Thạch Hiên Vũ chuẩn bị bước lên bậc thềm thì lại có một giọng nói vang lên.
Nghe thấy giọng nói ấy, Thạch Hiên Vũ dừng bước, một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Người đó tung ngay một quyền ra, hai tia sáng màu vàng nhàn nhạt giao nhau, lực bùng nổ của quyền ấy xé rách không khí rồi đập vào mặt Thạch Hiên Vũ.
Uỳnh…
Một tiếng động lớn vang lên, hai người vừa chạm đã tách nhau ra.
Nhưng Thạch Hiên Vũ vừa lùi bước thì lại tiến lên tiếp.
“Thác Bạt Sơn!”
Trông thấy người thanh niên cường tráng đứng ở bậc thềm, Thạch Hiên Vũ sầm mặt xuống.
Người này cũng từng là đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các, nhưng bây giờ đã trở thành một con chó săn thực thụ của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi.
“Trong đại điện này có thứ gì kỳ lạ, mà Thác Bạt Sơn ngươi cứ thủ ở trong đó không cho ai vào?”
“Chẳng có gì bí mật cả”.
Thác Bạt Sơn kiêu ngạo nói: “Nhưng ta phát hiện ra nơi này trước nên đương nhiên có quyền quyết định có cho ai vào hay không”.
“Quyền quyết định?”
Thạch Hiên Vũ cười lớn nói: “Rõ ràng trước giờ Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ xem nắm đấm của ai mạnh thì người ấy có tiếng nói hơn thôi mà? Hôm nay, để Thạch Hiên Vũ ta xem rốt cuộc Thác Bạt Sơn ngươi đã học được những gì ở Ngũ Hành Thiên Phủ!”
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Thạch Hiên Vũ định ra tay với mình, Thác Bạt Sơn cười lạnh một tiếng rồi xông lên.
Hai tia sáng giao thoa, khí thế toàn thân gã ta bùng nổ.
Nhưng dẫu sao Thạch Hiên Vũ cũng là đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các nên thực lực cũng không tồi, hai người lập tức giao thủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất