“Không!”  

             Một tiếng gào rung trời vang lên, cuối cùng thì Ngũ Hành Hoá Vũ cũng phải giở hết ngón nghề ra, nhưng sau tiếng gào ấy, tay chân gã không cử động được nữa.  

             Đường kiếm cùng ba đạo kiếm ấn đã xuyên qua Ngũ Hành Tụ Nguyên Kiếm rồi tấn công vào người gã.  

             Bụp!  

             Một tiếng động khe khẽ vang lên, ba bộ phận gồm tim, ấn đường và bụng của Ngũ Hành Hoá Vũ đã nổ tung như tiếng sấm.  

             Ngay sau đó, tiếng nổ ấy đã bao phủ người gã.  

             Lực tấn công mạnh hơn trong tưởng tượng của gã rất nhiều.  

             Mọi thứ diễn ra trong vòng có một giây, không, chưa đến một giây.  

             Dù chỉ trói buộc trong giây phút ngăn ngủi ấy thì Ngũ Hành Hoá Vũ cũng chết chắc rồi.  

             Võ giả cảnh giới Tôi Thể mới bước chân vào hàng ngũ võ giả chắc sẽ không thể thay đổi được gì trong vòng một giây.  

             Nhưng cường giả cảnh giới Vũ Tiên thì khác, dù chỉ có một phần mười giây thì họ cũng thừa sức thay đổi được rất nhiều việc.  

             Thế nên nửa giây này cũng đủ để Ngũ Hành Hoá Vũ bỏ mạng rồi.  

             Trông thấy Ngũ Hành Hoá Vũ ngã xuống, mọi người đều sững sờ.  

             Thanh Y và Thác Bạt Sơn cũng đờ ra tại chỗ.  

             Đây thật sự là Mục Vỹ ư?  

             Họ chỉ biết nhìn người ở phía trước đó với vẻ khó tin.  

             Sức mạnh của Mục Vỹ thật sự khiến họ trở tay không kịp.  

             Trước đó, họ đã nghe nói tới đại danh của Mục Vỹ rồi.  

             Quả đúng là danh bất hư truyền.  

             Vì thế họ cũng hiểu được phần nào.  

             Nhưng Mục Vỹ của lúc này quả thực quá biến thái rồi.  

             Dùng từ yêu nghiệt cũng chưa đủ để hình dung về hắn.  

             Mục Vỹ đứng giữa không trung nhìn thi thể của Ngũ Hành Hoá Vũ rơi xuống mà không nói một lời.  

             Ngũ Hành Hoá Vũ tự nhận mình có thiên bẩm hơn người, định cướp đoạt số mệnh tư chất của người khác để mình mạnh mẽ hơn, nhưng gã quá ngây thơ rồi.  

             Hay nói đúng hơn là ngu dốt!  

             Cướp của ai còn được, chứ động tới Mục Vỹ là tới số rồi!  

             “Ta cho hai ngươi một cơ hội sống!”  

             Cái gì!  

             Hơi thở của Mục Vỹ vẫn bình ổn, sau khi giết Ngũ Hành Hoá Vũ xong, gần như hắn chẳng hề hấn gì, thậm chí còn hài lòng đắc ý hơn.  

             Thanh Y và Thác Bạt Sơn thấy lạnh người.  

             Mục Vỹ tha cho họ ư? Không thể nào!  

             “Ta hỏi này, hai người có giữ Phong Phong Kính không?”  

             Phong Kính?  

             Nghe Mục Vỹ nhắc đến thứ đó, hai người kia lập tức ngơ ngác nhìn nhau.  

             Cuối cùng, họ đành ngoan ngoãn giao nộp Phong Kính trong người mình.  

             Bây giờ mà che giấu trước mặt Mục Vỹ cũng chỉ tổn phí công.  

             Bất cứ thứ gì cũng trở nên vô lực trước mặt Mục Vỹ, họ có phản kháng thì cũng vậy.  

             Đến Ngũ Hành Hoá Vũ còn bị Mục Vỹ giết chết một cách dễ dàng, thì họ làm gì có cửa phản kháng chứ!  

             “Mười lăm miếng Phong Kính!”  

             Nhìn thấy Phong Kính trong tay họ, Mục Vỹ chộp lấy ngay.  

             “Hình như hơi sai sai!”  

             Mục Vỹ nhìn Thanh Y và Thác Bạt Sơn rồi khẽ nói: “Ta nghĩ lúc này rồi thì các ngươi nên thật thà chứ nhỉ?”  

             Nghe thấy vậy, hai người kia lại ngớ ra nhìn nhau.  

             “Của ngươi tất!”  

             Thanh Y lấy Phong Kính trong nhẫn không gian ra rồi đưa luôn cho Mục Vỹ.  

             Còn Thác Bạt Sơn thì nghiến răng, sau đó bất chợt đấm một quyền xuống đất rồi quay người định bỏ chạy.  

             Gã ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Mục Vỹ, nhưng nếu giao hết Phong Kính cho hắn thì cơ hội tiến vào đại điện Phong Vân của gã ta sẽ rất mịt mờ.  

             Đương nhiên gã ta không muốn như vậy.  

             “Ấu trĩ!”  

             Thấy Thác Bạt Sơn định bỏ chạy, Mục Vỹ chỉ cười lạnh một tiếng rồi giơ kiếm tấn công.  

             Lần này, trên thanh trường kiếm ấy không phải ba mà là bốn đạo kiếm ấn.  

             Bốn đạo ấn ký bay đi.  

             Các tiếng tanh tách vang lên, cơ thể Thác Bạt Sơn không thể né tránh nên lập tức nứt toác ra.  

             Trong màn sương máu lơ lửng trên cao, Mục Vỹ thu lấy chiếc nhẫn không gian, sau đó phát hiện bên trong còn có mười ba mảnh Phong Kính.  

             “Lão hồ ly!”  

             Mục Vỹ hừ một tiếng nhìn nhóm người của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi không nói gì nữa.  

             Mục Vỹ đi tới cạnh Hoả Vũ Phượng, sau đó ấn ngón tay vào cổ cô ấy, Hoả Vũ Phượng lập tức gào lên: “Mục Vỹ, giết hết bọn chúng đi! Họ đã giết mười mấy đệ tử của Hoả Hành Sơn ta rồi, tất cả đều bị họ giết trong đại điện này! Ngũ Hành Thiên Phủ điên rồi, họ nói sẽ tàn sát hết đệ tử thiên tài của năm thế lực lớn!”  

             Câu nói này của Hoả Vũ Phượng như hòn đá làm gợn bao cơn sóng, khiến mọi người đều bùng nổ.  

             “Rút!”  

             Thanh Y không nói không rằng, lập tức dựng một bức tường gỗ rồi dẫn đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ bỏ chạy tán loạn.  

             Hiện giờ đang có gần một trăm đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ tập trung ở đây, một khi họ tách nhau ra bỏ chạy thì không thể đuổi theo hết được.  

             “Họ chạy thì được, nhưng cô thì không”.  

             Thấy Thanh Y cũng định chuồn mất, Mục Vỹ cất bước rồi vồ lấy cô ta.  

             Ầm! Một con rồng lửa lập tức xuất hiện.  

             Nó quấn lấy người của Thanh Y.  

             “Mục Vỹ, ngươi phạm phải sai lầm lớn rồi đấy. Lần này, chỉ cần Ngũ Hành Động Thiên ở đây thì tất cả các ngươi đều phải chết, tất cả!”  

             “Ngu xuẩn!”  

             Thanh Y bị con rồng lửa của Mục Vỹ bám lấy, dù đã thi triển sức mạnh Thuỷ Hành, nhưng vẫn bị thiên hoả thiêu cháy rụi.  

             Dưới tình huống đó, Thanh Y không còn cơ hội phản kháng nữa.  

eyJpdiI6Iko0QmQrd1RjSTJwbllZNFZ5bW9scWc9PSIsInZhbHVlIjoiaFY4ZlRXR2hPYWU5KzhtTE8wTUJpRUREaHI1TXk2YVVwdU50TFVaMW0wSjNZRHFBbVVQdmRTMFZLVWVcL2RvTzlVb0VyTkk0MEpFZWNYZTg4aXN5SDJYMjBzMHh2YXZUbjBoalNJc0Y1UTh4NU5YYzZvUVVYeVlocnp3eUZJUStxVkt0MFVaT29ieUZBUFJzUmtaeTUyRXZMQURFbU1GVWlcL0VrQU53Y0dTYytRV1BpcnpaWW5rQ1hncmJFSFNlOVJ6bWQ0cm9iWkx6VWpLWHNSSWp4bDFRZEZSZzRpb09COUhBWW1RTG5tajNTY0ErMzZJYzRtcGp4eEl5YU1HdjZ0dVNnY2lySjBwN3poWWdKVkN6dTRiNzBkdUp5YWh2M1RrOWxtSE1rSmUyZFwvVWpZRGZuQ0pzTEpESDVYXC9mNHBjaUZSTHZjY09kb1ByeGdZSnZ6Z1d5dFJaZUpNUUduK3pkQmVIRWpZN1lvMlIxN29nYzRrUTAwenVvd0dkVkNLdTRrbGMxRGh1S2tZVWJKdGtSaFJvdmc9PSIsIm1hYyI6IjZiNDc0NzAwYWFjZjk4ODIyMTc5M2MxZGJkODMwYjcxZGNhYzU3NzliZDIxNzAyNmM4ODdlNDM3OTNkMWFiYmQifQ==
eyJpdiI6IlFneUFhaHpQb1BrSjJwZWtEcUU3YWc9PSIsInZhbHVlIjoiS3N6dzI2dDdpTWg5VjBkdE5ic3NZa09Sa3JGWmtTMEJHcUR6MUdFb0xxZDYyK3hQZEJXNVh6Sml1Z1h0Vm94UkFvdzRqT1FyR2NLZWI2dEVqZVpTMFc1Q0R4bXpISW9GR1JFYU1ubnlLblQyUVBUOGQ1dnN0WkxtRVJJR1RwWit1ZWtmQlJmTGhrYkIrcVJIRCsxK1NnNzNaYXAxUjNnMTVuam5cL3JLdkE5RWZMMUNaYVl2TkN0eVF2RVZ3dTdrTE9qeTZwV3hHbDVlSHZxb2tSRGdcLzVFK1N2Ujhnc2MxRDZsZFpuOWJRS0d1QThSbTMxYjFEYW5CQUlmcEVzS3lrREoyWGp3TXlaenowYnBjMzlrditoUzUzY2thRDFaTVwvSE5kQksyb09Pa3VcL2xRYUJuR3FaKzFSMlwvM0J0Q0VRdStFTDVtYjNqVFRnTDhkYWsrQk9EMzh6T3lUK05kSW1DXC85NERCbUk5TnZjPSIsIm1hYyI6ImE5MjcwODM5YTEzODNkZjQ5OGNjMGJkNTU4MDNiNWVkMDBiZGNiMzIzYTkzMTU5ODI0ZjI2YWMxZmY0NmE5ODEifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement
x