Đi qua bức tường rào ở bên ngoài là tới một khoảng sân, lúc này có thể nhìn thấy mười mấy thi thể đang nằm ngổn ngang ở đây.
Bọn họ đều là các Hoả Thánh Tử ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, thứ sáu của của Hoả Hành Sơn.
“Là ta hại chết họ”.
Hoả Vũ Phượng sụt sịt nói: “Ta không nên dẫn họ đến đây, không thì họ đã chẳng phải bỏ mạng rồi”.
Hoả Vũ Phượng càng khóc càng thương tâm, cơ thể còn không nhịn được mà run lên.
Các đệ tử này đều là đồng môn sớm tối bên nhau với cô ấy.
Dù Hoả Vũ Phượng có thân phận là Hoả công chúa ở Hoả Hành Sơn, nhưng mọi người đều biết dù tính tình của Hoả Vũ Phượng hơi nóng nảy, nhưng đối đãi với các đồng môn thì rất thật lòng.
“Ta cứ nghĩ Ngũ Hành Hoá Vũ sẽ không ra tay với họ, bởi bọn ta có đắc tội với hắn đâu. Nhưng ai ngờ hắn lại hạ lệnh giết hết bọn ta, còn bảo cuộc thi lần này sẽ không cho một đệ tử nào của năm thế lực lớn sống sót cả”.
“Không một ai ư?”
Mục Vỹ cau mày.
Lần này, khi vào đây, hắn đã thấy lạ rồi.
Đầu tiên là hành vi kỳ lạ của năm vị tông chủ, khiến hắn thấy ngờ ngợ.
Rồi đến các việc làm của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ.
Trong cuộc thi ở các năm trước, dù Ngũ Hành Thiên Phủ không coi trọng đệ tử của năm thế lực lớn, nhưng cũng không xuất hiện tình trạng giết người hàng loạt.
Mọi thứ thật sự rất kỳ lạ.
Trong đầu Mục Vỹ nảy ra một suy nghĩ, năm thế lực lớn sắp khai chiến với Ngũ Hành Thiên Phủ rồi.
Cuộc thi năm nay có các đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm tham gia, Ngũ Hành Thiên Phủ thì có lòng tham không đáy, khiến các thế lực lớn không thể chịu được nữa.
Vì thế bây giờ, bọn họ bắt đầu phản công rồi.
Nếu cứ để thế này thì sớm muộn gì môn phái cũng diệt vong, vậy chi bằng chấp nhận đau thương liều một phen, biết đâu lại có vài tia hi vọng.
Nếu không thì sau này, chắc chắn họ sẽ chết chẳng có chỗ chôn.
Hình như Ngũ Hành Thiên Phủ cũng đã biết tin này.
Nhìn thế nào cũng thấy họ và năm thế lực lớn đang ở thế như nước với lửa.
Nếu đúng là vậy, thì Mục Vỹ đã hiểu tại sao trước đó Hoả Lân lại căn dặn mình như vậy rồi.
Gặp đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì đừng nương tay.
Nhớ để mắt với Hoả Vận Thần và Hoả Vũ Phượng.
Có thể thấy Hoả Lân đã biết hắn có lai lịch phi phàm, chỉ là không muốn vạch trần thôi.
Hơn nữa, ông ta còn biết hắn không phải là gian tế của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nói vậy thì mọi chuyện rõ ràng rồi.
Năm thế lực lớn chuẩn bị khai chiến với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Còn Ngũ Hành Thiên Phủ cũng đã biết điều này.
Đại hỗn chiến của sáu thế lực lớn trong tiểu thế giới Ngũ Hành, Mục Vỹ vừa nghĩ đã biết một khi trận chiến bắt đầu, khéo quy mô còn lớn mạnh hơn núi Huyền Không dẫn quân đi đánh đảo Lạc Hồn năm xưa.
Máu chảy thành sông, xác nằm la liệt!
Song, dù biết vậy thì Mục Vỹ cũng chẳng thế làm gì được.
Dù hắn rất muốn mượn Ngũ Hành Thông Linh Trận của Ngũ Hành Thiên Phủ để rời khỏi tiểu thế giới Ngũ Hành, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
Dẫu sao hiện giờ, hắn cũng là đệ tử của Hoả Hành Sơn, dù trận chiến có xảy ra thì hắn cũng phải đứng về phía môn phái của mình.
Ngưu Oa, Lâm di, Phần lão và Hoả Vũ Phượng đều là bằng hữu của hắn.
Còn đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì liên tục muốn dạy dỗ hay thậm chí là giết hắn.
“Đã vậy thì cứ thoải mái mà chém giết đi!”
“Cái gì?”
Hoả Vũ Phượng đang khóc lóc đau thương thì chợt ngẩn ra khi nghe thấy câu nói này của Mục Vỹ.
“Không có gì! Ngũ Hành Thiên Phủ luôn coi mình là ông trời, lần này Mục Vỹ ta sẽ cho họ thấy thế nào mới là thiên tài, thế nào mới xứng là yêu nghiệt”.
Trong ngữ khí của Mục Vỹ có ngạo khí ngất trời, khiến Hoả Vũ Phượng nhất thời ngẩn người ra.
“Hoả sư tỷ, có biết tại sao Ngũ Hành Hoá Vũ lại cho người canh chừng ở đây không?”, Mục Vỹ nhìn đại điện tồi tàn rồi hỏi.
“Hình như hắn muốn tìm thứ gì đó ở đây thì phải”.
Hoả Vũ Phượng nghi hoặc nói: “Hắn còn nói ở đây có ba bảo vật, hắn và Ngũ Hành Động Thiên cùng Ngũ Hành Ngọc Minh đã giao hẹn với nhau là mỗi người một món rồi tập trung ở đại điện Phong Vân, sau đó mở đại điện, đồng thời chuẩn bị giết hết đệ tử của năm thế lực lớn trên đường đi, sau đó thì giết hết bọn ta trong đại điện Phong Vân”.
“Lợi hại!”
Mục Vỹ cười nói, xem ra dã tâm của Ngũ Hành Thiên Phủ lớn đây.
Giết chết các thiên tài thế hệ trẻ chính là một cú đả kích rất lớn với các đại trưởng lão và người có quyền cao chức trọng trong năm thế lực lớn.
Như vậy thì dù có khai chiến thì cũng không ảnh hưởng đến nền móng của Ngũ Hành Thiên Phủ bọn họ!
Kế hay!
Có lẽ tông chủ của năm thế lực lớn vẫn chưa biết trong lúc họ đang tính kế với Ngũ Hành Thiên Phủ thì phe này đã bắt đầu tấn công họ rồi.
“Sư tỷ cứ ở đây chờ ta, ta vào trong xem sao!”
Tâm trạng của Hoả Vũ Phượng đang rất tệ, Mục Vỹ bảo cô ấy chờ ở ngoài, còn mình thì đi vào đại điện.
Vừa mở cửa ra, Mục Vỹ đã thấy một đại điện hoang tàn, nhưng bây giờ trông còn bừa bộn và lộn xộn hơn.
“Trừ nguồn gió và đỉnh Phong Linh thì món bảo bối thứ ba là gì?”
Mục Vỹ có vẻ không hiểu, nhưng dù sao thì hắn cũng biết chắc chắn Ngũ Hành Hoá Vũ đang tìm một món bảo bối.
Ngũ Hành Hoá Vũ có tu vi thấp nhất trong ba người nên có lẽ gã sẽ tìm món có giá trị thấp nhất trong ba món.
“So với đỉnh Phong Linh thì nguồn gió quý hơn nhiều, nhưng không biết món bảo bối thứ ba mà mọi người hay nói đến là gì nhỉ!”
Mục Vỹ nhìn đại điện đến mức thất thần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất