Chương 1221: Cứ giết thôi
“Ngươi bảo sao thì ta sẽ làm vậy”.
Hoả Vũ Phượng nổi tia sát ý lạnh băng rồi hung hăng nói.
“Cứ giết thôi!”
Trước lúc đi, Mục Vỹ chỉ nói một câu này, khiến Hoả Vũ Phượng phải ngẩn ra tại chỗ.
Cứ giết thôi?
Đùa nhau à!
Chưa kể đến Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh, riêng các đệ tử hạt nhân có thực lực khá mạnh của Ngũ Hành Thiên Phủ thôi đã đủ cho một mình Mục Vỹ biết thế nào là lễ độ rồi.
“Khoan, khoan đã! Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ có mấy đệ tử hạt nhân đâu, mà còn cả đống đệ tử thiên tài mạnh mẽ nữa, dù có giỏi đến mấy thì một mình ngươi cũng không thể địch lại được bọn họ đâu”.
Hoả Vũ Phượng vội vàng nói, nhưng Mục Vỹ chẳng hề quan tâm, cứ thế tiến bước.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác cũng có một cung điện, nhưng nó đã hoàn toàn đổ nát, trong không khí sực lên mùi máu tanh.
Mùi máu sộc lên mũi, khiến người ta cảm thấy mắc ói.
Có một người đang ngồi ngạo nghễ như một pho tượng trên đống đổ nát đó.
Người thanh niên ấy nhìn về phía xa, tóc tung bay với vẻ hờ hững.
“Ngọc Minh, xong hết rồi đấy!”
Đúng lúc này, có một người khác toàn thân dính máu đi tới rồi chắp tay nói.
“Lộ đại ca, chúng ta đâu cần khách khí như vậy!”
Trông thấy vẻ lạnh lùng của người thanh niên cường tráng ấy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười khổ.
“Không được!”
Lộ Viễn lắc đầu nói: “Chính đệ đã cứu mạng của ta, dù đệ coi như như huynh đệ, nhưng đệ là đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, còn ta chỉ là một trong tám đệ tử hạt nhân thôi nên vẫn phải lễ phép, như vậy thì người khác mới tôn trọng đệ hơn”.
Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười xoà.
Y chẳng biết phải làm thế nào.
“Được rồi!”
Ngũ Hành Ngọc Minh mỉm cười lắc đầu.
Vù vù…
Đúng lúc này, chợt có các tiếng xé gió vang lên từ phía xa tới, liên tục có người bay tới đây.
Lộ Viễn trông thấy mấy người đó thì lập tức ngẩn ra, sau đó quặp tay lại, chộp một kim trảo ra.
“Lộ sư huynh, là ta, là ta đây!”
Một người trong số đó bị chộp trúng người thì vội vã hô lên.
“Ngươi? Không phải ngươi đi cùng Ngũ Hành Hoá Vũ à? Sao lại đến đây?”, Lộ Viễn cau mày nhìn người đó rồi hỏi.
“Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi!”
Nghe thấy vậy, không chỉ có Lộ Viễn, mà cả Ngũ Hành Ngọc Minh đều phải ngây người.
“Ai giết?”
“Mục Vỹ!”
Nghe thấy thế, Ngũ Hành Ngọc Minh bật cười.
“Thú vị đấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh cười lớn nói: “Lúc nào Ngũ Hành Hoá Vũ cũng muốn giết các thiên tài để hấp thu số mệnh của họ, lần này thì hay rồi, số mệnh của hắn đã bị Mục Vỹ xơi tái hết, bao nỗ lực trước kia đều tan thành mây khói rồi”.
“Thế chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tiếp tục tìm dấu vết của nguồn gió, nếu dung hợp được nguồn gió rồi thì Mục Vỹ không phải đối thủ của ta nữa”.
Ngũ Hành Ngọc Minh lẩm bẩm một mình: “Nhưng Mục Vỹ này thật sự khiến người ta thấy rất lạ!”
“Có cần ta ra tay thử sức hắn không?”
“Không!”
Ngũ Hành Ngọc Minh xua tay nói: “Dù ngày thường Ngũ Hành Hoá Vũ khá điên khùng, nhưng làm gì cũng có tính toán, vậy mà vẫn chết trong tay Mục Vỹ. Ta e huynh không thể đối phó được hắn đâu, để ta”.
“Lần này, ta cũng sẽ học theo Ngũ Hành Hoá Vũ, hấp thu thiên bẩm của thiên tài tuyệt thế Mục Vỹ vào người, để xem có thể đột phá cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất không. Dù gì ta cũng phải chịu nhiều uất ức khi suốt ngày bị Ngũ Hành Động Thiên chèn ép rồi”.
“Được!”
“Không cần xử lý xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đâu, bảo đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ truyền tin là hai bọn họ đã chết ra ngoài, để Mục Vỹ đến đây tìm ta”.
Ngũ Hành Ngọc Minh vươn vai rồi đứng dậy trên đống đổ nát, nói: “Không biết sau khi nghe tin ta đã giết hai đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của Hoả Hành Sơn, Mục Vỹ có dám đến không đây!”
Xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đang nằm cách đó không xa, thậm chí máu vẫn chưa cạn.
“Đến lúc đó, nếu có thêm người khác tới…”
“Vậy thì càng tốt, xử lý luôn một thể”.
Ngũ Hành Ngọc Minh chán nản nói: “Mệnh lệnh lần này của phủ chủ đúng là hết chỗ nói, giết hết đệ tử của năm thế lực lớn khi ở đại lục này rất khó, còn nếu muốn tập trung hết bọn họ lại thì chỉ có đại điện Phong Vân thôi. Bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn gió, phía Động Thiên không biết thế nào rồi. Haizz, đúng là phiền phức!”
Nghe thấy vậy, Lộ Viễn chỉ biết cười trừ.
Ngũ Hành Ngọc Minh chợt nhìn người phía trước rồi hỏi: “Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi thì sao ngươi vẫn còn sống?”
“Ta…”
Đệ tử đó ngẩn ra, mặt lập tức đỏ lựng, không biết phải nói thế nào.
“Ngươi cũng phải chết mới đúng chứ!”
Lúc hỏi câu này, mắt Ngũ Hành Ngọc Minh loé lên, đệ tử đó lập tức ngã xuống rồi tắt thở.
“Được rồi, chúng ta đi tìm nguồn gió tiếp thôi, chán thật! Phải nói là quá chán luôn ấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh đứng dậy rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Hoả Vũ Phượng đang sóng vai bước đi, thấy đại điện nào thì ngó vào một lúc.
“Thôi đừng vào đây nữa, nếu Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên không ở đây thì chắc không có bảo vật đâu”, Mục Vỹ nhìn đại điện trống không ở trước mặt rồi lặng lẽ nói.
Song đúng lúc này, chợt có truyền âm vang lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất