Chương 1224: Kẽ nứt trên mặt đất

Việc giết được Ngũ Hành Hóa Vũ cho thấy bản thân Mục Vỹ có thực lực sánh ngang với Thủy Nhu và Thạch Quan.

Nếu hắn tìm đến Ngũ Hành Ngọc Minh trước thì rất có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.

“Lâm Thừa Vận nói rất chí lý!”

Thủy Nhu cũng khuyên: "Ngũ Hành Ngọc Minh có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, chuẩn bị đột phá cảnh giới Sinh Tử Nhất Chuyển đấy, nếu thành công thì hắn sẽ là cường giả cảnh giới Sinh Tử. Ngũ Hành Hóa Vũ thua xa tên này!"

"Phải đấy!", Thạch Quan cũng khuyên can: "Mục Vỹ, ta biết ngươi có rất nhiều thủ đoạn nhưng Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng bất phàm không kém, đừng hành động theo cảm tính".

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ bật cười khi thấy những khuôn mặt đầy căng thẳng xung quanh: "Hiện tại chúng ta tập trung một chỗ bị động chịu đòn cũng không được, chắc chắn Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh đang tìm kiếm thứ gì đó, chúng ta không thể ngồi chờ chết được".

"Các ngươi yên tâm, ta chỉ đi tìm xem Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu thôi, khi nào tìm thấy sẽ báo tin cho mọi người, rồi chúng ta cùng nhau giết hắn. Vậy thì Ngũ Hành Động Thiên sẽ không còn trợ thủ. Chứ nếu đối mặt với hai kẻ đó cùng lúc thì chúng ta đâu còn phần thắng nào, mọi người thấy có đúng không?"

Mục Vỹ nói không sai.

Dù năm thế lực lớn bọn họ đoàn kết lại thì vẫn không chiếm ưu thế về số lượng.

Số người của Ngũ Hành Thiên Phủ tiến vào đại lục đổ nát năm nay cũng bằng họ.

Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ đã lên kế hoạch diệt trừ từ trước, chẳng qua là họ không biết thôi.

Đến khi nhận ra thì họ đã rơi vào thế yếu mất rồi.

Đáng giận hơn là thực lực tổng thể của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ trên thực tế đều mạnh hơn họ chút đỉnh.

Đối đầu trực diện sẽ rất khó để giành được thắng lợi.

Dù thắng được đi chăng nữa thì vẫn còn những võ giả đến từ thảo nguyên Ma Quỷ. Tuy hận Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng họ cũng có thù oán với năm thế lực lớn, so ra thì năm thế lực lớn có đến năm phe, kiểu gì võ giả bị họ truy sát cũng sẽ nhiều hơn Ngũ Hành Thiên Phủ.

"Vậy thì Mục sư đệ phải cẩn thận đấy!"

Thủy Nhu nói: "Chúng ta sẽ cử một vài đệ tử có thân pháp nổi trội chia ra điều tra, còn lại không được đi đâu cả, một khi có bất kỳ vấn đề gì phải lập tức gửi tín hiệu tập trung!"

"Hiểu rồi!"

Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.

Không muốn ngồi chờ chết thì phải chủ động xuất kích thôi.

Mà chủ động xuất kích thì phải chấp nhận rủi ro, nhưng đây là cách duy nhất mà họ có lúc này rồi.

Sau khi tạm biệt mọi người, Mục Vỹ lên đường ngay.

Nhưng không ai phát hiện rằng khi rời đi, tay hắn có dính máu.

Đó là máu Hỏa Vũ Phượng dính phải khi chạm vào người Hỏa Vận Thần.

Bằng Vạn Cổ Huyết Điển mình tu luyện, Mục Vỹ biết vết máu này không phải của Hỏa Vận Thần mà thuộc về một người khác.

Theo như suy đoán của hắn thì người này có lẽ là người hay đi cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh.

Giết được Hỏa Vận Thần thì ít nhất cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín.

Thân phận của kẻ này không hề đơn giản chút nào, nhất định là tay chân thân tín của Ngũ Hành Ngọc Minh.

Mục Vỹ tự tin mình có thể lần theo khí tức của máu để tìm ra Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu.

Hắn vội vàng lao đi với tốc độ rất nhanh.

Hôm nay chỉ giết Ngũ Hành Ngọc Minh thôi thì vẫn chưa đủ để xoa dịu lửa giận trong lòng Mục Vỹ.

Ắt hẳn rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ theo chân y trong chuyện này.

Thôi thì giết hết luôn cho khỏe.

Mục Vỹ đi một chặng đường khoảng hai canh giờ mới chậm rãi dừng lại.

Sau hai canh giờ, hắn đã đi được hàng nghìn dặm.

Lúc này, hiện ra trước mắt Mục Vỹ là một cánh đồng.

Một cánh đồng mọc đầy cỏ dại cao ngất trời.

Có điều giờ đây trên thảo nguyên có khoảng một trăm người đang đứng giữa trời với dấu ấn giữa đôi bàn tay.

Ấn ký năm màu rực rỡ ngưng tụ sức mạnh ngũ hành trong đất trời.

Mặt đất dưới chân một trăm người nọ ầm ầm tách ra thành một kẽ nứt.

Kẽ nứt ấy vừa tạo thành thì gió lốc bất chợt trỗi dậy.

Giữa tiếng gió rít, một luồng gió mạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng.

Tiếng vụt vụt truyền đến, ngay lập tức có bảy, tám người trong nhóm trăm người kia bị đao gió trong cơn bão tố xé xác.

Đao gió!

Đao gió dữ dội thật!

Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước cảnh tượng hiện giờ.

Cường độ của đao gió ở đây đủ để giết võ giả Vũ Tiên rồi.

Tên Ngũ Hành Ngọc Minh đó tốn nhiều công sức tạo ra một kẽ nứt lớn như thế làm gì nhỉ?

Mục Vỹ biết cả ba người Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Hóa Vũ đang tìm một món đồ cho mình.

Ngũ Hành Hóa Vũ muốn tìm lò luyện Phong Linh, hiện tại nó đang yên vị trong Tru Tiên Đồ của hắn, còn thứ mà Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên đang tìm kiếm chắc chắn là nguồn gió và một món gì đó nữa.

Rốt cuộc là gì đây?

Mục Vỹ cúi người đi khom trong cánh đồng và quan sát đằng trước ở khoảng cách nghìn mét.

Hắn chưa biết tình hình hiện tại thế nào, đành xem Ngũ Hành Ngọc Minh muốn làm gì thôi.

"Cố chịu đi!"

Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên. Một nam tử có vóc người cao to đứng cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh quát lớn.

"Một khi mở được đại điện Phong Linh này ra thì bảo bối trong đó đủ cho chúng ta tu luyện trong một trăm năm tới rồi!"

Nam tử kia gắt lên rồi bước lên một bước, khí thế toàn thân dần dần trở nên hùng mạnh.

Mục Vỹ nhận ra ngay cảnh giới của người này là Vũ Tiên tầng chín, đạt tiêu chuẩn để kêu gọi Phong Hỏa Chi Kiếp của mình đến rồi.

Thực lực thế này mà không nằm trong tám đệ tử hạt nhân thì chắc cũng là thiên tài nổi tiếng rồi!

Ads
';
Advertisement
x