“Hừ! Luận về thực lực, ta thấy mình chẳng thua kém gì Ngũ Hành Hoá Vũ đâu, chí ít thì ta cũng mạnh hơn hắn”.  

             Sau tiếng hô ấy, Lộ Viễn tung ngay một quyền về phía Mục Vỹ.  

             “Ngươi nói như thể hắn không mạnh bằng ngươi thì ngươi mạnh hơn ta ấy!”  

             Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi tấn công.  

             Diệt Sinh Thất Kiếm, lập tức có năm đạo kiếm ấn xuất hiện.  

             Năm đạo kiếm ấn như những bông tuyết màu xanh nhạt xuất hiện trước thanh trường kiếm của Mục Vỹ, vung kiếm, kết ấn.  

             Vút…  

             Một âm thanh bén nhọn vang lên, các đạo kiếm ấn đã bao phủ quanh người Lộ Viễn.  

             Lúc năm đạo kiếm ấn toả ra, các quyền cước của Lộ Viễn cũng tới.  

             Keng!  

             Đạo kiếm ấn thứ nhất lập tức tan ra dưới quyền cước của Lộ Viễn.  

             Cheng!  

             Tiếp tục có một tiếng động nữa, đạo kiếm ấn thứ hai đã tới.  

             Đối diện với đạo kiếm ấn ấy, rõ ràng Lộ Viễn có vẻ chấn động.  

             Nhưng ngay sau đó, đạo kiếm ấn thứ ba cũng bay đến.  

             Rắc, quyền cước của Lộ Viễn đã xuất hiện một vết nứt.  

             “Không thể nào!”  

             Thấy quyền cước của mình bị vỡ, Lộ Viễn sững người.  

             Cú đấm của hắn ta sánh ngang với thánh khí cực phẩm, dù Mục Vỹ có lợi hại thế nào đi nữa thì sao có thể phá quyền cước của hắn ta chỉ với một đường kiếm chứ!  

             Nhưng lúc này, hắn ta không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.  

             Đạo kiếm ấn thứ tư đã tới.  

             “Đại Vũ Kim Thân Quyết!”  

             Lộ Viễn hô lên một tiếng, sau đó đã có một tấm màn chắn xuất hiện trước người hắn ta.  

             Tấm màn chắn ấy dày năm trượng, toả ra tia sáng màu vàng, xen lẫn với sức mạnh dịu dàng của sắc lam.  

             “Kim Thuỷ song tu, hiếm có đấy!”  

             Thấy vậy, Mục Vỹ thu kiếm Khổ Tình vào bao.  

             Xoẹt, xoẹt!  

             Các tiếng động liên tiếp vang lên, tấm màn chắn của Lộ Viễn đã bị đạo kiếm ấn thứ tư của Mục Vỹ phá vỡ.  

             Bấy giờ, hắn ta mới phát hiện mình không phải đối thủ của Mục Vỹ.  

             Xưa nay, hắn ta luôn kiêu ngạo vì có phòng ngự Kim Thuỷ.  

             Kim thì mạnh mẽ, Thuỷ thì dịu dàng.  

             Nhưng bây giờ, đối mặt với Mục Vỹ thì sức phòng ngự kết hợp từ nhu và cương đều không có giá trị gì cả.  

             Tên này tấn công bằng kiếm.  

             Mà kiếm đã được võ giả công nhận là cách tấn công mạnh nhất.  

             Khi Mục Vỹ chém một kiếm xuống thi Lộ Viễn đã thua rồi.  

             Lúc này, đạo kiếm ấn thứ năm đã bay tới, Lộ Viễn muốn trốn, nhưng không còn chỗ nào để núp nữa.  

             “Ngọc Minh, cứu ta!”  

             Lộ Viễn gào lớn lên.  

             Nhưng hiện giờ, Ngũ Hành Ngọc Minh đang cách hắn ta ít nhất một trăm dặm nên nào có thể đến ngay được.  

             Uỳnh…  

             Một âm thanh rung trời lở đất vang lên, bóng dáng Lộ Viễn đã hoàn toàn biến mất trong đạo kiếm ấn cuối cùng ấy.  

             Võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín căn bản không thể chống đỡ được với năm đạo kiếm ấn này.  

             Mục Vỹ mỉm cười rồi rời đi.  

             Giải quyết xong đệ tử hạt nhân này thì coi như Ngũ Hành Ngọc Minh đã mất đi một trợ thủ đắc lực, để rồi xem y sẽ định làm gì tiếp theo.  

             Mục Vỹ quay người rồi bay ngược lại, không lâu sau đã trở về chỗ cũ.  

             Trước đó ở đây có hơn một trăm người, mà giờ chỉ còn chưa quá một nửa.  

             Nhưng Ngũ Hành Ngọc Minh không còn ở đó nữa.  

             Một cung điện khổng lồ đã nhô lên từ trong khe nứt đó.  

             Quanh cung điện toả ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, đến thiết kế của cung điện cũng lấy màu xanh làm chủ đạo.  

             Góc cạnh sắc nét, huy hoàng hùng vỹ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cung điện này như một con cự thú hung ác đang ngủ đông, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.  

             “Ai!”  

             Khi Mục Vỹ sắp tới gần cung điện thì chợt có một tiếng hô vang lên.  

             “Ngũ Hành Ngọc Minh đâu?”  

             Mục Vỹ cất bước rồi lạnh giọng hỏi.  

             “Ngươi là ai?”  

             “Hỏi một đằng, trả lời một néo, đáng chết!”  

             Mục Vỹ lập tức thi triển Phần Thiên Nhất Chưởng, đệ tử đó đã bỏ mạng.  

             “Ta hỏi lại một lần nữa, Ngũ Hành Ngọc Minh đâu?”  

             Thấy được sức mạnh của Mục Vỹ, các đệ tử khác không dám phản bác nữa mà chỉ vào cửa đại điện luôn.  

             “Sao các người không vào?”  

             “Ngọc Minh sư huynh bảo cảnh giới của bọn ta thấp, nên phải chờ ở bên ngoài!”  

             “Vào đi!”  

             Mục Vỹ hạ lệnh không chút khách khí.  

             “Hả?”  

             “Hả hiếc cái gì? Vào hoặc chết!”  

             Mục Vỹ lạnh lùng nói.  

             Vù vù!  

             Lập tức có mấy mười mấy người trong số đó bay đi.  

             “Cứ phải thử hay sao?”  

             Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi vung kiếm, kiếm khí như hoa rơi nhắm thẳng về phía các đệ tử đó, bàn tay còn lại của Mục Vỹ thì tung một chưởng ra.  

             Phần Thiên Lạc Tinh!  

             Xèo xèo, các đệ tử đó lập tức bị thiên hoả bủa vây khắp trời đốt cháy thành than.  

             “Ta đã bảo các ngươi không được chạy rồi!”  

             Mục Vỹ nhìn hơn ba mươi người còn lại rồi nói: “Giờ tất cả vào trong dò đường cho ta”.  

eyJpdiI6ImhsVGx2cGJLTEo2dHpNTlZIQWo5ckE9PSIsInZhbHVlIjoiazA5M045SmNFNTBZQ3F5UllDek1ENXFFSEZsQVwvaURCVDVOZ054NXZaVDZpUlpzcGZVWEY0RUl5aElYT1BpK0xxeXJkcDdaM01FR1JoNjBxalNKRkJUcEZIMDR2cHhZQ3JHSzFlcExqcXhBNjhiZW5aelZNNytUZ2RBOWxzZzNKenFHbWV6Q1laRjFGMlErWHNnbHdSV2JGYndKOEp5NzFCeFRjVUZWZ1F4RzdXcHVJTUpkd1NQMUNKRVA2cXZvUTZvZ0JkWEJscjhXK1Bxb21oMHRKT0YzeUJuQ0FiVkdvUlwvZWUrR0dad2I4S2RqbkRVcUNicWNYTlljeWE3cUN3cFFaWEhRWDlieWs2Q1wvcUFrRm1nXC9rOEtpemVtb09nQmh5b0pWcWRQRlNcL3JBRlhKVElFeXNxTmNEVTNqeUlPTUxxMVRHT3RqNnVXVWFEbWQ2QXYxXC82Y0ZjOFwvRFkyRWJPVWV6dnFRYWFsZ1lzbmRPeTlidlBWeHNnWkdQOTFjNDdGYm9yQ25NeHFHUzVjTThMNlcydGtORjhqZWVCdVNaY2JXdXVQdWh5R1J1aFhEMEZFMXZBR0xmbGtBMkw0MlQzM3JzYzgzWFF3NU5NNmk5TGdNUlZnPT0iLCJtYWMiOiI3ZDYzYjkyMzYzYWRlOTk1ODJlZDdiNWNiYzJiZjc1ODAxODEyNDExZmI0NTYzMDk2YTE3ZDdkNzdiMzIxMmFiIn0=
eyJpdiI6IkhNVnZCVG1zZlJ5TGlhdjRKK1hPVGc9PSIsInZhbHVlIjoiRHJMM3ZXblRLaGxHRlwvUnhPbDVEUnpjZU1xRm5KNndxRkpTNGtxV1A2TVIrQXVuYWFVR0hnSVI2NE9ka0JQbDBGaTQyMlhvXC9ldFlhMXhydmRvVzJlZUlKZXJycE9GN01LUDZ0bjh2Y3l4UmRBRVwvSFwvYktJTHg2d0N6bmYrczc5RGpvYTNXd093RWw2NEdjWWJZM1VjRCtpXC9YOHVQeEtlU3lZZHJaMzBcL3RPSXhPaW1jK1oyUmNCYUxQaEI5SWRDIiwibWFjIjoiZDJjNzc0M2UxOTVlNjkxYmUxMGZjMTUwZTI5ODk4ZTYyMzlmM2I5ZmQxN2ZmNGYwYmIxNTg4ZTdjZDI2ZWU1MSJ9

             Mục Vỹ lại hô lên, đám người kia lập tức đi vào đại điện ngay.
 

Ads
';
Advertisement
x