Cửa đại điện có một cơn lốc cực mạnh đang xoay tròn.
Bọn họ đều ở trên tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên nên chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng thò tay vào trong cơn lốc ấy.
Các lực hút mạnh mẽ đã kéo hết bọn họ vào bên trong.
Mục Vỹ thò tay vào, cơ thể loé lên rồi cũng biến mất.
“Hử?”
Sau khi xuất hiện trở lại, Mục Vỹ phát hiện nơi này rất tối, hệt như ban đêm vậy.
Chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
“A!”
Đúng lúc này có một tiếng hét thảm thiết vang lên, hơn ba mươi đệ tử ở xung quanh đều giật nảy mình.
Sau tiếng hét đó, các cặp mắt màu xám đã xuất hiện xung quanh bọn họ.
Đôi con ngươi màu xám trắng này thật sự trông rất đáng sợ.
Nhờ chân nguyên, Mục Vỹ phát hiện đây là các con cự lang cao ba đến năm trượng.
Lông trên toàn thân chúng có màu xanh, riêng đôi mắt là có màu xám trắng.
Màu sắc khiến người ta vừa thấy đã phải rùng mình.
Vút! Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu chém một kiếm ra, nhưng con sói mắt xám đó chẳng hề sợ hãi, nó vẫn tiếp bước rồi nuốt tươi cả đệ tử đó cùng thanh kiếm vào bọng.
Rột rột, xương trên người đệ tử đó vỡ nát rồi bị con sói mắt xám đó nhổ ra ngoài.
Mục Vỹ sững người khi thấy thi thể bị nhổ ra ngoài đó.
Cả cơ thể của đệ tử mà con sói mắt xám kia chỉ làm một miếng là hết, các bộ phận khác vẫn nguyên vẹn như cũ, nhưng cái xác thì trắng bệch không còn một giọt máu nào.
Ai trông thấy cảnh này cũng phải sốc nặng.
Chỉ uống máu, chứ không ăn thịt.
Loài sói mắt xám này đúng là kỳ cục.
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không còn thời gian để ngẫm sâu về vấn đề này nữa.
Bầy sói mắt xám đã vây tới, nhìn kỹ thì phải có đến trên một trăm con.
“Giết!”
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi vung kiếm.
Thật ra không cần hắn nói thì mọi người cũng đã lao lên hết rồi.
Giờ chỉ có tấn công thì may ra mới có cơ hội sống sót thôi.
Nhưng khi họ chém đao hay kiếm lên bộ lông trông mềm nhẹ như lông ngỗng của bầy sói mắt xám này lại hệt như chém phải sắt thép.
Đến kiếm Khổ Tình của Mục Vỹ cũng vậy.
Cảnh tượng này khiến Mục Vỹ phải ngạc nhiên.
Kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí nhất phẩm, hơn nữa còn được làm từ vật liệu rất đặc biệt, sức tàn phá của nó phải gọi là khủng khiếp, nhưng lại chẳng thế phá được phòng ngự của loài sói mắt xám đó.
Đúng là không thể tin được!
Nhưng sự thật đúng là vậy, Mục Vỹ buộc phải thừa nhận thôi.
“Phần Thiên Nhất Chưởng!”
Mục Vỹ tung ngay một chưởng ra, ngọn lửa bủa vây.
Uỳnh! Ngọn lửa đã phủ kín người một con sói mắt xám.
Nhưng ngay sau đó, con sói mắt xám ấy chỉ khẽ kêu lên một tiếng, bộ lông của nó đã ngưng tụ ra một cơn lốc rồi thổi bay ngọn lửa ấy đi.
Nếu có một con làm vậy thì Mục Vỹ không lo, nhưng hàng trăm con đều như thế.
Các ngọn lửa nhảy qua người bầy sói mắt xám rồi thiêu đốt các đệ tử ở xung quanh.
Các tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.
Khi nhìn thấy các ngọn lửa đó, các đệ tử đều ngẩn ra.
Nhưng họ đâu thể ngăn cản thiên hoả được.
Mục Vỹ cũng nghệt mặt ra.
Bầy sói mắt xám này thật sự quá ranh ma.
Chiêu lợi dụng lông trên người mình tạo thành gió để thổi lửa bay đi quả là lợi hại.
Mục Vỹ biết rõ ràng mình không thể đối phó bầy sói mắt xám này được.
Chuồn thôi!
Gần như ngay sau đó, Mục Vỹ vung tay lên định rời đi bằng không gian.
Nhưng hắn chợt phát hiện mình không thể điều khiển không gian ở đây được.
Pháp tắc thời gian và không gian đã hoàn toàn mất tác dụng ở đây.
Cực chẳng đã, Mục Vỹ đành dùng thiên hỏa bao kín người rồi chạy đi.
Hắn vẫn còn thứ để dựa vào, nhưng đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì không.
Họ chẳng thể xông ra ngoài chỉ với thực lực của bản thân được.
Còn bầy sói mắt xám thì ỷ đông hiếp yếu, vây kín họ lại.
Một người ngã xuống thì lập tức có bốn, năm con sói mắt xám chạy tới rồi hút cạn máu của người đó.
Nhưng thế vẫn chưa là gì.
Tận mặt chứng kiến đồng môn của mình bị giết và hút cạn máu ngay trước mắt, nghĩ tới lát sau cảnh đó cũng xảy ra với mình, nhiều đệ tử đã ngã quỵ.
Song Mục Vỹ không rảnh đâu mà để ý tới họ.
Bởi hắn cũng không định để lại bất kỳ một nhân chứng nào.
Nợ máu thì phải trả bằng máu.
Đệ tử của năm thế lực lớn bao gồm cả Hoả Hành Sơn đã chết rất nhiều, cho nên Ngũ Hành Thiên Phủ phải trả giá thôi.
Mục Vỹ mon men tiến lên từng chút một.
Trong cung điện này hoàn toàn không phải một cung điện, mà giống như một đại lục, một không gian bị ngăn cách.
Nhưng lúc này, khi bước đi trong không gian này, Mục Vỹ chẳng những thấy xung quanh u tối mà còn lạnh lẽo nữa.
Lúc nào cũng có một cặp mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Một lát sau, Mục Vỹ tiếp tục phát hiện ra mấy xác chết trên đường đi.
Xem ra hắn đi đúng hướng rồi, bởi Ngũ Hành Ngọc Minh cũng đã đi qua đây.
Thứ Mục Vỹ thiếu nhất bây giờ là nguồn gió, nhưng hắn chưa lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong, thế nên dù lấy được nguồn gió cũng vô dụng. Đây đúng là một vấn đề, song Mục Vỹ không còn thời gian để suy nghĩ về nó nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất